Vân Khê giương mắt nhìn Long Thiên Tuyệt.
Bốn mắt nhìn nhau dưới đáy mắt ẩn ẩn có ánh nhìn màu đen.
Có đôi khi làm người đơn thuần ngược lại thấy hạnh phúc hơn, cho nên bọn họ lựa chọn im miệng không nói.
“Thần thúc thúc ngươi hỏi ta a, ta cái gì cũng biết nè” Tiểu Mặc nâng càm đắc ý cười.
Hỏi hắn? Như vậy chứng tỏ mình ngay cả đứa bé cũng không bằng. LongThiên Thần lắc đầu nói: “Thật ra thì ta cũng không muốn biết cho lắm”
Tiểu Mặc cong cái miệng nhỏ nhắn,ấm ức khuôn mặt hướng lên trời.
Vân Khê buồn cười nhìn hai thúc cháu bọn họ, cảm thấy thế nào cũng không giống như hai thúc cháu ngược lại giống như hai huynh đệ điều là ngâythơ chất phát giống nhau rất bướm bỉnh.
“Tiểu Mặc, nhanh lên đi xuống tự mình mà đi, đem phụ thân mệt chết rồi!”
Long Thiên Tuyệt nhàn nhạt mỉm cười đáy mắt hóa ra nồng đậm tình ý, ý vị thâm thường nổi bật làm cho người ta khó có thể dời đi tầm mắt.
“Được rồi!” Tiểu Mặc chu ra cái miệng nhỏ nhắn không tình nguyện theo đầu vai hắn đi xuống.
“Chúng ta ở chổ này nghĩ một chút”Long Thiên Tuyệt buông nhi tử xuống không nhanh không chậm nói: “Vân hộ pháp ngươi nhanh chút đi xem tìnhtrạng Lam gia như thế nào, rồi kịp thời hồi báo”
“Dạ, tôn chủ!”
Vân Khê nhìn về phía hắn thật sâu, hắn luôn luôn tỉ mĩ chăm sóc nhưvậy, biết nội tâm nàng vẫn bận lòng Lam gia. Hắn liền quyết đoán thaynàng, tạm thời dừng lại chỉ vì làm cho nàng an tâm.
Từ trong lòng ngực móc ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-nhi-tu-va-mau-than-phuc-hac/1259940/quyen-3-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.