Chương trước
Chương sau
Hôm nay là ngày Lam gia ước hẹn lấy thần khí trao đổi con tin, mấy vị nhân vật trọng yếu của Lam gia sau khi trải qua thương nghị, quyết định trước hết lấy thần khí Lam gia đi trước trao đổi con tin, sau đó tùythời đem thần khí đoạt lại.
Lối vào Bạch Hổ Lâm, tiếng người ồn ào, hôm nay còn có Doãn gia triệu tập các lộ anh hùng đang đi tới.
“Đại tẩu, ngươi nhìn! Doãn gia, Liễu gia, Tư Đồ gia, Đao gia cùngMạnh gia”Trừ Thượng Quan, Đoan Mộc, Hách Liên cùng Dung gia, các nhàkhác đều tới, hơn nữa còn là gia chủ cùng các trưởng lão nhất tề xuấtđộng, lúc này chỉ mới hai ngày thời gian, làm sao động tĩnh trở nên tolớn như thế?”
“Đúng vậy, chuyện này thoạt nhìn càng ngày càng kỳ quặc.”
Vân Khê ngưng thần quan sát, xa xa thấy Đoan Mộc Hùng dẫn cháu gái đến đây, nàng liền cất bước nghênh đón.
“Nghĩa phụ, Tiểu Tĩnh, các ngươi làm sao cũng tới?”Kể từ khi Đoan Mộc Hùng tham gia hôn lễ của nàng, Vân Khê liền chính thức nhận thức nghĩaphụ, Đoan Mộc Hùng người này đáng giá để nàng kính trọng.
“Khê Nhi, chuyện hôm nay lộ ra tà khí, ngươi phải cẩn thận một chút.Lão phu trên đường cùng gia chủ Đao gia đương thời nói chuyện qua, mớibiết được lão gia chủ Đao gia bị bắt đi, gửi thư uy hiếp để cho Đao gialấy thần khí trao đổi con tin, địa điểm cũng ngay tại Bạch Hổ Lâm. Lãophu trên đoạn đường này đi tới, cũng gặp gỡ không ít mai phục, có người một mực đánh sự chú ý lên Tiểu Tĩnh, lão phu suy đoán mục đích của bọnhọ chính là muốn lấy Tiểu Tĩnh làm uy hiếp, ép lão phu giao ra thần khí...”Đoan Mộc Hùng nói.
“Lại có chuyện này?”Vân Khê kinh ngạc, như vậy bị uy hiếp không chỉdừng lại một nhà Lam gia, những người khác của thập đại gia tộc cũng gặp chuyện này, đối phương đến tột cùng là người nào, lại bày ra mưu kế âmhiểm ác độc đến vậy.
“Nghĩa phụ, không bằng bây giờ đồng hành cùng chúng ta, Lam gia cũngnhận được tin uy hiếp, để cho gia chủ Lam gia cầm thần khí đi chuộcngười, ta lo lắng có âm mưu ở đây.”
“Không thành vấn đề!”Đoan Mộc Hùng rất sảng khoái liền đáp ứng.
Người Lam gia nghe nói có Đoan Mộc Hùng gia nhập hàng ngũ bọn họ,không khỏi mừng rỡ, Đoan Mộc Hùng là nhân vật số một số hai trong thậpđại gia tộc, Đoan Mộc gia tộc uy vọng có lẽ không bằng Dung gia cùngHách Liên gia, nhưng bản thân Đoan Mộc Hùng cũng được tôn sùng cực kỳ,mọi người rối rít vây quanh hàn huyên cùng Đoan Mộc Hùng.
Đoan Mộc Tĩnh nhìn quanh khắp mọi nơi, không biết đang tìm kiếm cái gì, trên khuôn mặt nho nhỏ lộ ra vẻ thất vọng.
“Vân di, Tiểu Mặc ca ca đâu? Vẫn chưa tìm được hắn sao?”
Vân Khê khom người, nhìn dung nhan yêu kiều của nàng, ôn nhu nói:“Hắn đi Thánh cung, sẽ trở lại thật nhanh. Tiểu Tĩnh nhớ hắn sao?”
Đoan Mộc Tĩnh khả ái gật đầu: “Dạ, Tiểu Tĩnh rất nhớ Tiểu Mặc ca ca.”
Vân Khê giương môi, không khỏi hiểu ý cười một tiếng, đưa mắt nhìn về chân trời, ánh mắt từ từ ôn nhu, cũng không biết bọn họ thế nào, có thể bị nguy hiểm hay không.
“Nhìn kìa! Đây không phải là đội ngũ Dung gia sao? Làm sao phía trước còn trói hai người?”
“Nghe nói nữ nhân kia trước đây là Đại tiểu thư Dung gia, bởi vì cùng người Vân gia Nam Hi quốc bỏ trốn, cho nên gia chủ Dung gia không nhậnthức nàng là nữ nhi. Lần này Đại tiểu thư Dung gia đột nhiên mang theovị hôn phu trở về Dung gia, gia chủ Dung gia giận dữ, cho nên liền đembọn họ trói lại, thề phải để cho Đại tiểu thư Dung gia cùng Vân gia đoạn tuyệt quan hệ, muốn chia rẽ vợ chồng bọn họ...”
Vân Khê nghe đến những lời bàn tán này, trong lòng chấn động, hai người trong miệng bọn họ chẳng lẽ là cha và nương của nàng
Xuyên ra đám người nặng nề, Vân Khê rốt cục thấy đội ngũ Dung gia,nhìn đến hai cỗ xe giam tương tự nhau ở đằng sau, Vân Khê sắc mặt độtbiến, đáy lòng dâng lên hừng hực lửa giận. Bọn họ lại đem cha mẹ nàngcho nhốt lại còn diễu phố thị chúng.
“Cha! Nương!”
Trảm Lãng kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, mang ra một mảnh ánh sáng lạnhsát người, giống như tâm tình nàng lúc này, lạnh như băng như đao khắc.
Kiếm dài chấm đất, kèm theo cước bộ của nàng, cùng mặt đất tạo nên những đốm lửa nhỏ.
Vân Dật cùng Vân phu nhân từ trong xe tù ngẩng đầu, thấy được Vân Khê trong đám người đi ra, hai người nhất tề hô lên: “Khê Nhi! Không nênvọng động!”
“Biểu muội! Bình tĩnh lại!” Dung Thiếu Hoa cưỡi trên một con ngựatrắng, đứng trong đội ngũ, thấy Vân Khê giờ phút này đằng đằng sát khí,không khỏi lên tiếng ngăn cản.
Bằng sự hiểu biết của hắn đối với nàng, thấy cha cùng nương của mình bị đối đãi vô tình như thế, nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua.
“Ngươi chính là nghiệt chủng của bọn hắn?” Dẫn đầu đám người, một lão giả bạch y râu quai nón, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt như điện thẳng tắpquét về hướng Vân Khê, khí thế ép người.
Vân Khê dừng bước, nhìn thẳng hắn, ánh mắt càng lạnh hơn ép ánh mắt phải trở về.
“Tại sao nhốt bọn họ?”
Dung gia chủ vô tình cười lạnh nói: “Bọn họ không người mai mối màcưới, làm mất hết thể diện Dung gia, hôm nay lão phu liền muốn để chobọn họ diễu phố thị chúng, để cho thế nhân xem một chút mặt mũi một đôicẩu nam nữ vô sỉ.”
Vân Khê mặt tối sầm, lạnh lùng cười một tiếng, ngón tay chỉ thẳng hướng hắn: “Ngươi chính là gia chủ Dung gia?”
“Nghiệt chủng! Ngươi dám đối với lão phu bất kính!” Dung gia chủthịnh nộ, một chưởng hướng nàng đánh tới, thổi quét cát bụi đầy đất,chưởng phong sinh động.
“Khê Nhi” Vợ chồng Vân Dật thất thanh kêu to.
“Không nên!” Dung Thiếu Hoa kinh hãi, không ngờ đến gia gia lại độtnhiên xuất thủ đối với Vân Khê, hắn muốn ngăn cản, nhưng đã không kịp.Hắn lo lắng nhìn về phía Vân Khê, nếu biểu muội thật bị gia gia gâythương tích, theo tính tình Long Thiên Tuyệt yêu vợ như mạng, ngày sautuyệt đối sẽ không để cho Dung gia có ngày tốt, nói không chừng dưới cơn nóng giận, Dung gia sẽ gặp họa diệt môn.
Gia gia a, ngươi sao có thể đối với ngoại tôn của mình tuyệt tình như thế?
Dung Thiếu Hoa lòng như lửa đốt.
Ngoài dự liệu của hắn, Vân Khê không hoảng hốt bất loạn, dưới chânkhông động chút nào. Đợi chưởng lực tiến tới gần, mặt của nàng chợt tỏasáng, khóe môi cười lạnh càng rõ hơn, xung quanh thân thể nàng có mộttầng cầu hào quang khác thường trong nháy mắt ngưng tụ, chưởng lực đốiphương đánh tới tầng hào quang này, lập tức bắn ngược trở về.
Đồng dạng lực đạo, đồng dạng đường đi!
Dung gia chủ căng lớn hai mắt, bất ngờ, vội vàng tung người nhảy khỏi tuấn mã, chưởng phong liền thuận thế đánh ở một gốc cây cổ thụ, lập tức ngã xuống.
Mọi người vây xem cúi đầu kinh hô, chưởng lực mạnh mẽ như thế, nếu là đánh ở trên thân người, người nọ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Bọn họ chỉ nghĩ chưởng lực kia là Vân Khê xuất ra, ánh mắt mọi ngườiđều sợ hãi nhìn nàng, chỉ có bản thân Vân Khê đáy lòng phát rét, nàng sử dụng chính là Phản Phệ thuật, đối phương dùng bao nhiêu lực đạo, liềnphản phệ trở về bấy nhiêu lực đạo.
Người nọ thật là ông ngoại của nàng sao? Một chưởng vừa rồi của hắnrõ ràng là muốn lấy mạng nàng, có nửa điểm thân tình ở trong đó sao?
Dung gia chủ rơi xuống dưới ngựa, bất khả tư nghị ngó chừng Vân Khê,nàng lại có thể ngăn cản được một chưởng của hắn, hơn nữa còn đem nguyên vẹn chưởng lực kia trả về, nàng đến tột cùng là như thế nào làm được?
“Nghiệt chủng! Ngươi dám trả đòn?!”
Vân Khê cất tiếng cười to, nàng vạn lần không nghĩ tới đường đườnggia chủ Dung gia lại là người buồn cười như thế, hắn muốn động thủ đảthương người, lại không cho người khác động thủ, thế gian này làm gì cóđạo lý như thế?
Khó trách ban đầu hắn phản đối hôn sự cha mẹ, làm cho Vân phu nhân ôn nhu như nước cũng cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ, hai mươi năm cũng khôngtrở lại Dung gia, người không hiểu biết đạo lý cùng lãnh khốc vô tìnhnhư thế xứng đáng là ngoại công của nàng sao?
“Ngươi cười cái gì?” Dung gia chủ bị nàng cười đến phiền lòng nóng nảy, không khỏi giận dữ mắng mỏ.
Vân Khê dừng lại tiếng cười, ngưng mắt nhìn hắn, nói: “Ta cười bảnthân ngươi, lãnh huyết vô tình, không xứng làm một phụ thân, không xứngvới làm một ngoại tổ phụ, càng thêm không xứng làm nhất gia chi chủ (gia chủ một tộc)!”
Nàng khinh miệt cười, xoay người, tới trước xe tù.
Trước xe tù, các đệ tử Dung gia rối rít tiến lên, bao quanh bốn phía, không cho nàng nhích tới gần một bước.
Vân Khê đứng cách chúng đệ tử, hướng về phía cha mẹ bên trong xe tù,nói: “Cha, nương, là hài nhi làm liên lụy các ngươi. Các ngươi nếu không phải vì cứu Tiểu Mặc, cũng sẽ không trở về Dung gia, bị vũ nhục nhưthế. Cha mẹ chịu nhục, đều do hài nhi vô dụng, hài nhi ở chỗ này hướngcác ngươi lễ bái, đa tạ các ngươi dã hết lòng bảo hộ hài nhi cùng TiểuMặc!”
Hai đầu gối nàng chấm đất, hướng về phía vợ chồng Vân Dật bên trongxe tù dập đầu quỳ lạy, bọn họ sớm đã biết nếu trở lại Dung gia sẽ phảichịu vũ nhục thế nào, nhưng bọn họ không có lùi bước, dứt khoát trở lạiDung gia. Bọn họ làm như thế để cầu một phần thân tình, tình nghĩa nhưvậy, làm cho nàng cảm động vô cùng.
“Khê Nhi, ngươi không cần như thế. Chúng ta là người một nhà, ngườinhà gặp nạn, tự nhiên giúp các ngươi một tay” Vân phu nhân nhìn nữ nhilãnh ngạo như vậy hướng về phía bọn họ quỳ lạy, trong lòng dậy sóng, mắt đẹp đã ươn ướt một mảnh. Có nữ nhi như thế, cho dù bọn họ bị vũ nhụchơn nữa, nàng cũng không cảm thấy khổ.
Vân Dật nghẹn ngào, vốn là bởi vì nhục nhã đầu vẫn cúi thấp, giờ phút này cũng cao cao vung lên: “Đúng vậy a, Khê Nhi. Người một nhà tự nhiên tương trợ, vinh nhục cùng nhau. Cha cùng nương có thể vì ngươi làm chút chuyện, cảm thấy thật cao hứng, khuất nhục nho nhỏ này, căn bản khôngcoi là cái gì.”
“Đại tẩu...” Long Thiên Thần nhìn Vân Khê như thế, trong lòng rấtkhó chịu vô cùng, nghĩ thầm nếu đại ca ở chỗ này, nhất định sẽ không đểcho đại tẩu gặp cảnh ngộ như vậy.
“Dung gia chủ, ngươi dám đắc tội người Lăng Thiên Cung ta, có biết kết quả sẽ như thế nào không?”
“Lăng Thiên Cung? Chuyện Dung gia ta, cùng Lăng Thiên Cung có gì liên quan?” Dung gia chủ lực chú ý chuyển dời đến trên người Long ThiênThần, thần sắc thịnh nộ không giảm, hắn đường đường là gia chủ Dung giacư nhiên bị hậu bối chỉ vào mặt chỉ trích, khẩu khí này làm sao hắn nuốt trôi được?
Long Thiên Thần chỉ vào Vân Khê, nói: “Nàng là phu nhân của đại cata, đại ca của ta chính là Cung chủ Lăng Thiên Cung, ngươi đối với phunhân cung chủ Lăng Thiên Cung ta động thủ, còn nhốt cha mẹ nàng, còn nói không liên quan đến Lăng Thiên Cung ta?”
“A? Thì ra là nàng chính là nữ nhân Long Thiên Tuyệt? Nàng ở chỗ này, vậy Long Thiên Tuyệt đâu rồi, Long Thiên Tuyệt có thể hay không cũng ởnơi đây?” Trong đám người, không biết là người nào kinh hô, mọi ngườibắt đầu rối rít chung quanh bàn luận, lộ ra thần sắc kinh khủng.
Cung chủ Lăng Thiên Cung, Long Thiên Tuyệt, mấy chữ này, đủ để chobọn họ kinh hãi, tuy bọn họ đều là nhân sĩ danh môn chính phái, khinhthường cùng tà phái làm bạn, nhưng đối với Lăng Thiên Cung, bọn họ trong lòng tự có một loại sợ hãi không nói nên lời.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ không muốn cùng Lăng Thiên Cung trở mặt, bởi vì bọn họ từng dưới tay Long Thiên Cung chịu không ít thiệ thòi vẫn còn in sâu vào trí nhớ.
Dung gia chủ sắc mặt âm lãnh, ngó chừng khuôn mặt Vân Khê lãnh diễmbên kia, cười lạnh nói: “Tốt! Quả nhiên là thượng bất chính hạ tất loạn(thành ngữ mang ý nghĩa: nếu người trên không ngay thẳng, đứng đắn thìnhững người bên dưới cũng sẽ giống vậy),mẹ ngươi không biết xấu hổ theo người bỏ trốn, ngươi gả cho tà phái yêu nghiệt người người phỉ nhổ, các ngươi quả nhiên cũng cùng một giuộc, một người so với một người càngkhông biết xấu hổ!”
Những lời này của hắn nhục nhã người vô cùng, chẳng những nhục mạ mẹcon nàng còn nhục mạ luôn cả Long Thiên Tuyệt. Vân Khê trong lòng giậndữ, hai đấm nắm chặc, từ trên mặt đất đứng lên, một đạo mâu quang khíthế ép người thẳng tắp nhìn hắn.
“Ngươi có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa!”
“Lặp lại lần nữa thì như thế nào? Lão phu sợ một con nhóc như ngươisao?” Dung gia chủ giương lông mày, giọng cực kỳ ngang ngược càn rỡ.
“Ngươi cùng mẹ ngươi đều là tiện nhân không biết liêm sỉ, làm ngườitốt không làm, làm chuyện trộm gà bắt chó! Lão phu nghe nói ngươi sáunăm trước cũng đã đính hôn lại ám kết châu thai (chưa kết hôn mà cócon),làm trò cười cho thiên hạ, lại thành nữ nhân Long Thiên Tuyệt,ngươi đến tột cùng có biết hay không viết hai chữ hổ thẹn? Cũng khôngbiết ngươi đến tột cùng sử dụng thủ đoạn dụ dỗ gì, lại để cho Long Thiên Tuyệt cam tâm tình nguyện vì ngươi đeo lên đỉnh đầu nón xanh (mọc sừngá)...”
Dung gia chủ lời một khi đã nói, muốn thu lại cũng không được, ngônngữ kia muốn có bao nhiêu ác độc liền có bấy nhiêu, mọi người nghe đượcmột trận thổn thức, cũng không biết là cảm thán Dung gia chủ lời nói ácđộc, hay là đang miệt thị Vân Khê không biết cảm thấy hổ thẹn.
Vân Khê đầu tiên là trong lồng ngực tức giận sôi trào, nghe được lờicuối cùng, nàng không giận ngược lại cười. Nàng phải bội phục Dung giachủ đổi trắng thay đen, bản lãnh vặn vẹo sự thật, nàng lại sẽ có mộtngoại công như vậy, đây mới là sỉ nhục lớn nhất.
“Lão nhân gia, ngươi trái một tiện nhân, phải một nghiệt chủng, ngươi cũng đã biết ta cùng mẹ ta trong thân thể chảy đều có máu của ngươi?Chúng ta là tiện nhân nghiệt chủng, vậy ngươi là cái gì? Ngươi chẳngphải là thuỷ tổ tiện nhân nghiệt chủng?”
“Rất giỏi a! Lấy tu vi lão nhân gia người như thế, nói vậy từ dướinửa người chế tạo ra tới mọi người cũng là tiện nhân, nghiệt chủng tinhphẩm, không nghi ngờ chút nào, các ngươi Dung gia mỗi người, cũng là cực phẩm trong tiện nhân, nhân tài kiệt xuất trong nghiệt chủng!”
Vân Khê nở nụ cười mỉa mai, hai mắt tùy ý hướng nửa dưới người hắnnhìn lên, phen này ngôn ngữ độc hơn, đem Dung gia từ trên xuống dướimắng cho một cái, cái này gọi là có qua có lại, nếu không thì vô lễ vôcùng!
“Ngươi” Dung gia chủ giận đến sắc mặt đỏ lên, một hơi thiếu chút nữa thở không được.
Dung gia trên dưới cũng nổi giận, rối rít nhìn về phía nàng.
Dung Thiếu Hoa dở khóc dở cười, hắn biết, chọc giận biểu muội này, Dung gia bọn họ trên dưới từ nay cũng không được an bình.
Người vây xem chung quanh ai cũng không có đi tới khuyên bảo, chỉ cho là đang xem một tiết mục kịch đặc sắc.
Lam gia chủ cảm động và nhớ ân đức Vân Khê đối với Lam gia, vốn địnhtiến lên vì nàng nói chuyện, lại bị Đoan Mộc Hùng ngăn lại, Đoan MộcHùng tin tưởng bằng vào bản lãnh Vân Khê, riêng là Dung gia những ngườinày, còn không đến mức làm cho nàng ăn cái thiệt thòi gì. Huống chi, đólà chuyện nhà bọn họ, người bên cạnh không tiện nhúng tay.
“Biểu muội, bọn họ đều là trưởng bối của ngươi, ngươi sao có thể nóinăng lỗ mãng như thế?” Vốn là xếp thành hàng ở đội ngũ phía sau DungThiếu Khanh giục ngựa chạy tới, hắn cau mày ngưng mắt nhìn Vân Khê, đốivới lời nói cử chỉ của nàng, không tán thành.
Vân Khê con mắt quét qua, trầm giọng nói: “Ngươi nhìn rõ ràng, ai làbiểu muội của ngươi? Dung gia các ngươi có từng thừa nhận qua thân phậncủa cha mẹ ta? Có từng xem họ là thành viên trong gia tộc? Nếu có, cácngươi làm sao có thể nhục nhã bọn họ như thế, làm sao có thể nhìn bọn họ bị người trong thiên hạ chỉ chỏ, lại làm như không thấy?”
Dung Thiếu Khanh á khẩu, hắn mặc dù cũng không tán thành gia gia đốiđãi bọn họ như thế, nhưng hắn dù sao cũng là vãn bối, làm sao có thểtham dự vào quyết định của gia gia?
Vân Khê thấy hắn không nói được nữa, cười lạnh lùng, ánh mắt ngoan lệ lần nữa nhất nhất quét qua mọi người Dung gia, cất giọng nói: “Dung gia các ngươi hôm nay nhục nhã cha mẹ ta như thế, chẳng khác nào đánh vàomặt Vân Khê ta, ta nhất định hảo hảo trả phần đại lễ vật này!”
“Tốt! Lão phu cũng muốn xem một chút, ngươi đến tột cùng có bản lãnhgì mà dám lớn lối như thế?” Dung gia chủ giận dữ, hướng Dung Thiếu Khanh nói: “Thiếu Khanh, hảo hảo giáo huấn nàng cho lão phu!”
Vân Khê vừa nghe, khuôn mặt trầm xuống, hàn quang quanh người càng mãnh liệt hơn.
Mặc dù một mình tới đây, nhưng người ta đã khi dễ đến trên đầu chacùng nương nàng, nàng nếu lùi một bước, cũng không phải là Vân Khê!
“Gia gia...” Dung Thiếu Khanh lộ ra vẻ khó xử, hắn tự biết khôngphải là đối thủ của Vân Khê, nhưng đó cũng không phải lý do hắn khôngmuốn ứng chiến, trong lòng xem nàng là biểu muội, hắn làm sao có thể đối với biểu muội mình xuất thủ?
“Làm sao? Lời lão phu đã nói ngươi còn không làm?” Dung gia chủ lạnh lùng trừng, tăng thêm ngữ điệu.
Dung Thiếu Khanh liền giật mình, nhăn nhó nhìn về phía Vân Khê, do dự không ngừng.
“Đồ vô dụng! Thiếu Hoa, ngươi đi! Giết nghiệt chủng này! Để tránh nàng hạ nhục danh vọng Dung gia ta.” (ta khinh ta băm băm băm)(xách dép chạy tới, đưa dao nàng 1 cái, ta 1 cái, cùng băm ông ta)
Lần này, đổi lại làm khó Dung Thiếu Hoa.
“Gia gia, ta đánh không lại biểu muội, ngươi hay là sai cao thủkhác.” Dung Thiếu Hoa cái đầu dài lắc một cái, trực tiếp nhát gan mộtlần. Hắn cũng không muốn mạo hiểm đắc tội biểu muội của hắn, đừng nóichọc nàng đã là hậu hoạn vô cùng, phía sau của nàng còn có một LongThiên Tuyệt còn đáng sợ hơn, hắn cũng không muốn ngày sau chịu khôngnổi.
“Ngươi, các ngươi” Tất cả đều là thùng cơm!”Dung gia chủ ánh mắt quét qua mọi người Dung gia, tiện tay chỉ một người trung niên nam tử trongđội ngũ, đôi mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn “Hồ, ngươi đi giết nàng! Ngươi cùng nàng không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào, cũng không cần cố kỵ cái gì.Chỉ cần ngươi có thể giết nàng, lão phu lập tức ban họ Dung cho ngươi,xem ngươi là một phần tử của Dung gia.”
Tên trung niên nam tử được gọi là Hồ kia nghe vậy, nhất thời mừng rỡ, hắn cho tới nay cũng chỉ là gia nô Dung gia, thân phận kém người mộtbậc. Nhưng nếu thật có thể mượn cơ hội lần này leo lên, từ đó trở thànhngười nhà Dung gia, đây là cơ hội thật tốt, hắn có thể nào bỏ qua?
“Dạ, gia chủ! Thuộc hạ nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng!”
Bên cạnh Hồ có một người trung niên nam tử khác lên tiếng nói: “Cha,không thể! Đây chính là thân sinh nữ nhi của muội muội, là ngoại tôn nữcủa người, cho dù người không thích nàng, cũng không thể đả thương tánhmạng nàng.”
Vân Khê nghe vậy, không khỏi nhìn nhiều hắn thêm một lần, người nàymặc dù đã bước vào trung niên, nhưng loáng thoáng có thể thấy được hắnkhi còn trẻ vô cùng tao nhã, dung mạo của hắn cùng Dung Thiếu Hoa cực kỳ tương tự, nếu nàng đoán không lầm, người này hẳn là phụ thân của DungThiếu Hoa, nàng đối với người cậu này ấn tượng tốt hơn mấy phần, mặc dùngười Dung gia gây sự, nhục nhã cha nương nàng như thế, nhưng cuối cùngcòn có mấy người lương tâm không có mất. Nàng từ trước đến giờ có thùbáo thù, có ân báo ân, người nào đối với nàng tốt, nàng ghi ở tronglòng, người nào nhục nhã nàng, thương tổn thân nhân của nàng, nàng cũngsẽ vững vàng ghi nhớ trong lòng.
“Cửu cửu, đa tạ tương trợ, ta nhớ trong lòng! Bất quá đã có người nghĩ chịu chết, ta chắc chắn thành toàn cho hắn ”
Dung Mậu Xuân kinh ngạc nhìn về phía nàng, không biết nàng tại saotự tin như vậy, cứ nhận định mình nhất định có thể chiến thắng Hồ đây?Phải biết rằng Hồ tuy chỉ là một hộ vệ của Dung gia, nhưng thiên tư tậpvõ không chút nào kém hơn người khác, thậm chí cũng có vài vị trưởng lão đánh không lại hắn. Trong lòng hắn rất lo lắng, song nhìn thấy thầnthái ngạo nghễ của nàng, hắn lại có một niềm tin tưởng, không chừng nàng sẽ đánh thắng Hồ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.