Tiếng bước chân tới gần, Vân Khê một lần nữa nhắm lại hai mắt, giả bộ chưa tỉnh lại.
Thanh âm vừa rồi rõ ràng chính là cái tên bao tay nam nàng gặp bên dòng suối. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là tiếng tiêu có vấn đề?
“Người tỉnh chưa?”
“Công tử, vị cô nương này vẫn chưa tỉnh lại.”
“Lui ra, không có phân phó của ta, không cho phép bất luận kẻ nào đến đây quấy rầy.”
“Dạ, công tử.”
Một trận tiếng bước chân rời đi, cửa phòng ‘cạch’ một cái đóng lại.
Vân Khê tận lực bình ổn hô hấp của mình, lại phát hiện rất khó, nghe cước bộ của hắn càng ngày càng gần, tim của nàng đập cũng gia tốc theo. Theo lời nói vừa nãy ở ngoài cửa, nàng cũng nghe ra, vị trí hiện tại vô cùng có khả năng chính là thanh lâu trong truyền thuyết. Ở địa phương hèn hạ như vậy, nàng toàn thân không thoải mái.
Nha, thật sự ra cửa bất hạnh, tự dưng lại đụng phải một con sói!
“Huyền Dực, ngươi ở đâu?”
Nàng thử cùng Huyền Dực trao đổi, nhưng lại phát hiện nó giống như cũng lâm vào ngủ say, chỉ còn nghe thanh âm có vẻ mỏi mệt của Hoàng Kim cự long sâu kín truyền vào tai nàng: “Dụ Hồn khúc của hắn quá cường đại, ngay cả Long Tộc chúng ta cũng không cách nào ngăn cản, Huyền Dực đã lâm vào ngủ say, thương thế của ta lại chưa lành, tự thân khó bảo toàn. Chủ nhân, người mau sớm nghĩ biện pháp chữa trị tinh lực của bản thân, thoát khỏi nơi đây trước rồi hãy nói.”
Nghe Hoàng Kim cự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-nhi-tu-va-mau-than-phuc-hac/1259866/quyen-3-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.