Chương trước
Chương sau
Long Thiên Thần chần chờ, đối với Hách Liên Tử Ngữ nói: “Tử Ngữ, đại tẩu ta không thấy, ta phải giúp đở đại ca của ta đi tìm nàng. Ngươikhông bằng trước đi theo đại ca của ngươi về nhà, chờ ta sau khi tìmđược đại tẩu, ta đi gia tộc Hách Liên gặp mặt.”
“Ừ.” Hách Liên Tử Ngữ gật đầu, vẻ mặt bi thương, lưu luyến.
Long Thiên Thần đem Hách Liên Tử Ngọc giao cho Bàn trưởng lão, đưamắt nhìn nàng thật lâu, trong lòng giống như trước không thôi lưu luyến. Thật chặt ôm lấy nàng một cái, Long Thiên Thần lúc này mới xoay ngườirời đi.
“Mọi người đi rồi, còn nhìn?” Hách Liên Tử Phong trong lòng phẫn uất, vừa sửa sang lại quần áo của mình, vừa không quên đem muội muội xuấtthần thật lâu gọi định thần lại.
Hách Liên Tử Ngữ mang trên mặt một vẻ hồng hồng say đắm, không dám cùng huynh trưởng nhìn nhau.
“Cánh tay hắn là chuyện gì xảy ra?” Hách Liên Tử Phong phát hiện raHách Liên Tử Ngọc khác thường, đáy mắt xẹt qua vẻ khinh thường. HáchLiên Tử Ngọc ở Hách Liên gia cho tới bây giờ đều được đông đảo sủng ái,không chỉ gia chủ cùng phu nhân thích hắn, các trưởng lão đối với hắncũng nhiều che chở, song hắn cũng không hâm mộ, cũng không nguyện cùngtên này so đo, bởi vì hắn chẳng thèm ngó tới!
” Cánh tay Tử ngọc bị Côn Bằng cắn bị thương rồi! Đại ca, kế tiếpchúng ta nên làm cái gì bây giờ? Cha mẹ đều chết hết, hiện tại Tử Ngọccũng trở thành bộ dáng này, chúng ta sau này nên làm cái gì bây giờ?”Hách Liên Tử Ngữ vành mắt ửng đỏ, trong một ngày nàng mất đi quá nhiềuthân nhân, nàng có chút khó có thể thừa nhận.
Hách Liên Tử Phong mâu quang lóe lên, trầm giọng nói: ” Các ngườinghe theo số mệnh đi, hiện tại ngươi không có gia tộc trói buộc, muốnlàm cái gì thì đi làm cái đó đi.”
Hách Liên Tử Ngữ tự nhiên hiểu hắn nói là ám chỉ cái gì, thẹn thùngcúi đầu, lo lắng hỏi: “Đại ca, vậy ngươi cùng Tử Ngọc thì sao?”
“Ta tự có tính toán.” Hách Liên Tử Phong không nói thêm gì nữa, vénáo bào rời đi ra khỏi cửa. Hắn tự nhiên là muốn đi Long Tường đại lụctrước, không có ai có thể ngăn cản bước tiến của hắn, nhưng trước lúcnày, đầu tiên hắn phải tìm được Vân Khê đã, bởi vì chỉ có nàng, mới cóthể trợ giúp hắn mở ra lối đi thông Long Tường đại lục.
Hách Liên Tử Ngữ đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn, không biết tronglòng huynh trưởng rốt cuộc đang suy nghĩ gì, nàng thở dài, thật ra thìhuynh trưởng cũng không dễ dàng, hắn ở trong gia tộc trải qua hết thảy,nàng rõ mồn một trước mắt. Nàng nghĩ, nếu đổi lại, nàng sợ rằng đã sớmchống đỡ không nổi, cho nên nàng không trách huynh trưởng lạnh lùng xalạ với mình, ngược lại chỉ thêm mấy phần thương tiếc.
Đầu nặng đến quay mòng mòng, Vân Khê lâm vào trong hôn mê, thống khổgiãy dụa, trong lúc bị vây nửa mê nửa tỉnh, nên không biết mình đang ởchỗ nào.
Bên tai, mơ hồ nghe thấy có tiếng người.
“Sư huynh, không bằng chúng ta đem nàng thả ra đi, nếu thật đem nàng dẫn tới tam đại Thánh Địa, nàng sẽ chết chắc.”
“Không được! Ngươi đừng quên, đại ca của ngươi vẫn đang chờ coi ngươi phạm sai lầm, nếu ngươi thật thả nàng, đắc tội Văn trưởng lão, như vậy đến lúc đó Bạch gia Tam phòng nhất mạch các ngươi liền thật không cóđất cho ngươi dung thân.”
“Điều này cũng không có gì, cùng lắm thì rời đi Bạch Sa Đảo, thiên hạ to lớn, nơi nào không có đất cho Bạch Sở Mục ta dung thân?”
“Ngươi điên rồi? Vì một nữ nhân không liên quan, đáng giá cho ngươi vì nàng, mà buông tha cho địa vị thừa kế gia tộc sao?”
Chung quanh lâm vào tĩnh mặc.
Vân Khê từ trong hai người đang nói chuyện, mơ hồ đoán được thân phận của hai người, trong nội tâm nàng kinh ngạc vô cùng, hai huynh đệ NamCung Dực cùng Bạch Sở Mục làm sao lại xuất hiện ở nơi này?
Bọn họ muốn dẫn nàng đi Tam Đại Thánh Địa?
Dự cảm xấu sinh ra, trong lúc này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nàng rõràng nhớ được mình đang cùng cung chủ đại chiến, lực lượng thần khí quámức cường đại, nàng đã gặp phải cắn trả, cung chủ cũng bị trọng thương.thời khắc Cuối cùng, nàng mở cơ quan để mở cửa địa cung......
Nhưng mà bây giờ, nàng làm sao lại cùng Nam Cung Dực và Bạch Sở Mục ở chung một chỗ? Nàng hiện tại phải đang vùi trong đất chứ?
Ngón tay phản xạ có điều kiện giật giật, động tác rất nhỏ, nhưng vẫn đưa tới chú ý của Nam Cung Dực.
“Nàng tỉnh.”
Bạch Sở Mục nghe vậy, liền đến gần đây, quả nhiên thấy ngón tay VânKhê cử động, lông mi đã khẽ nháy mắt động đậy, như muốn tỉnh lại.
Vân Khê hiện tại chính là không muốn tỉnh, cũng phải tỉnh, nàng khẽmở mắt ra, ánh nến lờ mờ, còn không đến mức chói mắt như vậy. Trước mặt có hai khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt của nàng, chia cách bất quá cómấy tháng, cũng đã có quá nhiều biến hóa. Nàng không còn là Vân gia Đạitiểu thư mới vào Nam Hi quốc, làm theo ý mình, lãnh mạc ngạo nghễ, chung quanh gây thù hằn, mà Nam Cung Dực cũng không còn Tĩnh vương gia caocao tại thượng, một lòng chỉ ngó chừng ngôi vị hoàng đế Nam Hi quốc,không thay đổi, cũng chỉ có người tâm tư đơn thuần, tiêu sái không kềmchế được, nhưng trọng tình trọng nghĩa -Bạch Sở Mục.
“Ngươi có thể tỉnh.” Bạch Sở Mục tùy ý nói một câu, lại làm cho đáylòng Vân Khê thoải mái. Lần trước chia ra, đều hiểu lầm lẫn nhau, nêncó chút không vui, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến giao tình giữa bọn họ.
Lời vừa rồi của Bạch Sở Mục mà nói…, nàng nghe vào trong tai, đáy lòng cũng thừa nhận tình cảm của hắn.
“Cách biệt nhiều ngày, Vân tiểu thư thật là làm cho tại hạ thay đổicách nhìn triệt để đối đãi.” ánh mắt Nam Cung Dực như Liệp Báo vững vàng khóa ở trên người Vân Khê như cũ, tràn đầy ý vị cướp đoạt.
Vân Khê cười khẽ, Nam Cung Dực à Nam Cung Dực, chỉ sợ không có hàoquang Vương gia, cái loại uy thế vương giả bẩm sinh này có tăng mà không giảm. Nàng thật tò mò, cái loại người giống như hắn vậy, sẽ cam tâmchịu thiệt ở tam đại Thánh Địa sinh tồn sao?
“Vương gia biệt lai vô dạng?” Vân Khê miễn cưỡng nói.
Nam Cung Dực cười lạnh, không có nói thêm.
“Các ngươi làm sao tìm được ta? Những người khác đâu?” Vân Khê tronglòng nhớ thương trượng phu cùng nhi tử, bất đắc dĩ là tình huống thânthể hiện tại của nàng thật không tốt, chỉ có chút sức lực nhỏ. Không chỉ như vậy, tinh thần lực của nàng cùng Hổ Vương, Huyền Dực cùng Hoàng Kim cự long để cảm ứng với nhau cũng tương đối yếu ớt, Hoàng Kim cự longvẫn bị vây trong an nghỉ khôi phục, Huyền Dực là trước kia đã bị thương, mà Hổ Vương sợ cũng giống như nàng, ở trong lần quyết chiến cùng cungchủ bị trọng thương, hỏng bét hơn chính là, nàng cảm ứng không ra đượcthần khí tồn tại.
Hiện nay nàng, chân chính là tứ cố vô thân.
“Chúng ta đến tầng cuối cùng địa cung, chỉ thấy hai người, ngươi cùng cung chủ Thánh cung, không có gặp lại được những người khác.” Bạch SởMục nói.
“Làm sao có thể?” Chẳng lẽ Thiên Tuyệt đã xảy ra chuyện? Không nên a, nếu hắn thật gặp chuyện không may, vậy hẳn phải ở trên mặt đất trongđịa Cung mới đúng...... Trong lúc này nhất định là xảy ra chuyệngì.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, cắt đứt ba người nói chuyện với nhau.
“Chuyện gì?” Bạch Sở Mục hướng ngoài cửa tùy ý quát lên, hơi có chút khí thế cao cao tại thượng.
Người ngoài cửa trả lời: “Bạch công tử, Văn trưởng lão cho mời nhịvị đến sương phòng đàm đạo, nơi này giao cho bọn nha hoàn coi chừng làtốt rồi, không – cần phải nhị vị công tử phí tâm.”
“Biết rồi.” Bạch Sở Mục lên tiếng trả lời, quay đầu nhìn về phía VânKhê, chân mày nhíu lại, nói, “Ngươi bây giờ bị thương nặng, không cóphương tiện hành động, có cần cái gì, chỉ cần phân phó nha hoàn.”
Thấy bọn họ muốn đi, Vân Khê liền vội vàng hỏi: “Khoan đã, đây là nơi nào?”
“Nơi này là phủ đệ Thừa tướng Đông Lăng quốc, chúng ta ở lại chỗ này dừng lại mấy ngày, phải làm xong chuyện bên này, mới trở về tam đạiThánh Địa. Ngươi...... Ngươi ngàn vạn không nên cố gắng chạy trốn,Văn trưởng lão ở trong ngoài phủ đệ đã bố trí rất nhiều trạm gác, mộtkhi ngươi bị hắn bắt được, nhất định sẽ chịu đau khổ.” Bạch Sở Mục cuốicùng cũng không đành lòng, không nhịn được mà nhắc nhở nàng một phen.
“Biết rồi.” Vân Khê không hỏi nữa, đáy lòng cũng đang suy nghĩ, phủđệ thừa tướng Đông Lăng quốc, vậy chẳng phải là cách Đông Lăng quốchoàng cung không xa? Nơi này là địa bàn của Đông Phương Vân Tường, nếucó thể đem tin tức nàng ở phủ đệ thừa tướng truyền lại cho Đông PhươngVân Tường, có lẽ nàng là có thể chạy trốn khỏi người tam đại Thánh Địa.
Nên làm như thế nào đây?
Đang suy nghĩ, thì một câu nói của Nam Cung Dực nhất thời như giộicho nàng một chậu nước lạnh: “Ngươi không có cơ hội nhìn thấy ĐôngPhương Vân Tường, ta khuyên ngươi không nên suy nghĩ nhiều, có thể tranh thủ ăn nhiều một chút, có thể ngủ thì ngủ nhiều chút, sau này chỉ sợcũng không có cơ hội này.”
Vân Khê bực mình, tàn bạo trừng hắn một cái.
Bạch Sở Mục thấy không khí không đúng, vội vàng lôi kéo Nam Cung Dực rời khỏi phòng.
“Sư huynh, đi thôi.”
Hai người rốt cục rời đi, đổi thành hai nha hoàn, hai nha hoàn cóchút trầm mặc ít nói, giống như là bị nhắc nhở, làm việc có bài bản hẳnhoi, bất luận nàng như thế nào đến gần, các nàng đều không để ý.
Vân Khê dần dần bỏ qua ý định trong đầu làm cho các nàng hỗ trợtruyền tin cho Đông Phương Vân Tường, chỉ có thể suy nghĩ cách khác.
Nhắm mắt dưỡng thần, mơ màng, trong đầu một ít thân ảnh phiêu dật lần nữa hiện lên, Kiếm Vũ tuyệt diệu Vô Song, để cho Vân Khê từ từ say mêtrong đó. Mỗi một chiêu mỗi một kiểu, ở trước mắt của nàng từ từ rõràng, nàng cảm giác được mình cũng đi theo bạch y nữ tử trong đầu cùngnhau vũ động. Cảm giác kia chân thật như thế, thật giống như nàng thật ở tự mình kinh nghiệm, toàn thân mỗi một chỗ huyết mạch cùng tế bào đềunhúc nhích, lực lượng từ từ khôi phục ở bên trong, mặc dù rất trì hoãnrất chậm, nhưng nàng xác xác thật thật cảm nhận được.
Thật tốt quá!
Có lẽ chỉ cần nàng vẫn giữ vững trạng thái minh tưởng, rất nhanh là có thể khôi phục thể lực cùng thực lực, chẳng qua là vấn đề thời gian.
Long Thiên Tuyệt từ địa cung đi ra ngoài, liền một đường tìm kiếm dấu vết của dấu chân để lại, song tìm tới cửa ra vào Bạch Hổ Lâm, thì mấtđi đầu mối. Hắn đi tới Đồng Mã Trấn, cùng Lam Mộ Hiên, và đám người Mộlão hội hợp, đơn giản kể lại một phen xong, mọi người liền giúp đở hắncùng nhau tìm kiếm tung tích Vân Khê.
Đồng Mã Trấn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, thời gian một ngày một đêm, đã bị mọi người lật đáy hướng lên trời. Trải qua nhiều lần hỏi thăm, mới có chút đầu mối, có người nói đúng là nhìn thấy một nhómngười khả nghi hướng đô thành chạy đi.
Đoàn người nhất tề hướng phương hướng Đô thành xuấtphát.
Đông Lăng quốc hoàng cung.
Lưu Ly mái cong, ngói xanh tường đỏ.
Ánh mặt trời rơi xuống, kim quang lập lòe.
Phượng ỷ Đình ở Ngự hoa viên, một đám nữ tử tụ tập ở chung một chỗ,Hoa Nhan, tóc mây, Kim Bội dao động, phong tư ngũ sắc tứ phương. Cặptròng mắt hoặc quyến rũ, hoặc phát sáng nhìn chung quanh, tìm kiếm thânảnh Minh Hoàng.
Hôm nay chính là ngày Chu thừa tướng vì tân hoàng tổ chức tiệc ngắmhoa, muốn mời các thiên kim nhà đại thần đến đây xem hoa cỏ hiếm quý,nói là ngắm hoa, kì thực là phần thưởng “Hoa”, chúng nữ tử trong lònghiểu rõ, nhưng cũng chờ đợi cùng hồi hộp. Bởi vì ai cũng biết đương kim tân hoàng là thanh niên tài tuấn, tướng mạo xuất chúng, chân chính lànhân trung chi long, kinh tài tuyệt diễm. Quan trọng nhất là đến nay,bên người tân hoàng còn chưa từng có dâng một phi tần nào, nếu các nàngcó thể bị chọn trúng vào cung, như vậy ngôi vị hoàng hậu sắp tới đều cóhy vọng. Chuyện tốt như thế, ai mà không vui lòng tranh thủ chứ?
Trong chúng nữ tử, có hai người phá lệ xuất chúng, phong tư quyến rũđộng lòng người, đứng ở trong bầy mỹ nữ, liền khiến mọi người nhất thờiảm nhiên thất sắc.
Trong đó một cô gái cung trang màu hồng tư thái cao ngạo, không muốncùng chúng nữ tử đứng ở cùng một chỗ, nàng đón gió mà đứng, khăn nhẹ lay động, Xuân Phong lất phất thổi qua tóc mai nàng, tư thái muôn nghìn vạn trạng.
Nhiều ánh mắt thỉnh thoảng liếc hướng nàng, lóe ra hâm mộ cùng với ghen tỵ.
Một nữ tử khác quần áo hơi lộ vẻ khiêm tốn chút ít, nhưng không thểche hết sự xinh đẹp cùng hào quang trên người nàng. Nàng đứng ở trongđám người, con ngươi buông xuống, che giấu đáy mắt suy tư, tai nghenhững khác cô gái bên cạnh nghị luận, mâu quang nàng lóe lóe, dưới đáylòng cười lạnh nói, một đám nữ nhân ngốc, các ngươi nghĩ đám người cácngươi thật có cơ hội bò lên long sàng sao? Các ngươi bất quá chỉ là dophụ thân ta tìm đến, đảm đương làm nền cho ta thôi, đến tột cùng ai mớilà chân chính Mẫu Đan quốc sắc, người sáng suốt vừa xem là hiểu ngay.
Xa xa, thân ảnh minh hoàng lọt vào mi mắt mọi người, chung quanh lần nữa sôi trào lên, chúng nữ Tử rối rít lâm vào trong mừng rỡ cùng kíchđộng. Các nàng lại thật sự có cơ hội nhìn thấy hoàng đế trẻ tuổi nhấtanh tuấn nhất trong truyền thuyết, đây là chuyện vinh quang cùng may mắn đến bực nào a?
Mọi người rối rít móc ra gương đồng, sửa sang lại trang dung.
Chu Mai Chỉ nghe được tiếng kinh hô mọi người, thì từ từ ngước mắt,quả nhiên ở cách đó không xa, trong đường nhỏ nàng thấy thân ảnh anhtuấn ở trong lòng mình đã lâu.
“Tiểu Vũ, mau! Đem gương đồng cho ta!”
Nha hoàn Tiểu Vũ sửng sờ, vội vàng móc gương đồng cho nàng: “Tiểuthư, đừng lo lắng, bộ dáng ngài hiện tại hoàn mỹ chí cực, không thể chêđược! Nơi này nhiều người như vậy, không có một người nào, không có mộtcái nào có thể so sánh được với ngài.”
Chu Mai Chỉ khẽ hừ một tiếng, thần sắc tràn đầy cao ngạo, hướng vềphía gương đồng qua lại soi một phen, nàng khóe môi khẽ nhếch, đuôi lông mày cũng đi theo bay múa dựng lên, lúc nói chuyện, giọng cũng là dịudàng mảnh Nhu: “Tiểu Vũ, nói cái gì đó? Nơi này nhiều mỹ nhân như vậy, Yến gầy hoàn mập, đầy đủ phong tư, ta làm sao có thể cùng các nàng sosánh được? Muốn mỹ nhân, tiểu thư nhà Lâm thượng thư, đó mới là quốc sắc thiên hương đấy. Hoàng thượng nếu như thấy nàng, sợ là đến linh hồn nhỏ bé cũng muốn bị câu dẫn đi, nơi nào còn có phần chúng ta a?”
Nàng cố ý đề cao âm điệu, tầm mắt như có như không liếc hướng nữ tửquần hồng đón gió mà đứng. Nàng vừa nói xong, lập tức nhất tề đem ánhmắt của mọi người thay đổi hướng Lâm Thục Nhi, các loại ghen tỵ với lấnát hâm mộ.
Tiểu Vũ còn muốn phản bác, nói cái gì đó, lại bị Chu Mai Chỉ trừng ánh mắt phải nuốt trở về.
Các nàng toàn bộ phần lớn cũng là thiên kim ngàn vàng, nàng không cócần thiết đắc tội mấy thứ dung chi tục phấn này, mà gây thù hằn, để phụthân bị nho nhỏ trở ngại. Huống chi, súng bắn chim đầu đàn, nàng mớikhông muốn làm con chim ngốc kia.
Lâm Thục Nhi nhấp nhẹ dưới môi đỏ mọng, đối với ngôn ngữ của nànghoàn toàn như không nhìn thấy, đối với ánh mắt ghen tỵ của mọi người,cũng hoàn toàn chẳng thèm ngó tới, vẫn như cũ làm theo ý mình đứng ở một bên, không lo lắng chút nào trangd của mình có bất kỳ vấn đề, mà trànđầy tự tin.
Phượng Ỷ Đình bên này mỹ nữ như mây, sóng ngầm bắt đầu khởi động, màtrên đường nhỏ ngoài Phượng ỷ đình, Đông Phương Vân Tường nhẹ chau lạichân mày, sắc mặt có chút không vui.
Phía sau hắn đi theo mấy tên đại thần trong triều, rối rít ghé vào lỗ tai hắn góp lời, để cho hắn mau sớm nạp phi, vì Đông Lăng quốc truyềnthừa con nối dòng, dĩ cầu cơ nghiệp vững chắc, thiên thu muôn đời.
Đối với cái hình thức góp lời này, Đông Phương Vân Tường bị phiền đến không chịu nổi. Hắn đột nhiên dừng bước, ngó chừng Chu thừa tướng hỏi:“Thừa tướng quan tâm hôn sự trẫm như vậy, thì tự mình đưa lệnh thiên kim vào cung đi, ngươi thật một lòng muốn làm nhạc phụ của trẫm sao?”
Chu thừa tướng nghe vậy kinh hãi, khom người trả lời: “Bệ hạ hiểu lầm ý tứ của thần rồi, thần chỉ là vì bệ hạ cùng vận nước Đông Lăng quốcsuy nghĩ, tuyệt đối không có tư tâm, xin bệ hạ minh giám.”
“Nga, phải không? Thừa tướng quả nhiên một lòng với triều đình, vìtriều đình cúc cung tận tụy, càng vất vả công lao càng lớn.” Đông Phương Vân Tường nhẹ nhàng cười một tiếng, thay ngữ khí tương đối ôn hòa,“Trẫm nghe nói trong phủ Thừa tướng mấy ngày gần đây có khách quý tới,danh tiếng thật lớn, nói vậy Thừa tướng cũng là vì triều đình suy nghĩ,cho nên mới kết giao nhiều khách sao?”
Chu thừa tướng sắc mặt đại biến, phịch một tiếng quỳ xuống đất, nơmnớp lo sợ nói: “Bệ hạ minh giám, trong nhà thần đích xác là tới mấy vịkhách quý, chính là người nhà mẹ đẻ của phu nhân vi thần mà thôi, khôngcòn ai khác.”
“Thừa tướng phu nhân lai lịch không nhỏ a.” Đông Phương Vân Tường bíhiểm nói, môi chứa ý cười, phất tay áo, tiếp tục hướng Phượng Ỷ Đình đi tới.
Chu thừa tướng giơ tay áo, lau đi mồ hôi trên đầu, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Là mình xem thường vị tân hoàng này, cho là hắn ở sâu trongcung, chuyện đối ngoại biết rất ít, ai ngờ chuyện trong nhà mình đều ởtrong lòng bàn tay tân hoàng, hiện tại phải làm như thế nào mới là tốtđây?
Những đại thần khác không dám nhiều lời, rối rít đi theo phía sauhoàng đế, chỉ có thể hướng Chu thừa tướng quăng đi ánh mắt hoặc đồngtình hoặc nhìn có chút hả hê.
Đợi Đông Phương Vân Tường tới gần Phượng Ỷ Đình, chúng nữ Tử rối rít quỳ xuống chờ đón, vạn tuế.
Chu Mai Chỉ đang quỳ, lặng lẽ ngửng đầu lên, liếc trộm hướng tânhoàng anh tuấn, chỉ nhìn một cái, đã làm cho nàng tâm hoa nộ phóng. Từtrước chẳng qua là nghe nói, cũng không tận mắt nhìn thấy, mà nay chínhmắt nhìn thấy thánh nhan, thì cang kiên cố hơn ý định muốn vào chủ hậucung trong lòng nàng.
Đông Phương Vân Tường quét nhẹ bầy mỹ nhân, mày nhíu lên càng sâu,dư quang hướng Chu thừa tướng đạm nhìn lướt qua, ấm giọng mở miệng nói:“Nghe Thừa tướng nói, mọi người các ngươi đa tài đa nghệ, vừa lúc tốimai trẫm muốn mở tiệc chiêu đãi khách quý, vậy thì mời chư vị tiểu thưcùng thi triển sở trường, ai có thể để cho tân khách tận hứng mà về,trẫm sẽ có phần thưởng lớn.”
“Dạ, bệ hạ.” Chúng nữ Tử không khỏi vui mừng, đều đem dạ tiệc coi làcơ hội cho các nàng, trong bụng đã sớm mài đao soàn soạt, nóng lòng muốn thử
Chu thừa tướng theo sát tới, hướng chỗ nữ nhi quăng đi một cái ánhmắt, thần sắc trên mặt từ từ hạ xuống, thay vào đó là thần sắc kiêungạo. Nếu bàn về tài nghệ, nữ nhi việc nhân đức quyết không nhường ai,bàn về dáng ngoài, vậy thì càng không cần phải nói.
Đông Phương Vân Tường vẫn đều lưu ý lấy hắn, khóe môi nhẹ nhàng khẽđộng, nói: “Chu thừa tướng, dạ tiệc ngày mai, trẫm chính là vì riêng năm vị khách quý phủ Thừa Tướng mà thiết đãi, hi vọng Thừa tướng không làmcho trẫm thất vọng.”
Chu thừa tướng quá sợ hãi, thì ra là hoàng thượng là có ý này, vậyphải làm sao bây giờ? năm vị khách quý Hắn làm sao mà mời được? Nhưngnếu hắn không mời được, thì chính là coi rẻ hoàng thượng, đối với hoàng thượng bất kính, ý đồ bất chính, nếu là mời...... thì khả năngthật sự là quá nhỏ, khó khăn quá cao.
“Hoàng thượng......” Hắn còn muốn giải thích, muốn từ chối, aingờ thân ảnh màu vàng kia đã sớm đi xa, không cho hắn bất kỳ giải thíchnào.
“Phụ thân, thật tốt quá! Hoàng thượng cố ý muốn mời khách quý của quý phủ chúng ta, nói rõ hoàng thượng đối với phụ thân rất coi trọng, chỉcần phụ thân để cho khách quý vì nữ nhi ở trước mặt hoàng thượng nóitốt, vậy thì nữ nhi kia......” Chu Mai Chỉ mặt mang hoa đào, lộ rathần sắc thẹn thùng.
Chu thừa tướng vỗ vỗ tay nữ nhi, bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện nơi nào có đơn giản như vậy?
“Chỉ nhi, nếu ngươi thật muốn tiến cung, hay là nghĩ biện pháp đi cầu mẹ ngươi. Lời của nàng, so sánh với cha hữu dụng nhiều lắm.”
Chu thừa tướng mặt xám như tro trở về tướng phủ, đem mình nhốt vàothư phòng, nghiêm túc suy nghĩ, mình đến tột cùng là làm sai chỗ nào,rước lấy nghi kỵ cùng băn khoăn lớn với bệ hạ như vậy?
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghĩ không ra, cho nên hắn ra khỏi thư phòng,đi trước tìm mấy vị khách quý Tam Đại Thánh Địa thương nghị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.