“Ngươi trăm ngàn lần chớ coi thường hắn! Tần Tú là người luyện đanthiên phú trăm năm khó gặp, lúc mười lăm tuổi đã có người tiên đoán,tương lai thành tựu của hắn nhất định có thể vượt xa sư phụ của hắn ỨngNgũ, hơn nữa gần mười lăm năm nay dốc lòng nghiên cứu, hắn hiện naythành tựu đến tột cùng như thế nào, ai cũng không thể nào dự liệu.
Âu Li nhắc nhở.
“Không vội! Chờ ta hoàn toàn khôi phục thực lực rồi hãy nói.” Vân Khê không hề nói gì nữa, cúi đầu an tĩnh ăn đồ ăn.
Ăn no nê sau, Vân Khê tinh thần từ từ khôi phục, sắc mặt chuyển biến tốt hơn nhiều.
Chỉ cần vừa nghĩ tới thống khổ khi ngồi thuyền, nàng nghĩ tới mà sợkhông thôi, sau này trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không tuyệt đối sẽ không ngồi thuyền nữa.
“Mẫu thân, con ăn no rồi, con muốn đi chơi.”
Vân Khê xem Long Thiên Tuyệt cùng Âu Li tiên sinh hai người tròchuyện với nhau thật vui, liền đứng dậy dắt tay của con trai, nói:“Thiên Tuyệt, Âu Li tiên sinh, hai người chậm rãi hàn huyên, ta đem Tiểu Mặc ra ngoài đi dạo một chút.”
Âu Li cười nhẹ gật đầu.
Long Thiên Tuyệt gật đầu, ôn nhu dặn dò: “Chớ quá xa, đi nhanh về nhanh!”
“Biết rồi.”
“Biết rồi.”
Hai mẹ con trăm miệng một lời, ngay cả ngữ điệu cùng thần thái cũng giống nhau như đúc.
Âu Li tiên sinh nhìn một đôi mẫu tử thú vị như vậy, không khỏi hiểu ý mà cười, không biết còn tưởng rằng đây là tỷ đệ nha.
Vân Khê hậu tri hậu giác kịp phản ứng, khuôn mặt đẹp ửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-nhi-tu-va-mau-than-phuc-hac/1259974/quyen-4-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.