“Văn trưởng lão khẩn trương như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ trên ngườingươi thật sự ẩn giấu bảo bối gì à?” Vân Khê ra vẻ ngạc nhiên, đôi mắtđẹp lười biếng quét nhẹ qua bộ dạng thần kinh căng thẳng của Văn trưởnglão, nàng bỗng nhiên phát giác, từ từ hành hạ hắn, khác xa với việc hành hạ hắn một lần cho xong, càng có thể giúp nàng giảm bớt nỗi tức giận!
Nàng tà tà nhếch môi, đột nhiên kêu lên: “Ây da! Ta chỉ là tùy tiệnnói một chút mà thôi, chẳng lẽ thật sự bị ta cho nói trúng?” giọng nóicủa nàng tỏ vẻ kinh ngạc, Văn trưởng lão nghe vậy, hắn cũng giật mìnhmột phen, không thể phân biệt được rốt cuộc nàng là giả bộ hay là thật.
“Văn trưởng lão chính là nhân vật có uy tính nhất trên Tam Đại ThánhĐịa, trên người tự nhiên có không ít bảo bối, có lẽ một ít bảo bối nàođó còn có linh tính đây.” Long Thiên Tuyệt cười đến mị hoặc, thanh âm có chút lười biếng như trước, “Khê Nhi, không bằng ngươi hô một tiếng thử, thử xem có thể khiến bảo bối từ trên người hắn rơi xuống không?”
Vân Khê hướng về phía hắn lộ ra một nụ cười hội tâm*(nụ cười tỏ vẻ hiểu được những thứ người khác không biết đến),thần thái mang chút tà khí nghịch ngợm, khiến dung nhan tuyệt sắc trong nháy mắt tỏa sáng lung linh.
“Lão phu trên người căn bản không có bảo bối gì, coi như có, lão phucũng sẽ không cho các ngươi!” Văn trưởng lão vững vàng che túi áo bênhông, làm bộ xoay người rời đi, “Dạ tiệc cũng không xê xích gì nhiều,chúng ta đi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-nhi-tu-va-mau-than-phuc-hac/1259983/quyen-4-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.