Đông Phương Vân Tường cầm bút viết, không biết nghĩ tới cái gì, trong mắt hiện lên một tia mềm mại.
Đây là lần đầu tiên hắn viết thư cho nàng, sau khi nhìn thấy, nàng có hay không sẽ tự mình tìm đến, hắn có thể gặp lại dung nhan tuyệt sắc của nàng hay không? Nghĩ đến, trong lòng lại có chút hồi hộp.
Lo lắng việc Tiểu Mặc sẽ đến Thánh Cung một mình, cho nên hắn phải đem việc này thông báo cho nàng, hy vọng sẽ không quá muộn.
Trong đầu, lại lần nữa hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gặp nhau, một cái nhìn khiến hắn kinh diễm cùng động lòng, hắn cả đời cũng sẽ không quên. Hắn có thể dễ dàng miêu tả dáng người thướt tha, dung nhan tuyệt sắc của nàng nhưng lại khó có thể mô tả ánh sáng trong đôi mắt ấy phút chốc bắn ra tứ phía, tao nhã vạn phần.
Bỗng dưng, bắt đầu tưởng niệm nàng.
Cũng không biết ngẩn người trong bao lâu, cho đến khi mực được mài trong nghiên sắp tràn, hắn mới hoàn hồn, cúi đầu, tiếp tục múa bút thành văn, sau đó thu bút.
“Người đâu, cấp tốc mang thư gửi đi!”
Có thị vệ chạy vào ngự thư phòng, vừa nhận thư, vừa bẩm báo nói:
“Hoàng thượng, gác cổng lúc nãy hồi báo, nói Phù trưởng lão dẫn đoàn người gồm tiểu hoàng tử rời khỏi cung, nói sẽ lập tức sẽ đi tới Thánh cung”
“Cái gì?” Đông Phương Vân Tường kinh hãi, đột ngột đứng lên, chạy ra khỏi ngự thư phòng.
Bên ngoài cung, một chiếc xe ngựa xa hoa từ từ đi, trong xe có bốn đứa nhỏ, đó chính là bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-nhi-tu-va-mau-than-phuc-hac/1259909/quyen-3-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.