Nguyên bản muốn hỏi thăm tin tức từ miệng hai nữ nha hoàn. Hiện tạithì tốt rồi. Hai người để hỏi thăm tin tức bị hắn dọa cho chết ngất,Long Thiên Tuyệt đành phải buông tha, tự mình tiếp tục tìm. Linh thức cảm nhận được có cao thủ tồn tại, ngay tại phía tiểu viện,Long Thiên Tuyệt dựa theo linh thức dẫn dắt, tìm tới phòng giam giữ VânKhê. Tại chỗ tối có Thiên Huyền cao thủ ẩn nấp, chỉ tiếc không đợi hắn kịp phản ứng hắn đã mất đi tri giác. Long Thiên Tuyệt đẩy cửa tiến vào phòng, tâm tình nhảy nhót. “Khê nhi là ta.” Hắn tiếng nói từ tính nhẹ gọi một tiếng, ôn nhu uyển chuyển. Trên giường, chăn mềm cuộn tròn, mơ hồ có thể nhìn ra có người nằmtrong chăn, che kín cả đầu lẫn chân, nhưng người trong chăn lại khôngkhỏi run rẩy cả người. “Khê nhi, nàng làm sao vậy? Nàng bị bệnh sao?” Long Thiên Tuyệt khẽvuốt lên áo ngủ bằng gấm, giọng nói ôn nhu không thể ôn nhu hơn nữa. Người trong áo ngủ bằng gấm lại càng run rẩy lợi hại. Long Thiên Tuyệt mâu quang trầm xuống, phát hiện điểm không thíchhợp, trên tay hắn đột nhiên dùng lực, đem áo ngủ bằng gấm cùng người bên trong ném xuống đất. Lực đạo cùng âm thanh ôn nhu lúc trước hoàn toànkhác biệt, hỗn loạn bá đạo cùng ý tứ hàm xúc phẫn nộ, bởi vì hắn biếtngười trong áo ngủ bằng gấm tuyệt đối không phải Khê nhi của hắn. Nha hoàn Tiểu Vũ từ trong áo ngủ chật vật đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắntrắng bệch, cầu xin tha thứ nói: “ Công tử, cầu xin người bỏ qua cho nôtỳ. Nô tỳ chỉ là phụng mệnh làm việc thôi, là tiểu thư để nô tỳ ở trongnày giả trang vị cô nương kia, xin người đừng giết nô tỳ.” Theo lời nàng nói Long Thiên Tuyệt bắt được một ít tin tức quantrọng, hơi thở chunh quanh thân thể hắn khẽ biến, tiến lên một bước hỏi: “ Vậy vị cô nương kia? Nàng đi nơi nào?” “Nàng, nàng….” Tiểu Vũ do dự, không dám tùy tiện bán đứng tiểu thư cùng vị cô nương kia. Long Thiên Tuyệt như đọc được suy nghĩ của nàng, ngữ khí trở nêm hiền lành đi mấy phần: “ Vị cô nương kia là thê tử của ta, phiền ngươi nóicho ta biết tung tích của thê tử ta.” Tiểu Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu, không khỏi sửng sốt. Lúc trước bởi vìsợ hãi không thấy rõ khuôn mặt đối phương, hiện tại thấy rõ, Tiểu Vũ cảm thấy tim mình như ngừng đập. Hắn thật là người sao? Nàng chưa bao giờ gặp một nam tử xuất sắc như vậy, so với người trong họa còn mê người hơn. “Khụ” Long Thiên Tuyệt không kiên nhẫn ho nặng một tiếng, đánh gẫyánh mắt si mê của nàng, nếu không vì nóng lòng biết tin tức của Khê nhi, hắn một khắc cũng không muốn nhiều lời cùng nàng. Tiểu Vũ xấu hổ, vẻ mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “ Tiểu thư mang theo vịcô nương kia tiến cung…” Nàng lại nói liên miên một đống không có ích,lúc nàng ngẩng đầu lên, thân ảnh người trước mặt đã biến mất. Hoàng cung, dạ yến. Đông Phương Vân Tường phiền lòng nhất là việc các đại thần tự chủtrương khuyên hắn nạp phi. Ngươi có trương lương kế, ta có Tường Khê kế, bọn hắn không phải là muốn đem nữ nhi tiến vào hậu cung của hắn sao?Tốt lắm, kẻ nào khởi xướng đề nghị này, kẻ đó sẽ phải trả giá thật lớn,hôm nay hắn muốn Chu Thừa Tướng phải khó xử, làm cho hắn biết khó màlui. Một khi đã có tiền lệ rồi xem ai còn dám khởi xướng khuyên can hắnnạp phi. Yên tĩnh uống trà, hắn nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng đánh giá, đêmnay cung yến không có khách quý, sứ giả của Tam Đại Thánh địa lại khôngphải là người tùy tiện có thể động vào. Một khi Chu Thừa Tướng thấttrách, mình có thể trị tội hắn, cho hắn một chút giáo huấn. Đáng tiếc hắn vẫn là tính sai đi. Chu Thừa Tướng không có khả năng thỉnh tới sứ giả của Tam Đại Thánhđịa, nhưng phu nhân của Chu Thừa Tướng vì hạnh phúc của nữ nhi, để chonữ nhi có thể thuận lợi tiến cung, có thể nói là cố gắng hết sức, laotâm lao lực, lúc này rốt cục đã làm động lòng đám người Văn trưởng lão. Lúc Đông Phương Vân Tường nhận được hạ nhân thông báo, năm vị sứ giả đã đến cửa cung, long mi thanh tú của hắn nhướng lên, lộ ra thần sắc không vui vẻ. “Hoàng thượng, có muốn ra đón tiếp bọn họ không?” Vinh Bá ở bên cạnhhỏi. Sứ giả của Tam Đại Thánh địa không giống như Thánh cung, địa vị của bọn họ ở Ngạo Thiên Đại lục, còn cao hơn cả Thánh cung, cho nên bọn họlà người không dễ dàng đắc tội. Đông Phương Vân Tường suy nghĩ một phen, từ từ đứng lên, phất tay áo nói: “Đi thôi.” Thật sự không phải sợ Tam Đại Thánh địa, Đông Phương Vân Tường lolắng đến tình cảnh của Đông Lăng quốc, trước mắt không thích hợp gâynhiều chuyện, đành phải nhẫn nại trước, nên tiến lên đón chào. Vinh bá sâu kín thở dài một tiếng, cả hoàng cung trên dưới, cũng chỉcó hắn biết hoàng thượng vì sao không muốn nạp phi. Trong nội tâm, ngược lại hắn ủng hộ đề nghị của bọn Chu Thừa Tướng, hi vọng hoàng thượng cóthể mau chóng thoát ra một đoạn tình không có hi vọng, mở rộng lòng đinghênh đón người mới. Bên ngoài cửa cung, một đội xe ngựa từ từ dừng lại, cầm đầu là nămngười đang cưỡi tuấn mã, uy phong lẫm liệt, phía sau bọn hắn, hai cỗ xecách nhau một khoảng cách, cực kỳ phô trương xa hoa. Lúc này, bên ngoài cửa cung đã có không ít đại thần đem theo thiênkim của bọn hắn lục tục tới cửa, nhưng không có một người nào, không cómột đoàn người nào phô trương như thế. Mọi người rối rít dừng bước ngắmnhìn, chỉ thấy bên trong chiếc xe ngựa thứ nhất, một người trung niênnam tử đi xuống, quan phục cùng quan mũ, chính là Chu thừa tướng, thầnsắc của hắn tối tăm, cũng không giống như cảnh tượng chứng kiến ngoàimặt như thế, ôm trong lòng tâm sự. Màn xe chiếc xe ngựa thứ hai nhấclên, một tỳ nữ giả dạng nha hoàn dẫn đầu nhảy xuống, ánh mắt nàng tinhduệ đạm đạm đảo qua, liền đem chung quanh hết thảy thu vào đáy mắt. Đôi mắt đẹp của nha hoàn buông xuống, rất nhanh đem tia sáng cơ trínơi đáy mắt thu lại, đứng lạnh yên ở bên cạnh xe ngựa, sau đó cẩn thậnđỡ Chu tiểu thư từ trong xe ngựa xuống. “Vân cô nương, thuật dịch dung của ngươi thật là lợi hại, ngay cả tacũng phân biệt không ra, thiếu chút nữa nghĩ đến ngươi chính là Tiểu Vũa.” Chu Mai Chỉ vịn vào cánh tay của Vân Khê dịch dung bước xuống xengựa, thân thủ chân thành, đưa tới vô số ánh mắt hoặc hâm mộ hoặc ghentỵ. Nàng ngẩng đầu hoàn quét một vòng, đối với việc này nhìn mãi cũngthành quen. Vân Khê cúi đầu, kéo nhẹ dưới khóe môi, hạ giọng nói: “Tiểu thư, ta hiện tại là Tiểu Vũ, tiểu thư đừng lần lượt thay đổi.” Thỉnh thoảng ngước mắt, cảm thấy từ phía trước đưa đến một đạo ánhmắt, nàng âm thầm để ý, biết chủ nhân đạo ánh mắt kia đến tột cùng làngười phương nào, cho nên nàng càng không thể ở thời khắc này mà tạo rasai lầm. Chu Mai Chỉ mấp máy miệng, cảm thấy không thú vị, liền cũng không nói cái gì nữa. Lúc này, từ bên trong cửa cung truyền đến một tiếng tiếp một tiếng truyền báo: “Hoàng thượng giá lâm!” Bên ngoài cửa cung nổi lên một trận xôn xao, không có ai ngờ tớihoàng thượng sẽ đích thân đi tới bên ngoài cửa cung, mọi người rối rítquỳ xuống chờ đón. Năm người đến từ Tam Đại Thánh Địa cao ngạo đứngvững, không có ý tứ muốn đi xuống làm lễ quỳ. Chu Mai Chỉ đang muốn đi theo phụ thân quỳ xuống, Vân Khê bỗng nhiênđưa tay ngăn trở nàng, lôi kéo bên nàng đứng bên cạnh đoàn người Văntrưởng lão. Chê cười, nếu như Chu Mai Chỉ quỳ xuống, vậy nàng đang làmnha hoàn cũng phải đi theo quỳ trước Đông Phương Vân Tường sao? “Ngươi làm gì?” Chu Mai Chỉ không giải thích được. “Chẳng lẽ ngươi không muốn khiến cho hoàng thượng chú ý sao? Nếukhông phải đặc biệt hơn người, ngươi làm thế nào hấp dẫn ánh mắt củahoàng thượng?” Vân Khê giải thích. Chu Mai Chỉ suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút đạo lý, nhưng tronglòng vẫn băn khoăn: “Nhưng mà không quỳ xuống, là đối với hoàng thượngđại bất kính, không chừng hoàng thượng sẽ trách tội, phụ thân cũng sẽtrách tội.” Khẽ liếc mọi nơi, nàng đã thấy phụ thân gửi ánh mắt cảnhcáo về phía nàng. “Sợ cái gì? Phu nhân đến từ tam đại Thánh Địa, tiểu thư tự nhiên cũng là một phần tử thuộc về Tam Đại Thánh Địa, người xem năm vị khách quýnày cũng không có quỳ xuống, nhưng nếu tiểu thư quỳ, đây chẳng phải làgián tiếp khiến cho Tam Đại Thánh Địa mất hết mặt mũi?” Theo lời Vân Khê mà nói…, thành công đưa tới sự chú ý trên đám người Văn trưởng lão, đồng thời cũng đạt được ánh mắt tán thành của Văntrưởng lão. Chu Mai Chỉ sau khi nhân được ánh mắt tán đồng của Văn trưởng lão,liền không hề do dự nữa, điều chỉnh hô hấp xuống, bằng tư thái xinh đẹpchờ đón hoàng thượng đến. Vân Khê khóe môi rung động, nàng làm như thế mục đích tự nhiên không chỉ là vì không quỳ xuống trước Đông Phương Vân Tường, mục đích chínhcủa nàng là hy vọng có thể khiến cho Đông Phương Vân Tường chú ý, hướnghắn âm thầm truyền tin tức, nhận được sự giúp đỡ của hắn, do đó thoátkhỏi nguy hiểm. Đang suy nghĩ, thì có người lặng lẽ nhích tới gần bên người củanàng, chỉ dung thanh âm hai ngươi có thể nghe được, nói: “Ta sao lạikhông biết một tiểu nha hoàn kiến thức giống lớn như thế này? Chẳng lẽlà trong một đêm thông suốt rồi?” Ánh mắt Vân Khê thoáng nhìn, liếc về phía Nam Cung Dực lặng lẽ nhíchtới chống lại ánh mắt xem kĩ có thâm ý của hắn, nàng ra vẻ nhát gan cúiđầu, khom người nói: “Để cho sứ giả chê cười, Tiểu Vũ chỉ là muốn giúptiểu thư một chút, làm cho tiểu thư có thể nhận được thánh sủng thôi.” “Vậy sao?” Nam Cung Dực cười nhẹ một tiếng, đưa mắt nhìn về phía thân ảnh vàng nhạt phía trước, cố ý đề cao âm điệu nói, “Theo Bổn vươngbiết, Đông Lăng quốc hoàng đế lúc chưa lên ngôi, tâm đều hướng về mộtnữ tử. Nàng này cả gan làm loạn, cậy tài khinh người, trên lưng đeo vôsố tiếng xấu, vẫn như cũ làm theo ý mình, tâm cao ngất, coi anh hungthiên hạ không là gì cả! Thử hỏi tiểu thư nhà ngươi có tư cách so sánhcùng với nàng?” Vân Khê trước ngực phập phồng, cố nén dục niệm muốn hung hăng đánhhắn, thanh âm lần nữa yếu đi đi xuống: “Nô tỳ người nhỏ, lời nhẹ, khônghiểu những lời này, trong lòng nô tỳ, chỉ có tiểu thư tốt, nô tỳ mớitốt.” Nam Cung Dực cúi đầu cười hừ một tiếng, ánh mắt như cũ rơi vào trênkhuôn mặt nghiêng nghiêng của nàng, giống như hai đạo ánh lửa sáng quắc, muốn đem một tầng mặt nạ trên mặt nàng đốt sạch. Phía trước, Đông Phương Vân Tường ở trong vòng vây của bọn cung nữ thái giám, phiêu nhiên đi tới. Lời nói của Nam Cung Dực vừa vặn rơi vào trong tai hắn, ánh mắt hắnkhẽ biến xuống, ánh mắt quái lạ nhìn trên người Nam Cung Dực cùng nhahoàn với khuôn mặt xa lạ Tiểu Vũ. Ở chỗ này nhìn thấy Nam Cung Dực, cóchút ngoài dự liệu của hắn, càng làm hắn không giải thích được chính là, hắn vì sao cùng một tiểu nha hoàn không tên không tuổi nói như vậy? Chẳng lẽ nha hoàn này biết nàng? Không thể phủ nhận, sự tồn tại của Vân Khê luôn hấp dẫn sự chú ý của hắn. Đông Phương Vân Tường gần tới, cùng đám người trưởng lão hàn huyênmột phen, thái độ ôn hoà, đám người Văn trưởng lão cũng giống như trước dung thái độ ôn hoà đáp lại, cùng nhau kết thúc lời nói khách sáo. Là người quen cũ, Đông Phương Vân Tường cùng Nam Cung Dực cũng khách sáo hỏi thăm một hồi. Sau một hồi hàn huyên, ánh mắt hắn như có như không nhẹ nhìn về phía Vân Khê, thử dò xét hỏi: “Mới vừa nghe Vương gia nhắc tới một vị cốnhân, Vương gia gần đây có tin tức gì của nàng không?” Vân Khê sợ Nam Cung Dực hoài nghi đến nàng, biết rõ bây giờ là cơ hội tốt truyền tin cho Đông Phương Vân Tường, nàng vẫn không dám biểu hiệnquá rõ ràng. Nàng ngước mắt, lẳng lặng đưa mắt nhìn Đông Phương VânTường, ánh mắt nhàn nhạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Đông Phương Vân Tường lưu ý đến ánh mắt của nàng, đáy lòng nghi ngờ,cô gái này từ trên quần áo nhìn, rõ ràng chỉ là một nha hoàn, nhưng vìsao trên người ẩn chứa một loại khí chất khó tả, cùng thân phận của nàng hoàn toàn không thích hợp? Nàng rốt cuộc là người nào? Từ tò mò, ánh mắt của hắn khó tránh khỏi lưu lại trên người Vân Khê nhiều hơn một chút. Nam Cung Dực cười khẽ một tiếng, đem ánh mắt hai người trao đổi hếtthảy thu vào đáy mắt: “Ta đã sớm cùng Nam Hi quốc đoạn tuyệt quan hệhết thảy, hiện tại là một phần tử của Tam Đại Thánh Địa, về phần cố nhân sao......” Hắn có thâm ý khác hướng trên người Vân Khê nhìn chằm chằm chốc lát,câu thần cười nói: “...... Tự nhiên cũng chặt đứt liên lạc.” Vân Khê chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn vô cùng sắc bén, thật giống nhưđã sớm đem nàng xuyên thấu, nàng thật sự không giải thích được, mình rốt cuộc là lộ ra chân tướng ở chỗ nào, hay là hắn căn bản không có pháthiện, chẳng qua là thuần túy hồ nghi suy đoán thôi? Thật là một chữ, phiền! Càng buồn bực khó chịu hơn. Chu Mai Chỉ một đại mỹ nhân sống sờ sờ đứng ở một bên, lại bị mọingười không nhìn tới, mà Vân Khê một tiểu nha hoàn giả dạng, vốn nênlà lá xanh làm nền cho nàng, nhưng bây giờ lại chiếm được sự chú ý củahai nam tử bề ngoài xuất sắc, mà nàng thì hoa hoa lệ lệ không được aichú ý tới. Nàng có thể không tức giận sao? Nàng ra vẻ ho nhẹ một tiếng, tiến lên một bước, đem Vân Khê chống đỡphía sau, nhẹ nhàng khom người: “Tiểu nữ Chu Mai Chỉ, bái kiến hoàngthượng.” Nàng tiến vào, cắt đứt không khí khác thường của ba người. Đông Phương Vân Tường khẽ cau mày xuống, lắc đầu, thầm nghĩ mình vìsao lại nghi hoặc nhiều như vậy? Đối phương bất quá chỉ là một nha hoànthôi, chỉ là so sánh với nha hoàn bình thường nhiều hơn mấy phần khíchất đặc thù, có lẽ đây chỉ là phương pháp Chu thừa tướng muốn để cho nữ nhi của mình hấp dẫn sự chú ý của hắn mà thôi, hắn căn bản không cần để ý. Thu hồi tầm mắt, hắn khoát tay áo, muốn mời đám người Văn trưởng lão vào cung. Nhìn về thân ảnh màu vàng sáng phía trước càng ngày càng xa, Chu Mai Chỉ thân hình lay động xuống, suýt nữa ngã quỵ. Nàng nghiêm mặt đỏ lên, hổn hển, nàng cư nhiên hoa hoa lệ lệ không được nhìn tới, này giống như nàng trước mặt mọi người bị đánh một cái tát thật lớn, mặt mũi đều mấtsạch. “Ngươi đi đâu vậy? Còn không mau đến đỡ bổn tiểu thư?” Vân Khê vừa định thừa dịp loạn liền kiếm cách chuồn đi, ai ngờ ChuMai Chỉ hổn hển quát lạnh một cái, phá hư chuyện tốt của nàng. Nam Cung Dực ánh mắt buồn rười rượi lần nữa bay tới phía nàng, thậtgiống như đang nói chỉ cần nàng dám trốn, hắn liền lập tức vạch trầnthân phận của nàng. Nàng hung hăng cắn môi dưới, không có cách nào,không thể làm gì khác hơn là đỡ Chu Mai Chỉ đi theo về phía cửa cung. Đáng giận Nam Cung Dực, hắn coi như nhìn chăm chú nàng, vô luận nàngđi tới chỗ nào, dù có một động tác nhỏ, cũng chạy không khỏi ánh mắt của hắn. Thật vất vả chờ đến cơ hội các vị thiên kim tiểu thư thay quần áochuẩn bị biểu diễn tài nghệ, Vân Khê phụng bồi Chu Mai Chỉ tiến vàothiên điện thay đổi quần áo khiêu vũ. Ở chỗ không có người, Chu Mai Chỉ đột nhiên níu lấy tay Vân Khê, lờilẽ nghiêm khắc lạnh lùng nói: “Vân cô nương, đừng quên thân phận củachính ngươi! Mặc dù ngươi có vẻ rất thùy mị, nhưng bàn về thân phận,ngươi như thế nào theo so sánh với ta? Nhưng nếu như ngươi là muốn lợidụng ta tiến cung, nhận được cơ hội đến gần hoàng thượng, ta khuyênngươi sớm từ bỏ chủ ý đi!” Vân Khê sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó hiểu ngay, thì ra nàngcho là mình dạy nàng ca hát, yêu cầu nàng đem mình tiến cung, là vì muốn câu dẫn hoàng thượng. Nàng thấy một trận buồn bực, trí tưởng tượng củanàng ta thật phong phú a, có thể liên tưởng đến như thế? “Chu tiểu thư, ngươi cứ yên tâm đi, ta đối với hắn tuyệt đối không có loại… Ý nghĩ kia. Hơn nữa, ta đã lập gia đình, còn có một nhi tử nămtuổi, thử hỏi như thế nào còn có thể gả cho người khác?” “Thật sao?” Chu Mai Chỉ bán tín bán nghi, “Ngươi nhìn không giống như một mẫu thân có một nhi tử năm tuổi...... Ngươi thật đã lập giađình?” “Chuyện này còn có thể giả sao?” Vân Khê lắc đầu than nhẹ, chỉ tráchnàng bảo dưỡng được thật quá tốt, gả cho người ta xong, sau khi sinh nhi tử, ngoại hình cùng cô nương mười tám tuổi giống như nhau, khó tráchnàng không tin. “Tốt lắm, ngươi nhanh lên một chút thay quần áo khiêu vũ, bụng ta cóchút không thoải mái, ta đi ra ngoài một chút.” Lúc này không đi, cònđợi tới khi nào? “Vậy ngươi đi nhanh về nhanh! Nơi này chính là hoàng cung, ngươi nếunhư xông loạn đi loạn, bị bắt được, đây chính là tử tội, ta sẽ không bảo vệ được ngươi.” Chu Mai Chỉ sợ nàng liên lụy đến mình, không nhịn đượcnhắc nhở một câu. Vân Khê cũng không quay đầu lại hướng nàng phất tay một cái, có lẽsau này cũng sẽ không chào tạm biệt gặp lại sau, cần gì cùng nàng nóinhảm? Thât cẩn thận ra thiên điện, trên hành lang cung điện thỉnh thoảng có thị vệ qua lại tuần tra, nàng linh hoạt tránh đi thị vệ, chỉ trong chốc lát, đã rời xa cung yến đại điện. Xa hơn nữa, chính là ngự hoa viên,Vân Khê nghĩ tới ở ngự hoa viên tìm một chỗ dễ dàng ẩn thân: chỗ đợi,đợi đến Cung yến kết thúc, mọi người tan hết, nàng trở ra. Kể từ đó,nàng sẽ an toàn. Lúc này đèn rực rỡ mới lên, sắc trời nói tối không tối, nói sáng cũng không sáng. Vân Khê rất nhanh tìm được một chỗ an toàn ẩn thân, đang muốn lắcmình trốn vào, đột nhiên nhận thấy phía sau có tiếng bước chân truyềnđến, nàng trong lòng chấn động, lập tức thay đổi phương hướng, tránh đinơi khác. Tiếng bước chân kia không xa không gần, vẫn đi theo, không có ý tứmuốn rời đi, cũng không có ý tứ muốn đuổi kịp. Tiếng bước chân như vậy,chọc Vân Khê gần như muốn nổi điên. Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào, muốn gây sự với nàng? Nàng dừng bước, dừng bên một ngọn Hoa Đình, nếu vứt không xong, vậy thì cùng hắn mặt đối mặt một trận! “Làm sao không đi tiếp? Còn tưởng rằng ngươi có năng lực lớn như thếnào a.” Tiếng cười khinh miệt từ phía sau nàng truyền đến, Vân Khê không cần quay đầu lại, cũng có thể nghe ra thanh âm của đối phương. Quả nhiên đúng là âm hồn bất tán Nam Cung Dực! “Ai nha! Chân của ta!” Nàng dưới chân lảo đảo một cái, ngồi chồm hổm tại một chỗ, ôm mắt cá chân của mình kêu đau. Nam Cung Dực cước bộ tiến tới gần, lạnh giọng trách mắng: “Chớ giả bộ! Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?” Vân Khê quay đầu, trong mắt lệ quang lóe lên, cắn môi nói: “Sứ giảđại nhân, ta đến tột cùng là nơi nào đắc tội ngươi? Ngươi vì sao khắpnơi đối nghịch ta?” Bản thân Tiểu Vũ lớn lên tương đối nhu nhược, nhất là khuôn mặt, làmcho người ta vừa nhìn thì đã có ý muốn bảo hộ. Hiện tại Vân Khê chẳngqua là thu lại hơi thở của mình, sau đó lại chảy ra chút lệ quang, cảngười thoạt nhìn tương đối điềm đạm đáng yêu. Nhưng nếu đổi lại người khác, nhất định sẽ thương hoa tiếc ngọc, đỡnàng đứng dậy, song người trước mắt nàng không phải là người khác, làvương gia mặt lạnh trứ danh Nam Cung Dực. Hắn từng bước đến gần bênngười Vân Khê, trên cao nhìn xuống chăm chú nhìn nàng, khinh môi cườilạnh nói: “Biết ta như thế nào nhìn thấu ngươi sao?” Vân Khê không để ý đến, mặc kệ tiếp tục tự quyết định. Nam Cung Dực đột nhiên khom người, kéo lên một cánh tay của nàng,cười lạnh nói: “Một tiểu nha hoàn tầm thường, trên tay làm sao có thểmang một chiếc nhẫn trữ vật giá trị liên thành như vậy?” Vân Khê trong lòng thất kinh, nàng sao lại vô ý như vậy, đem một chitiết quan trọng như vậy bỏ sót? Chỉ trách cái này là vật chính tay LongThiên Tuyệt đưa cho nàng, là vật bất ly thân của nàng, nhưng cũng vì nómà lộ ra sơ hở, bại lộ thân phận chân thật của nàng. Nếu cửa sổ đã phá, nàng cũng không cần tiếp tục diễn nữa. Nàng đứng dậy, lạnh lùng đối mặt hắn, nói: “Nói đi, ngươi đến tộtcùng muốn như thế nào? Nhưng nếu ngươi nghĩ vạch trần ta, ngươi có rấtnhiều cơ hội......” Hắn không có trực tiếp trước mặt sứ giả củaTam Đại Thánh Địa vạch trần nàng, nói rõ hắn còn có mưu đồ khác, ngườisai mê quyền hành cùng mưu mô như hắn, thì như thế nào có lòng tốt nhưvậy, giúp đỡ cho nàng a? “Sảng khoái!” Nam Cung Dực câu môi nói, “Ta thích hợp tác cùng người thông minh!” “Ngươi không sợ ta giống như lần trước nuốt lời, làm hư đại sự của ngươi?” Vân Khê cố ý vạch trần vết sẹo của hắn. Quả nhiên, sắc mặt Nam Cung Dực nhất thời đen chìm xuống, khóe miệngcâu rút, ẩn nhẫn tức giận: “Chuyện đã qua, ta không muốn nhắc lại, tachỉ quan tâm chuyện trước mắt.” Coi như ngươi giỏi nhịn! Vân Khê liếc hắn một cái, nói: “Nói đi, đến tột cùng có chuyện gì?” “Ta nghe nói thập đại thần khí của thập đại gia tộc có thể mở rađường đi tới Long Tường đại lục, mà ngươi là người duy nhất có thể đồngthời mở ra lực lượng của thập đại thần khí, nếu như ta đoán không lầm mà nói…, ngươi nhất định cũng có kế hoạch đi tới Long Tường đại lục đúngkhông?” Hắn dừng một chút, quan sát vẻ mặt biến hóa của Vân Khê. Vân Khê lần nữa liếc hắn một cái, không phải không thừa nhận, hắn trừ bỏ thuật nhẫn nại siêu cường, đối với năng lực nhìn thấu mọi chuyệncũng phi thường cao. Nam Cung Dực tiếp tục nói: “Điều kiện của ta rất đơn giản, ta muốncùng với các ngươi đi Long Tường đại lục! Nếu như ngươi đáp ứng, ta sẽthay ngươi giữ bí mật, thậm chí còn có thể giúp ngươi thu hồi thập vậtthần khí từ Văn trưởng lão.” Vân Khê mi tâm hạ xuống, không thể không nói, điều kiện này đúng là rất mê người. “Ngươi tại sao cũng muốn đi tới Long Tường đại lục? Ta chưa từng nghe nói Nam Cung gia tộc các ngươi cũng có người ở Long Tường đại lục a......” “Ngạo Thiên đại lục không có đất cho ta dung thân...... Ta nghethấy Long Tường đại lục chính là một nơi rất đặc biệt, nó không có biêngiới phân chia, chỉ cần ngươi có năng lực, là có thể khai sáng một phensự nghiệp, ta nghĩ, có lẽ ta có thể ở Long Tường đại lục tìm kiếm một vị trí thích hợp cho ta.” Nam Cung Dực thần sắc rất thật tình, mâu quanglóng lánh mong chờ, tựa hồ là thật sự mong muốn. Nghe hắn miêu tả như thế, Vân Khê cũng càng ngày càng hướng tới nơiđó, có lẽ Long Tường đại lục thật sự là một đại lục thần kỳ đây! “Cái điều kiện này không khó, ta có thể đáp ứng ngươi.” Cùng lắm thìđến Long Tường đại lục, nếu khó chịu, sẽ giết hắn! Điều quan trong trước mắt chính là nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm, đoàn tụ cùng Thiên Tuyệt và Tiểu Mặc. Nam Cung Dực trên mặt vô kinh vô hỉ, thật giống như sớm đoán được kết quả: “Trở về đi thôi, ngươi bây giờ tự dưng mất tích, ngược lại sẽ bịngười hoài nghi.” Hắn vừa nói, dẫn đầu xoay người rời đi, xa xa bỏ xuống một câu nói:“Ngươi có biết hay không, lúc trong lòng ngươi tính toán người khác, rất giống một con hồ ly?” Hắn khó được vui vẻ cười khẽ một tiếng, tăng nhanh bước đi. Vân Khê sửng sốt, hồi lâu mới kịp phản ứng, chẳng lẽ nàng mới vừa rồi không cẩn thận bại lộ tiếng lòng của mình sao? “Ngươi mới là hồ ly!” Nàng hướng về phía bóng lưng của hắn mắng một tiếng, cũng cất bước đi theo trở về Cung yến. Trong Cung yến, ca múa mừng cảnh thái bình, rượu ngon phiêu hương. Lúc Vân Khê trở lại trong bữa tiệc, vừa vặn nhìn thấy thiên kim tiểuthư của Lâm thượng thư Lâm Thục Nhi đang biểu diễn tài nghệ, một khúcnghê thường khiêu vũ không biết mê đắm mắt bao nhiêu người, chỉ mộtthoáng trở thành tiêu điểm chú ý của tân khách. Chu Mai Chỉ nắm chặt quả đấm, vừa là khẩn trương, vừa ghen tỵ. Trong tất cả các thiên kim tiểu thư của các đại thần, có thể cùng dung mạolẫn tài nghệ địch với nàng, chỉ sợ cũng chỉ có Lâm Thục Nhi liễu. “Ngươi đi đâu vậy? Làm sao giờ mới trở về? Khụ khụ, khụ khụ......” Chu Mai Chỉ bởi vì khẩn trương quá độ, thanh tuyến đột nhiên xảy rabiến dị, sắc mặt nàng đại biến, vỗ về cổ họng của mình, vội la lên,“Khụ khụ...... Chuyện gì xảy ra? Tại sao thanh âm của ta biến thành như vậy?” “Xong! Thanh âm của ta...... Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta nhưthế này làm sao có thể ca hát.” Chu Mai Chỉ gấp đến độ rơi lệ. Vân Khê có chút đồng tình nàng, an ủi: “Không có quan hệ, ngươi múacũng đã rất khá, ngươi chỉ cần múa trên nàng là có thể thắng, có thể đạt được tất cả sắc màu của sảnh đường.” “Không được! Lâm Thục Nhi mua xuất sắc như vậy, nếu ta chỉ đơn thuần so sánh về kỹ thuật múa, ta khẳng định không thắng được nàng!” Chu MaiChỉ khẩn trương nắm lấy tay Vân Khê, cầu khẩn nói, “Ngươi giúp ta mộtchút đi! Ngươi hát tốt như vậy, ngươi núp ở phía sau cột giúp ta hát, sẽ không bị người phát hiện, có được hay không?” Vân Khê bị đề nghị của nàng dạo, khó trách hiện tại có nhiều người hát giả như vậy, thì ra là cổ nhân sớm nghĩ tới hát nhép a. “Như vậy không tốt, sẽ bị người phát hiện.” Nàng rất muốn nói chonàng ta biết rằng, Đông Phương Vân Tường có võ công, hơn nữa không phảilà cao thủ bình thường. Kỹ xảo nhỏ như vậy, hắn như thế nào sẽ khôngphát hiện ra? Kết quả là, nàng ta trộm gà không được còn mất nắm gạo,xui xẻo còn không phải là chính nàng ta? Chu Mai Chỉ cho là nàng không muốn giúp nàng, cho nên xệ mặt xuống uy hiếp nói: “Nếu như ngươi không chịu giúp ta, ta hiện tại sẽ nói cho Văn trưởng lão biết, ngươi từ trong phủ Thừa tướng trốn thoát!” Vân Khê sắc mặt nhất thời lạnh xuống, nàng ghét nhất bị người khácuy hiếp, nhưng nếu nàng ta ôn tồn cầu xin nàng, nàng có lẽ sẽ giúp nàngta một tay. Nàng cũng hi vọng Đông Phương Vân Tường có thể tìm tới mộtcô gái hợp ý, cùng hắn đi suốt cuộc đời, mặc dù nhân phẩm Chu Mai Chỉkhông lý tưởng như vậy, nhưng tóm lại là một nữ nhân đa tài đa nghệ. Bất quá bây giờ, nàng ta đã chọc giận nàng, cũng đừng nghĩ có cơ hội tiếntới hậu cung. Hít sâu một hơi, Vân Khê ra vẻ thỏa hiệp nói: “Được rồi, ta giúp ngươi!” Lâm Thục Nhi biểu diễn có thể nói hoàn mỹ, chiếm được ánh sang cảsảnh đường, ngay cả Đông Phương Vân Tường cũng nhìn nàng với ánh mắt tán thưởng, nhưng thuần túy là tán thưởng, không còn những điều khác. Mặcdù như thế, trong mắt mọi đại thần, nhưng cũng là niềm vui ngoài ý muốn. Phần lớn mọi người rất coi trọng Lâm Thục Nhi, đem lợi thế đặt trênngười nàng, nếu không phải có gì ngoài ý muốn, nàng rất có khả năngchính là người đầu tiên tiến nhập hậu cung. Chu Mai Chỉ tức giận trợn mắt nhìn Lâm Thục Nhi một cái, đáy lòng thẳng mắng nàng dụ dỗ nam nhân. “Vị kế tiếp, thiên kim tiểu thư của phủ thừa tướng, Chu Mai Chỉ Chu tiểu thư.” Sau khi nghe thanh âm thái giám truyền xướng xong, Chu Mai Chỉ mặcquần áo múa chân thành đi vào trong sàn nhảy, tư thái xinh đẹp thướttha, đưa tới một mảnh tiếng tán thưởng. Bàn về dáng ngoài, nàng không chút nào kém hơn Lâm Thục Nhi, haingười mỗi người mỗi vẻ. Sự xuất hiện của nàng, lại một lần nổi lên tiếng bàn tán nghị luận giữa mọi người, nhanh chóng đem nàng soi mói so sánhvỡi Lâm Thục Nhi. Cho đến khi tiếng đàn nhạc đệm vang lên, tiếng nghịluận mới từ từ trở lại bình thường. Khúc nhạc dạo lên, tay áo vũ động như nước, Chu Mai Chỉ vừa mới xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Nàng mi tâm từ từ giãn ra, thanh tuyến biến dị khiến tâm tình nàngkhẩn trương tùa từ biến mất, một đoạn khúc nhạc dạo vũ xuất ra phong tưhàng ngàn hàng vạn của nàng, vô cùng nhuần nhuyễn. Nàng hưởng thụ ánh mắt kinh diễm của mọi người, cao ngạo hất cằm lên, đôi mắt đẹp chuyển động, phóng sóng mắt quyến rũ tới người trên ghế.Giờ khắc này, nàng phảng phất trở thành chúa tể của cả Cung yến, mọi ánh mắt đều quay chung quanh trên người nàng, mà nàng chẳng thèm ngó tới,chỉ chuyên tâm dồn tới thân ảnh màu vàng nhạt trên kia. Cũng chỉ có hắn, mới xứng nhìn nàng. Đông Phương Vân Tường lẳng lặng thưởng thức vũ đạo, không có quánhiều cảm xúc, song ánh mắt Chu Mai Chỉ truyền tới quá mức rõ ràng,không khỏi khiến đáy lòng hắn sinh ra chán ghét nho nhỏ. Hắn khẽ cau mày xuống, cảm xúc chán ghét chợt lóe rồi biến mất, người khác có lẽ không có chú ý tới, nhưng Vân Khê lại lưu ý tới. Nàng đứng phía sau cây cột của đại điện, nhìn Chu Mai Chỉ, kỹ thuậtnhảy như nữ hoàng, khóe môi nàng kéo lên một độ cong tà ác. Dù sao ĐôngPhương Vân Tường đối với nàng không có cảm tình gì, vậy nàng đối vớinàng ta cũng không khách khí. Rất tốt, sẽ làm cho nàng ta nếm thử tư vị từ tùa thiên đường rơi xuống địa ngục! Đây là nàng ta tự tìm. “Hàn phong tiêu tiêu, phi tuyết phiêu linh. Trường lộ mạn mạn, đạp ca nhi hành... “ Tiếng ca linh hoạt kỳ ảo như thiên âm, động lòng mà đi, thoáng cái đã kéo lực chú ý của mọi người từ trong vũ điệu tuyệt kĩ đi ra, cũng không phải là vì vũ đạo cùng lời ca không phù hợp, mà bởi vì … tiếng ca nàyquá mức siêu nhiên xuất trần, mọi người không cách nào đem tiếng ca nhưvậy cùng vũ đạo của Chu Mai Chỉ liên hệ tại một chỗ. Nhưng nếu đem vũ đạo của Chu Mai Chỉ so sánh với cực phẩm nhân gian, như vậy tiếng ca này chính là từ trên trời mà đến, một người là thiên,một người là địa, không thể so sánh nổi. Lúc tiếng ca bắt đầu Chu Mai Chỉ, vẫn còn so sánh hình dáng củamiệng khi phát âm, chờ tới khi phát hiện ánh mắt của mọi người trong đại điện từ trên người nàng dời đi, nàng đã nhận ra có cái gì không đúng. Tiếng ca này...... Tựa hồ so sánh với lần đầu tiên nàng nghe được, càng nhiều hơn một tầng ý nghĩa không nói nên lời. Thì ra là, từ lúc bắt đầu nàng ta đã giữ lại! Tiếng lòng của nàng căng thẳng, vũ đạo chậm một bước, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Trên long ỷ, Đông Phương Vân Tường mi tâm vừa động, đưa mắt hướng tới nơi truyền lại thanh âm, tầm mắt vừa lúc rơi vào phía sau một cây cộttrụ. Thấy không rõ mặt của đối phương, chỉ có thể nhìn đến một bóngngười nhàn nhạt, cùng chút quần áo lộ ra ngoài, tràn đầy cảm giác thầnbí. Người này rốt cuộc là người nào? Có giọng hát tuyệt đẹp như thế, tại sao lại cam chịu làm người đứng phía sau, biến mất tài hoa của chính mình? Không thể nghi ngờ, phần này cảm giác thần bí này, hấp dẫn sự chú ý của hắn. Hắn cho tới bây giờ cũng không phải là người cận kề thanh sắc, cũngsẽ không bởi vì một khúc khiêu vũ, một khúc ca mà động tình với một nữtử, thuần túy là tò mò thôi. Ngồi phía trong, Nam Cung Dực chén rượu trong tay chợt dừng lại, liễm mi nhìn về phía cây cột, mâu quang chợt sáng chợt tối. Đây là lần đầu tiên hắn nghe được tiếng hát của nàng, tựa hồ...... Rất không tệ! “Tuyết trung hành, tuyết trung hành, tuyết trung ngã độc hành. Huy tẫn đa thiểu anh hùng hào tình, duy hữu dữ nhĩ đồng hành, tài năng bãmộng truy tầm ...” Khúc hát kết thúc, dư âm lượn lờ, thật lâu không thôi. Tất cả mọi người đắm chìm trong tiếng ca, đã sớm quên mất trên sàn nhảy còn có một người đang múa quên mình. Cuối cùng trong một động tác xoay tròn, Chu Mai Chỉ không cách nàochuyên tâm, hung hăng ngã trên mặt đất. Mặt của nàng lúc trắng lúc xanh, mất hết thể diện, cung yến hôm nay, là sỉ nhục lớn nhất của nàng, nàngcả đời này sẽ không bao giờ quên! Đang lúc mọi người thổn thức trong tiếng ca, nàng nhịn đau bò dậy,rưng rưng trở lại chỗ ngồi của mình, hàm răng hung ác cắn đôi môi củamình, lưu lại dấu răng thật sâu. “Người phía sau cây cột là người đến từ phương nào? Mời lên phíatrước, để cho mọi người nhìn rõ.” Lời nói của Đông Phương Vân Tường…,như nói ra tiếng lòng của mọi người, toàn bộ tầm mắt đặt phía sau lưngcây cột trụ. Vân Khê thật không nghĩ tới lộ diện trước mặt mọi người, song đối mặt với vô số ánh mắt đang nhìn tới, càng khiến nàng cảm thấy không thoảimái. Nàng thở dài một tiếng, tự nhiên từ phía sau cột trụ đi ra, đemmình lộ diện dưới ánh nến thấp thoáng. Không biết có phải hay không là kỳ vọng càng lớn, thất vọng lại càngcao, trước mặt mọi người người đi ra từ phía sau cột trụ chỉ là một nhahoàn bình thường, cảm giác mong đợi nhất thời biến mất, cả đại điện ồlên một tiếng. Đông Phương Vân Tường cũng không có quá mức thất vọng, hắn ôn hòa cười một tiếng, vẫy vẫy tay, nói: “Người tới, thưởng!” Vân Khê chiếm được một trăm lượng hoàng kim ngoài ý muốn, nhìn thoivàng lấp lánh trước mắt, nàng không khỏi nghĩ, hát một bài là có thểkiếm được một trăm lượng hoàng kim, thật đúng là một công việc có tiềmlực đây. Chờ ngày nào đó nàng hết tiền, lúc trong người không có mộtđồng nào, có lẽ có thể mở concert, kiếm ít bạc dưỡng già sống qua ngàynha. Nàng cười một tiếng, nụ cười này, ngoài ý muốn, đã làm tầm mắt của Đông Phương Vân Tường sửng lại. Nụ cười rất quen thuộc! Không câu nệ như thế, tinh khiết như thế, giống như đã từng quen biết...... “Ngươi...... Tên gọi là gì?” Hắn đột nhiên hỏi. Vân Khê sững sờ xuống, trả lời: “Ta...... Nô tỳ...... tên là Tiểu Vũ.” “Tiểu Vũ?” Đông Phương Vân Tường nhắc lại tên của nàng, ánh mắt từ từ mê ly, lâm vào trong suy nghĩ của mình. Chu Mai Chỉ một bên nhìn, cho là Đông Phương Vân Tường nhìn trúng Vân Khê, nàng không khỏi nóng nảy, lên tiếng nói: “Nàng không phải là TiểuVũ, cũng không phải là nha hoàn của ta!” Nàng xoay người, hướng về phía đám người Văn trưởng lão nói: “Văntrưởng lão, nàng là người các ngươi bắt tới, là nàng uy hiếp ta đemnàng mang vào cung!” Lời nàng nói ra, làm tất cả mọi người đều sợ hãi. Văn trưởng lão chụp bàn đứng lên, căng mắt nhìn chằm chằm Vân Khê: “Ngươi lại dám trốn đi?” Vân Khê sửng sốt một chút, không ngờ đến Chu Mai Chỉ sẽ bán đứngnàng, đem thân phận của nàng tiết lộ. Bất quá rất nhanh, nàng liền khôi phục lại trấn định, đối với bọn hắn mà nói, nàng còn có giá trị lợidụng, cho nên bọn họ không dám đối với nàng như thế nào. Cùng lắm thì, nàng lần nữa quay trở lại Tướng phủ đi, không có gìkhông phải sợ! Nhưng cũng do Chu Mai Chỉ, lật lọng, bán đứng nàng, nàngsẽ làm cho nàng ta đẹp mặt! “Ngươi đến tột cùng là người nào?” Đông Phương Vân Tường kìm lòngkhông đậu từ chỗ ngồi đứng dậy, từng bước đi xuống cung ngai. Đáy mắthắn lấp lánh một loại ánh sang không tên, như ngôi sao đầy trời ánh sang ngọc chói mắt. “Ta nói, ta tên là Tiểu Vũ, các ngươi tin hay không thì tùy!” Vân Khê nhướng nhướng mày nói. “Văn trưởng lão, ta nhận ra nàng, nàng chính là nha hoàn Tiểu Vũ của Chu tiểu thư!” Bạch Sở Mục đột nhiên mở miệng nói. Nam Cung Dực cũng đi theo đứng lên, cho lời chứng nói: “Không sai!Thật sự nàng chính là nha hoàn của Chu tiểu thư! Chu tiểu thư như thếvu hãm nha hoàn của mình, hay là bởi vì Tiểu Vũ cô nương đoạt danh tiếng của nàng, làm cho nàng bị mất mặt mũi, cho nên mới nghĩ trừ đi chothống khoái. Chu tiểu thư phẩm tính như thế, thật sự làm cho người tathất vọng.” “Các ngươi......” Chu Mai Chỉ không ngờ đến hai người bọn họcông khai bao che cho Vân Khê, ngược lại cắn nàng một ngụm, nàng tứcgiận đến sắc mặt đỏ lên, chỉ vào Vân Khê nói, “Ta không có nói láo! Cácngươi nếu không tin, thì xé mặt nàng, nàng đeo mặt nạ trên mặt!” “Tiểu thư, ngươi quá ác tâm rồi! Ta nói không giúp ngươi hát, nhưngngươi lại bắt ta hát. Hiện tại ta hát, ngươi ngược lại mất hứng, ngươirốt cuộc muốn Tiểu Vũ phải làm sao a?” Vân Khê ra vẻ thương tâm, rũ mâuthấp khóc. “Ngươi......” Chu Mai Chỉ không có ngờ tới nàng trả đũa, nàng tức giận đến không nói ra lời. Chu thừa tướng nhìn một màn hồi lâu, thật sự là nhìn không được, sợnữ nhi nháo như vậy đi xuống, không thể không bị người chê cười a. Hắnbước nhanh đi tới trong đại điện, hướng về phía Đông Phương Vân Tườngchắp tay lạy nói: “Xin bệ hạ thứ tội! Tiểu nữ thất lễ, quấy nhiễu bệ hạ, vi thần đem nàng về nhà, hảo hảo dạy dỗ lại.” “Phụ thân, người tin tưởng con! Con nói là sự thật!” Chu Mai Chỉ giận đến phát khóc, ngay cả phụ thân mình cũng không tin tưởng nàng, tâmnàng đều muốn chết. “Hoàng thượng, vi thần cáo lui!” Không muốn nàng nhiều lời nữa, Chuthừa tướng vội vàng lôi kéo nữ nhi ra khỏi đại điện, đợi đi ra khỏi cửađại điện, đầu hắn đầy mồ hôi lạnh. Chịu đựng phụ, nữ hai người nháo như vậy một hồi, lòng nghi ngờ củaVăn trưởng lão từ từ bỏ xuống, trong đáy mắt hắn chỉ là xiếc tranh thủ tình cảm của nữ nhi, hắn chẳng thèm ngó tới. Đông Phương Vân Tường không giống hắn dễ tin lời nói của Nam CungDực cùng Bạch Sở Mục…, ánh mắt của hắn thật lâu rơi trên mặt Vân Khê,như có điều suy nghĩ. Hồi lâu, hắn mở miệng nói: “Tiểu Vũ cô nương, phủThừa Tướng ngươi chỉ sợ là không ở được nữa, không bằng trước ở lạitrong cung làm nhạc sĩ, dạy bọn họ hát, như thế nào?” Vân Khê liếc hắn một cái, đề nghị tốt như vậy, kể từ đó, nàng có thể danh chánh ngôn thuận đi lại. Đang muốn gật đầu đáp ứng, lúc này, một đạo âm thanh vô cùng bá đạoxuyên thấu có lực phá ngang bầu trời mà tới: “Nữ nhân này, Bản Tônmuốn!” Ngoài điện chỉ một thoáng truyền đến một trận tiếng ồn ào. “Đứng lại!” “Có ai không, bắt hắn lại!” “......” Trong điện ngoài điện náo loạn. Vân Khê nghe được thanh âm này, tâm tình bỗng dưng kích động lên,trên đời này trừ hắn ra, còn có ai có giọng gợi cảm mà bá đạo như thế? Ngoái đầu nhìn lại, đụng tới bên trong một đoàn màu đen, bên hôngcăng thẳng, thân thể chợt nhẹ, cả người nàng bị người ta ôm lấy. Nàng thấp giọng hô một tiếng, ngẩng đầu, chống lại nhìn khuôn mặttuấn mỹ mà cả người lẫn thần cùng phẫn hận, nụ cười nơi khóe môi nàng cứ như vậy tự nhiên tràn ra. Hắn thoạt nhìn bình yên vô sự, thật sự là quá tốt! Đầu hơi hơi nghiêng, nàng như chim nhỏ nép vào ỷ lại trong ngực hắn. “Nữ nhân này, Bản Tôn muốn! Ngươi không có ý kiến chứ?” ánh mắt LongThiên Tuyệt sắc bén thẳng ép về phía Đông Phương Vân Tường, Long ThiênTuyệt thực bá đạo, không cho hắn được xía vào! Hơi thở của hắn chỗ nào cũng có, tràn ngập cả đại điện, không biết là cố ý hay vô ý, tận tình phóng ra uy áp trên thân, đem trọn đại điệnvững vàng khống chế dưới thế áp bức của hắn. Trong đại điện, mỗi người đều sâu sắc cảm thấy lực áp bách của hắnlên mọi người, những người không hiểu một chút võ công như thiên kimtiểu thư cùng các vị đại thần, trực tiếp cảm nhận được hít thở khôngthông, không thở nổi. Đông Phương Vân Tường ánh mắt đột nhiên tối sầm đi xuống, cảm giáccủa hắn đúng, quả nhiên là nàng, chỉ bất quá...... Nàng thuộc vềngười khác, chỉ sợ hắn lưu được nàng nhất thời, cũng lưu không được nàng cả đời. Hắn khóe môi nhợt nhạt khẽ động xuống, nói: “Long huynh thích, trẫmtự nhiên không có ý kiến. Nhưng nếu Long huynh không chê, tất cả mỹ nhân tại chỗ, cũng có thể cho Long huynh chọn lựa.” Xem đi, hắn rất rộng lượng nha! Cái này, đổi lại Vân Khê không vui, nàng hung hăng trừng mắt liếcLong Thiên Tuyệt, hắn nếu thật sự dám cho nàng mang mấy Tiểu Tam, TiểuTứ trở về, từ nay về sau hắn đừng mơ tưởng tiến vào trong chăn của nàng. Long Thiên Tuyệt rất vô tội, hắn cái gì cũng không nói, cái gì cũngkhông có làm, làm sao lại khiến nàng trợn mắt rồi? Hắn dùng đôi mắt tànbạo, hướng Đông Phương Vân Tường trợn mắt nhìn qua, giỏi cho Đông Phương Vân Tường ngươi, đục khoét nền tảng không thành, lại tới khích bác lygián! Ngươi cũng không phải là người tốt gì! “Mỹ nhân thì không cần! Đông Phương huynh nếu không để ý lời nói…,xin cho chúng ta mượn phòng, để động phòng một chút đi?” Ngữ khí củahắn âm u, nụ cười càng thêm u ám. Vân Khê suýt nữa bị sặc nước miếng của mình, nghe tất cả những gì hắn nói? Nàng rất nhanh ngượng ngùng xấu hổ vô cùng. Đông Phương Vân Tường trực tiếp bị hóa đá, bị lời nói của vị nhân huynh này như sấm đánh bên tai. “Vậy các vị từ từ thưởng thức, chúng ta đi động phòng trước! Nhớ,không có việc thì không nên tới quấy rầy......” Long Thiên Tuyệtkhông thèm nhìn toàn bộ tân khách, trực tiếp ôm Vân Khê rời đi, trướckhi đi, còn quăng thèm một câu, “Có việc cũng không cần tới quấy rầy!” Hắn giống như là một trận gió, mơ hồ mà đến, mơ hồ mà đi. Cho đến khi hắn rời khỏi đại điện, mọi người mới từ từ hồi lại thần trí. Sau khi hoàn hồn, phản ứng lớn nhất chính là Văn trưởng lão: “Hắn,hắn chính là Long Thiên Tuyệt? Theo lời đồn vừa mới tấn chức trở thànhHuyền tôn, tôn chủ Lăng Thiên Cung?” Chỉ trong chốc lát, hắn đã thấy được trên người Long Thiên Tuyệttruyền tới cường đại uy áp, hắn vô cùng ý thức được sự chênh lệch giữabọn họ, cho nên mới có rung động lớn như vậy, cho nên mới chậm chạp lĩnh ngộ. Sắc mặt hắn vô cùng ngưng trọng, cũng ý thức được nàng kia đúng nhưChu Mai Chỉ nói, không phải nha hoàn Tiểu Vũ chân chính, mà là Vân Khêngười bọn họ bắt từ địa cung về. Nhưng mà biết chân tướng rồi thì nhưthế nào, chẳng lẽ chỉ bằng vào lực lượng mấy người bọn hắn, có thể cùngLong Thiên Tuyệt chống đỡ được sao? Huống chi nơi này là hoàng cung, cao thủ nhiều như mây, bọn họ nếu lựa chọn ở chỗ này động thủ, không thểnghi ngờ là tự tìm đường chết! Hắn quay đầu, cùng hai gã sứ giả áo đen trao đổi ánh mắt, đứng dậy,rời tiệc, nói lời từ biệt cùng Đông Phương Vân Tường. Đã chạy mất mộtcon tin, nên không thể đem người còn lại cũng đánh mất. Nam Cung Dực híp mắt, vô ích nhìn nơi bóng tối, đáy mắt tinh quang lóe lên. Trong một cung điện khác không biết tên, bị một nam nhân cường thế bá đạo trưng dụng. Vân Khê ngã xuống trên chiếc giường trải lông mềm mại, ánh mắt mêsay nhìn nam tử trước mắt, hắn thoạt nhìn như một thần linh cao thượngkhông thể mạo phạm, nhưng mà lại ôn nhu làm cho người khác say mê. Cái tay trong khoảnh khắc liền phiên vân phúc vũ, giờ phút này đangtinh tế kiểm tra toàn thân của nàng trên dưới, không có ánh mắt dâmloạn, chỉ có nồng đậm ân cần cùng quan ái. “Trên người làm sao bị nhiều vết thương như vậy? Nhất định rất đau? Khê nhi đáng thương của ta, để nàng chịu khổ rồi......” Vân Khê đột nhiên rất muốn cười, trong miệng của hắn nàng giống nhưtiểu miêu tiểu cẩu, vốn cho rằng hắn vội vã tìm một căn phòng, là muốnmây mưa cùng nàng một phen, hại nàng còn ngượng ngùng một trận, ai ngờhắn nghĩ tới kiểm tra vết thương trên người nàng, xác định nàng đến tộtcùng có tốt hay không. Nàng không khỏi xấu hổ một cái, thì ra là nànghiểu nhầm. “Trên người Huyền lực cũng không có, khó trách nàng không cách nàothoát thân. Đám khốn kiếp kia có khi dễ nàng hay không? Nói cho ta biết, ta giúp nàng báo thù!” Nói là báo thù, nhưng động tác trên tay cũng không giống như vậy. Một trận gió nhẹ thổi qua, Vân Khê cảm thấy lạnh lẽo, nàng thấp giọng hô một tiếng, lúc này mới phát hiện xiêm y trên thân mình chẳng biết từ lúc nào, đã bị hắn lột sạch toàn bộ. Quả nhiên là sắc đẹp mê hoặc người a, đều tại nàng bị hắn mê hoặc, ngay cả mình lúc nào bị lột sạch sẽcũng không biết. Nàng đưa tay, kéo một góc chăn mềm, trùm lên trên người mình, đỏ mặt, hướng hắn trừng nhẹ một cái: “Tốt lắm, chàng cũng đã kiểm tra rồi,chúng ta không cần phải đi sao?” “Tại sao phải đi? Chúng ta rất lâu rồi không có động phòng..... ” Hắn vẻ mặt liều chết đè lên, đem cả người Vân Khê vòng phía dưới, mộtcánh tay có lực chống xuống, một cánh tay khác không an phận xoa làn datrong suốt trắng như tuyết của nàng. Da thịt lộ ra trong không khí, bộngực căng tròn nổi lên, Vân Khê không nhịn được hít một hơi, phát ra một tiếng ngâm khẽ mập mờ. “Đừng! Nơi này là hoàng cung!” “Trong hoàng cung mới không có người quấy rầy!” Long Thiên Tuyệtnhanh chóng cúi đầu, che lên sắc môi anh đào của nàng, đầu lưỡi nóng ướt tiến công thần tốc, thừa dịp nàng không có phòng bị mà xâm lược, đảoloạn khí tức của nàng. Trong miệng Vân Khê phát ra một tiếng ưm mê người, tùy ý môi lưỡi hắn dây dưa càn quấy, vô lực nắm hai vai của hắn, từ từ say mê trong đó. Chờ hắn rời đi môi của nàng, Vân Khê mới từ từ phục hồi lại tinhthần, nhớ tới tình cảnh của bọn họ giờ phút này, đẩy hắn: “Thiên Tuyệt,nơi này là hoàng cung......” “Nàng vừa rồi mới nói qua.” Long Thiên Tuyệt cúi đầu, vẫn nhiệt tình, rơi xuống cần cổ của nàng, đáy mắt hiện đầy ham muốn nồng đậm. Vân Khê không khỏi trợn trắng mắt, tốt nha, nàng nói gì cũng vô ích. “Ừ.” Nhạy cảm trước ngực bị ngậm một chút, Vân Khê không nhịn đượckinh hô một tiếng, đấm nhẹ đầu vai của hắn, liên tục nhắc nhở, “ThiênTuyệt, nơi này là hoàng cung, chúng ta hay là trước trở về đi thôi.....” Nàng nghĩ tới nơi này là địa bàn của Đông Phương Vân Tường, hơn nữatrong hoàng cung bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, bọn họ đều ở trong này, không biết truyền ra lời đồn đãi như thế nào đây. Long Thiên Tuyệt bất mãn hung hãn cắn nàng một ngụm, ngẩng đầu, mangtheo ánh mắt ai oán nói: “Khê Nhi, nàng muốn ta nhịn chết sao? Vì chờđợi ngày này, ta cũng không có tiếp tục tu luyện Tàn Hoa bí lục. Nàngchẳng lẽ không thể thỏa mãn tâm nguyện của ta sao, ta bảo đảm rất nhanh!” Hắn giơ lên hai ngón tay, trịnh trọng thề nói: “Nếu như ta không có làm được, sẽ để cho ta ngày mai không xuống giường được!” Vân Khê xì phì cười, lời thề này tính là cái gì a? Long Thiên Tuyệt khóe môi cong lên, câu khởi một nụ cười hoàn mĩ, đểsát vào nàng bên tai nói: “Lúc ở trong địa cung, nàng không phải nói, sẽ sinh con cho ta sao? Thừa dịp Tiểu Mặc bây giờ không có ở đây, chúng ta nhanh chóng làm xong chuyện này a.” Ý ngoài lời nói, ở trong nhà trọ, sẽ có nhi tử tới quấy rầy chuyệntốt của bọn hắn, cho nên hắn tình nguyện ở trên địa bàn của Đông PhươngVân Tường nhanh chóng làm việc, thuận tiện còn có thể tức đến ĐôngPhương Vân Tường, để cho hắn nhớ rõ ràng Khê Nhi rốt cuộc là nữ nhân của người nào. Long Thiên Tuyệt đánh tính toán bành bạch nhỏ nhặt từ đáy lòng, nụcười khóe miệng muốn xảo trá bao nhiêu thì có bấy nhiêu xảo trá. “Nga ——” Vân Khê cố ý kéo dài thanh âm, bẻ ngón tay, nghiêng đầu nói, “Chàng chờ một chút! Ta tính lại ngày trước.” ” Tính ngày gì?” Long Thiên Tuyệt mày đẹp nhíu xuống, thời khắc mấu chốt như vậy, nàng còn có tâm tình đi tính ngày? “Đương nhiên phải hảo hảo coi một chút! Nữ nhân chu kỳ sinh lý mỗitháng cũng tính theo giai đoạn, nếu tính không đúng, chàng dù cố gắngthế nào, cũng vô dụng không công.” Long Thiên Tuyệt lắc đầu, ánh mắt sáng quắc nói: “Không sao! Phu quân của nàng tinh lực vô cùng tràn đầy!” “Phốc!” Vân Khê lần nữa phì cười, nhìn hắn bộ dáng gấp như con khỉ,nàng liền cố ý nghĩ làm chuyện xấu, tiếp tục nháo hắn, “Vậy cũng phảiđem ngày tính toán rõ ràng rồi mới làm được chứ.” “Không cần! Chúng ta trước tiên làm việc, sau này còn nhiều thời gian cho nàng tính ngày......” Long Thiên Tuyệt cường thế bắt được taynàng, không khỏi lộn xộn nói, hung hăng trầm thân tiến vào. Vân Khê thấp giọng hô một tiếng, say trong nụ hôn thâm trầm nhợt nhạt va chạm của hắn. Mấy lần chia lìa, khiến cho hai người vô cùng quý trọng giây phútđoàn tụ này, một không biết tiết chế hung hăng muốn nàng, một nhiệttình nghênh hợp với hắn. Một đêm triền miên, một phòng xinh đẹp, trên đất hỗn độn. Cuối cùng, hai người đều nặng nề ngủ, quên mất mình đang ở chỗ nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]