Chương trước
Chương sau
Hai đứa bé nghe vậy, liền vui mừng vỗ tay.
“Ta nhắm mắt lại rồi, mẫu thân ngươi nhanh lên một chút!”
Vân Khê nhíu lông mày lại, nhìn hai đứa nhỏ hồn nhiên, thì cảm thấythế gian này hết thảy âm u tất cả kinh khủng điều không đáng kể, thayvào đó là vô cùng rực rỡ!
“Đừng nóng vội, mẫu thân làm nhanh là được mà” Nàng nhợt nhạy mímmôi, cũng không lập tức làm mà ngược lại đôi mắt đẹp liếc ngang về phíaDung gia nói: “Cửu cửu, biểu ca, thừa dịp mọi người nghĩ ngơi, khôngbằng các ngươi đi tìm Dung gia chủ trước đi”
Dung Mậu Xuân nghe vậy, ánh mắt không khỏi sáng ngời, lúc này đứng lên nói: “Cũng tốt, vậy chúng ta đi trước một bước”
Dung Thiếu Hoa cũng đứng lên đi theo, quay đầu về phía Băng hộ pháp muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Băng hộ pháp, ngươi mang một trăm người hộ tống người Dung gia đitrước, nếu có gì ngoài ý muốn liền kịp thời dùng tín hiệu liên lạc”
Vẫn là biểu muội đau lòng cho hắn, hiểu được tâm tư của hắn!
Dung Thiếu Hoa cùng Vân Khê liếc nhau một cái, hướng nàng quăng tớiánh mắt cảm kích. Hắn cũng biết mình mới vừa rồi dễ dàng buông tay Băngnhi đã làm thương tổn đến nàng, hắn cũng nóng lòng muốn đền bù.
Băng hộ pháp một lần nữa khôi phục lạnh lùng băng sương như ngày xưa, mặt không chút thay đổi xoay người đi chọn lựa đệ tử.
Con ngươi hẹp dài rũ xuống, Long Thiên Tuyệt mặt mày mĩm cười, tầmmắt như có như không ở Dung Thiếu Hoa cùng Băng hộ pháp lưỡng lự, thầmnghĩ chính mình có hay không bỏ lỡ chuyện gì thú vị.
Sau khi nhóm người Dung gia mới vừa bước đi, người Mạnh gia cũng ngồi không yên đứng đầu là Mạnh Lạc Thu cũng muốn rời đi. Lúc này đối vớiMạnh gia mà nói chẳng khác nào đem chính mình đặt trên đống lửa.
Mạnh gia cùng Vân Khê lúc trước có thâm cừu đại hận, nhưng mà so vớithực lực của đối phương bọn họ quả không có khả năng để báo thù. Songcùng Lăng Thiên Cung làm bạn cũng tương đương với việc đem một khối thịt thơm ngon béo bở dâng lên tới miệng, đối phương tùy thời lúc nào cũngcó thể cắn một ngụm. Thay vì mình thỉnh thoảng phải lo lắng đề phòngthôi thì sớm rời đi cùng bọn họ vạch rõ giới hạn.
“Tôn chủ phu nhân, có muốn hay không ta ngăn cản bọn họ?” Vân hộ pháp ở một bên xin chỉ thị.
“Để cho bọn họ đi đi! Nếu bọn họ thông minh một chút sẽ vội vàng rời điBạch Hổ lâm, nếu không thì… rồi ngươi xem đi, bọn họ sớm muộn gì cũngcầu xin chúng ta cứu mạng” Vân Khê kéo môi cười yếu ớt, trong tươi cườiphát ra vài tầng tà ác.
Long Thiên Tuyệt tiến lên một bước, bàn tay bao quanh bàn tay nhỏ bécủa nàng ngưng mắt ôn nhu nhìn nàng, yêu cực kỳ nụ cười không đàng hoàng của nàng. Mỗi khi nàng lộ ra nụ cười này thì đối thủ của nàng trước sau gì cũng gặp các loại chuyện cực kỳ ngoài dự liệu.
“Nghe phu nhân, những người không quan trọng không cần để ý đến” Hắnđối với Mạnh Lạc Thu hiểu rất rõ, không có nhìn thấy bảo tàng ở phíatrước tên đó làm sao có thể rời khỏi Bạch Hổ lâm.
Vân Khê quay người lại, hướng hắn nhẹ nhàng cười một tiếng trong lòng thầm khen hắn với mình thật ăn ý hiểu nhau.
Đối phó với người như Mạnh Lạc Thu căn bản không cần hao phí quánhiều tâm lực, không có hắn ở bên cạnh nhiễu loạn, tầm mắt bọn họ mới có thể thường xuyên chuyên chú tới việc nhận thức nội gian, đây mới làviệc cấp bách!
“Mẫu thân, rốt cuộc có chơi hay không?” Vân Tiểu Mặc bên này nhắmchặt hai mắt, nhưng lại chậm chạp không có tin tức cho mình mở mắt không khỏi nóng nảy. Cái miệng nhỏ nhắn vì thế mà chu lên tỏ vẽ bất mãn.
Không giống với hắn vội vàng cuống lên, Đoan mộc Tĩnh lại yên lặng dùng hai tay che mắt.
“Sắp xong rồi, đợi một chút” Vân Khê trực tiếp đem Dạ Minh Châu quăng cho Long Thiên Thần, ánh mắt hướng về phía người nhà Lam gia, ý bảo hắn đem Dạ Minh Châu giấu trong người Lam gia.
Long Thiên Thần khó tìm được một người để chơi tốt như vậy, lúc nàykích động vội đón lấy đi đến chổ nghĩ ngơi của đám người Lam gia.
Lam Linh Nhi thấy hắn đi tới liền chủ động hướng hắn ngoắc tay, nét mặt vui cười như hoa.
Long Thiên Thần quét mắt một vòng liền đem Dạ Minh Châu để trong tay Lam Linh Nhi, con ngươi đen bóng thấy rỏ hưng phấn.
Từ đó nói lên trò chơi đã bắt đầu, bỏ qua người của Dung gia và Mạnhgia nhưng thần sắc biến hóa của bọn người Liễu gia không thể nào tránhđược ánh mắt của Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt, hai người nhìn nhau cười trong lòng đã có tính toán.
Trò chơi chỉ là một cái cớ để cho mọi người buông lỏng cảnh giác, đồng thời cũng hạn chế sự tự do của người nọ.
Để cho người Dung gia dẫn đầu đi trước cứu người, như một liều thuốc đầu tiên.
Người nọ không có cách nào cùng với người của Dung gia đi trước, cũng không cách nào nhân lúc mọi người không chú ý mà mật báo, tất tronglòng hắn sẽ loạn, vội vàng cùng nóng lòng.
Một khi hắn vội vàng, nóng lòng như vậy liền bại lộ.
Vân Khê chính là có chủ ý này.
“Tiểu Mặc, tiểu Tĩnh các con có thể đi tìm”
Tiểu Mặc cùng Đoan Mộc Tĩnh cùng đồng thời mở mắt cầm tay nhau chạy loạn xung quanh.
“Bá bá có phải người cầm Dạ Minh Châu hay không?”
“Thúc thúc có phải hay không người cầm Dạ Minh Châu?”
“Gia gia, có thể đem Dạ Minh Châu cho tiểu Mặc hay không?”
“Dạ Minh Châu đang ở chổ ngươi phải không?”
“………..”
Vân Khê không nói gì xoa nhẹ trán, nguyên lai là hai đứa nhỏ này dùng cách này để tìm, này cũng không khác gì là đầu cơ trục lợi đi? khôngkhác nào bọn chúng chạy tới tìm nàng hỏi nàng rốt cuộc đem Dạ Minh Châucho người nào?
Trên đỉnh đầu truyền ra một tiếng cười khẽ, Long Thiên Tuyệt nhẹnhàng cúi xuống từ phía sau ôm lấy nàng: “Tiểu Mặc thật đáng yêu! Nếuchúng ta có thể lại có một cái nữ nhi đáng yêu nữa thì thật là hoàn mỹ”.
Nghe đến ý tứ trong lời nói của hắn hai gò má của Vân Khê đỏ lên cứnhư uống rượu, cười nói: “Không phải chúng ta đã nhận tiểu Tĩnh là nữnhi sau?”
“Cái này không giống nhau! Ta nghĩ phải có được một cái thuộc loạikết tinh tình yêu của haai chúng ta” Long Thiên Tuyệt dán vào mặt củanàng giọng nói vô cùng mập mờ.
“Kết tinh tình yêu? Không phải đã có một tiểu Mặc rồi sao?” Vân Khêtrợn mắt nhìn hắn, nghe hắn nói thật giống như nhi tử không phải là conruột của bọn họ vậy.
Long Thiên Tuyệt không chấp nhận nghiêm trang nói: “Khi đó chúng takhông phải là không có yêu nhau sao? Ta từng xem một quyển cổ tịch, trên đó ghi lại nếu như nam nữ song phương thật tình yêu nhau khi bọn họsinh con gái, sẽ có được tất cả ưu điểm của hai người thậm chí là trògiỏi hơn thầy. Nàng hãy ngẫm lại nếu như nữ nhi của chúng ta có tất cảưu điểm của mình, thậm chí là trò giỏi hơn thầy thử hỏi thế gian này còn có nam nhi nhà ai có thể xứng đối với nữ nhi chúng ta?”
Đuôi lông mày của hắn nhướng lên vô cùng đắc ý, thật giống như chuyện này y như ván đã đóng thuyền.
Vân Khê khép miệng cười hì hì, mắt đẹp nổi lên một chút sáng bóngmang theo vài phần giảo hoạt: “Vậy xin hỏi bản cổ tịch đó tên gọi làgì?”
Long Thiên Tuyệt bật thốt lên nói: “ gọi là Long Thị Sinh Con bảo điển, rất kinh điển”
May mà hắn suy nghĩ ra một cái tên rất cực phẩm.
“Vậy hôm nào cho ta mượn xem một chút?”
Long Thiên Tuyệt lắc đầu nói: “Cái này không cần thiết! Nàng muốnbiết cái gì cứ việc lại hỏi ta, ta chính là Long thị bảo điển sống”
“Không đứng đắn!” Vân Khê tức giận khẽ gắt hắn trên hai gò mà néthồng hồng lại nổi lên. Nàng làm sao không muốn sinh con? Mặc dù đã cótiểu Mặc, nhưng dù sao nàng cũng chưa từng trải qua quá trình mang thaihắn, cho nên nàng xem nàng giống như một cô gái chưa từng mang thaikhông có bất kỳ kinh nghiệm nào. Bất quá nói đến cũng lạ, bọn họ tronglúc ân ái không chỉ là một hai lần nhưng vì sao lại không có bất kỳ phản ứng nào? Chẳng lẽ hai người bọn họ có vấn đề? Không phải a, nếu thật sự có vấn đề như vậy tiểu Mặc từ đâu tới đây?
Chẳng lẽ cùng với chuyện linh hồn nàng chuyển tới đây là có quan hệ.Nàng vốn là người không thuộc về thời đại này, cho nên ở thời đại nàykhông cách nào mang thai? Hay là sau khi thân thể này sinh ra tiểu Mặcsẽ không thể sinh con được nữa?
Lần đầu tiên đáy lòng nàng sinh ra khủng hoảng…
Có cơ hội, nàng nhất định phải tìm một người tinh thông y thuật tớihảo hảo xem nàng một cái, những bệnh khác nàng còn có thể tự mình xemnhưng vấn đề này nàng đành bất lực.
“Khê nhi, nàng làm sao vậy?” Long Thiên Tuyệt nhận thấy được nàngkhác thường, cẩn thận nói: “Nếu như nàng nói không muốn sinh con…, cũngkhông có quan hệ coi như là ta không có nói gì. Một nhà ba người chúngta đã rất hạnh phúc rồi, nhiều hơn nữa thì bất quá chỉ là thiêu hoa trên gấm mà thôi, nàng không cần để ý quá”
Sự chăm sóc của hắn làm cho lòng Vân Khê càng khó chống lại.
Nhưng nếu không có cách nào sinh con kia chắc chắn sẽ làm nàng tiếcnuối, nàng thật sự không muốn thấy kết quả như vậy, hy vọng hết thảy chỉ là nàng quá lo lắng. Nàng xoay người lại, mặt nghiêng vào trong lònghắn lẩm bẩm nói nhỏ: “Thiên Tuyệt, chúng ta nhất định sẽ có hài tử”
Long Thiên Tuyệt nghe vậy trán cũng từ từ dãn ra, thu hẹp cánh tay đem nàng ôm càng chặc hơn.
Hai người ôm nhau lưu luyến triền miên, xung quanh bao nhiêu ánh mắtnhìn bọn họ, bọn họ lại coi như không thấy. Một đôi uyên ương Như thếnói không hâm mộ là không có khả năng. Phần lớn mọi người mang ánh mắtthưởng thức đứng ngoài quan sát, cũng có một số nhỏ người dùng ánh mắtác độc nhìn chăm chú bọn họ như loại người giống Doãn gia chủ cùng Liễugia chủ.
Hiện giờ bọn họ bị thần long uy hiếp buộc phải nhượng bộ, lo lắng hơn là bọn họ đã phản bội lại thánh cung không biết phải chịu những hìnhphạt bực nào. Thánh cung lợi hại thế nào bọn họ đã thấy qua, nếu khôngphải như thế bọn họ đã không lựa chọn đầu nhập Thánh cung để bây giờ đâm lao phải theo lao.
Bên này, tiểu Mặc đã hỏi hơn mười người, liền bỏ qua kế hoạch lúc đầu ngược lại chọn dùng kế sách mới.
“Tiểu Bạch có thấy mẫu thân đem Dạ Minh Châu cho ai không?”
Vân Khê lần nữa vỗ trán, không biết nên khen nhi tử thông minh hay là nói hắn tham tiền nữa đây. Hắn tích cực như thế, nói rõ là hướng nàngđòi cái phần thưởng thật to đó.
“Tiểu Mặc, làm như thế phạm quy”
“Mẫu thân cũng không có nói không cho phép hỏi tiểu Bạch” Tiểu Mặc sờ sờ lổ mũi không phục nói.
“Ta bây giờ nói, không cho phép hỏi tiểu Bạch”
Tiểu Bạch ngẩng cao cổ gào lên vài tiếng tỏ vẽ bất mãn.
“Vậy cũng tốt” Tiểu Mặc chép miệng nói rồi quay đầu về phía nhữngthần long khác nghiên đầu hỏi: “Các ngươi biết mẫu thân đem Dạ Minh Châu cho ai không?”
Mười lăm con thần long tròng mắt đồng thời liền một dãy nhất tề hướng về phía Lam Linh Nhi.
Vân Khê hai mắt trợn ngược trực tiếp té xỉu, may mà sự thật khôngphải nàng cùng nhi tử chơi trò chơi, nếu không nghe những lời này nàngthật sự không còn cách nào khác để chơi. Đối với người không tuân thủquy tắc, nàng hoàn toàn không có cách!
Lam Linh Nhi cười hì hì đứng lên, đang muốn đưa hai tay đem Dạ MinhChâu xin trả tay nàng đột nhiên trượt một cái Dạ Minh Châu rơi xuốngđất.
“Di, đây là cái gì?” Nàng từ bên người Lam nhị gia nhặt lên một viên đặc biệt tương tự như Dạ Minh Châu, lộ ra vẽ tò mò.
“Tiểu mặc, cái này cho ngươi chơi” Nàng đem Dạ Minh Châu cùng với quả cầu nhỏ đưa cho tiểu Mặc.
Tiểu Mặc nhận lấy tò mò xem xét một phen, trong lúc bất chợt quả cầunhỏ rời khỏi tay chạy đến ở giữa không trung ầm ầm nổ tung. Tiểu Mặcngây dại ngửa đầu nhìn lên bầu trời quả cầu nhỏ nứt ra lưu lại hình vẽkỳ dị, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên.
“Không tốt là đạn tín hiệu!”
Vân Khê ánh mắt ngoan lệ, thẳng tắp uy hiếp Lam nhị gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.