Chương trước
Chương sau
Chương V04: Đại Tẩu, Ngươi Thật Xấu Xa Nha!Tư Đồ Thanh Liên lâm vào trong hôn mê, nhưng sắc mặt thì càng ngày càng đen hơn, vì độc tính đã lan nhanh, Tư Đồ Đức cùng một đám các đệ tử của Tư Đồ gia bị làm cho sợ đến mất đi chủ ý, không biết nên làm sao bây giờ.
“Chúng ta hay là đem Thất tiểu thư đưa về nhà đi, vạn nhất Thất tiểu thư thật sự xảy ra chuyện, gia chủ nhất định sẽ không tha cho chúng ta.”
“Thất tiểu thư hiện tại trúng độc, không nên di chuyển, vạn nhất độc khí công tâm, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hay là trước tiên chúng ta thử nghĩ xem dùng biện pháp nào để giải độc trên người Thất tiểu thư quan trọng hơn.”
“Nhưng nơi này trước không có thôn sau không có phòng trọ, chúng ta đi nơi nào tìm thuốc giải cho Thất tiểu thư?”
“Vậy làm sao bây giờ? Nếu quả thật Thất tiểu thư chết đi, mọi người chúng ta cũng khó tránh tử tội!”
“......”
Nghị luận đang vang lên, thì Tư Đồ Đức thấy Vân Khê đang cúi người quan sát Thất tiểu thư, thấy nàng vì Thất tiểu thư bắt mạch, ánh mắt hắn chợt sáng, đẩy đám người ra, bước nhanh chạy về phía nàng.
“Vân tiểu thư, ngươi có biện pháp giải độc cho Thất tiểu thư không? nếu ngươi có thể cứu Thất tiểu thư, tiểu nhân nhất định vô cùng cảm kích.”
Những người khác cũng đi xúm lại theo, ánh mắt mọi người chờ đợi ngó chừng Vân Khê, đối với nàng tràn đầy kỳ vọng.
Vân Khê chân mày cau lại, ra vẻ trầm tư, hồi lâu, bộ dạng khó xử lắc đầu nói: “Đáng tiếc chúng ta cũng không có chuẩn bị thuốc giải độc, hiện tại biện pháp duy nhất, chỉ có một........”
“Biện pháp gì?” Tư Đồ Đức nghe vậy thì mừng rỡ, chỉ cần có biện pháp là tốt rồi, tóm lại vô luận như thế nào cũng phải cứu được Thất tiểu thư, bằng không hắn một mình cùng với Thất tiểu thư đi ngao du, lại để cho nàng bị trúng độc, hắn trăm triệu lần cũng gánh không nổi, càng nguy hơn là nếu Thất tiểu thư thật sự trúng độc chết, như vậy hắn thật sự sẽ không có cơ hội để nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Vân Khê thu liễm thần sắc, thâm trầm vô cùng, đang lúc mọi người chờ đợi ánh mắt nhìn soi mói, nàng từ từ phun ra bốn chữ: “Giúp nàng hút độc!”
Đám người nhất thời hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động, ánh mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng đồng loạt hướng về vị trí Tư Đồ Thanh Liên bị thương, sắc mặt mọi người thật giống như nuốt phải một con ruồi, muốn có bao nhiêu cổ quái thì có bấy nhiêu cổ quái.
Long Thiên Thần vẫn như cũ không chịu học khôn, thấy có náo nhiệt liền hướng ở phía trước tiếp cận, nghe được đại tẩu nói vậy “giúp nàng hút độc” bốn chữ xong, hắn nhất thời cười ra tiếng. Nàng nói cũng không có sai, trúng độc rắn, thì đem độc hút ra, đích xác là biện pháp giải độc tốt, nhưng mà hết lần này tới lần khác vị trí Tư Đồ Thanh Liên trúng độc quá mức nhạy cảm. Hắn chỉ cần vừa nghĩ tới hình ảnh có người ghé vào trên vết thương của nàng mà lúng túng giúp nàng hút độc, thì tiếng cười của hắn càng thêm không ức chế được.
Tiếng cười lớn của hắn ở tình cảnh này đặc biệt đột ngột, những người kia bởi vì e ngại mặt mũi của Tư Đồ gia nên cố nén cười, cũng nhịn không được nữa cười ra tiếng.
Chỉ một thoáng, tiếng cười nối thành một mảnh.
“Cười cái gì? Các ngươi còn dám giễu cợt Thất tiểu thư, chính là đối với Tư Đồ gia tộc bất kính, muốn cùng Tư Đồ gia tộc đối địch sao?” Tư Đồ Đức giận dữ, giờ phút này trong lòng hắn rất phiền muộn, mà những người này nhìn còn có chút hả hê, thật sự đáng hận cực điểm!
Rất nhiều người khiếp sợ uy vọng của Tư Đồ gia, cố nén nụ cười, chỉ có Long Thiên Thần một người cuồng tiếu không ngừng.
Tư Đồ gia tộc thì coi là cái gì? Hắn buồn cười liền cười, người khác quản được sao?
Tư Đồ Đức rút ra kiếm chỉ vào hắn, vẻ mặt âm trầm, uy hiếp nói: “Ngươi cười một tiếng thử xem? Ta liền giết ngươi!”
Chỉ là một Xích Huyền kém cỏi, cũng dám ở trước mặt ta càn rỡ như thế, coi thử hắn đến tột cùng có bao nhiêu can đảm?
Long Thiên Thần hoàn toàn không nhìn hắn, chẳng những không có ngưng cười, ngược lại cười đến càng thêm càn rỡ hơn “Ta cười là chuyện của ta, liên quan đến cái rắm gì ngươi sao? Ngươi nên nhanh chóng hút độc cho tiểu thư nhà ngươi, bằng không thời gian càng kéo dài, sợ rằng độc khí công tâm, muốn hút độc cũng đã muộn!”
Tư Đồ Đức tức giận cực kỳ, rút kiếm đâm về phía Long Thiên Thần, màu lam huyền khí chợt buông thả, làm những người bên cạnh kinh hô một trận.
Đối với lũ tiểu nhân bọn hắn mà nói, trước ba mươi tuổi có thể đạt tới Lam Huyền chi cảnh, đã là rất giỏi rồi, chứng minh hắn rất có thiên phú, cho nên Tư Đồ Đức phen này ra chiêu, lập tức đưa tới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Tư Đồ Đức nghe được tiếng kinh hô mọi người, khóe môi nở nụ cười lạnh càng lớn: “Đi chết đi! Ta đưa ngươi đến địa phủ cười cho đã!”
Màu lam kiếm quang chém xuống, Tư Đồ Đức cơ hồ có thể tiên đoán được người trước mắt sẽ bị chém thành hai khúc, lúc này, thân ảnh người trước mắt bắt đầu đung đưa, hóa thành một đạo hư ảnh, chệch hướng so với lúc đầu.
Kiếm hắn thuận thế đánh xuống, nhưng vô ích.
Hắn kinh ngạc quay đầu, Long Thiên Thần vẫn bình yên đứng nơi đó, cười yếu ớt, chẳng qua là cách vị trí ban đầu một bước nhỏ.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Hắn không phải là Xích Huyền chi cảnh sao? Làm sao có thể trốn được một kiếm này của hắn?
Hắn không tin, việc này rất lạ, mũi nhọn lưỡi kiếm lại chuyển động, lại là một kiếm chém xuống.
Hư ảnh, chém vô ích;
Hư ảnh, chém vô ích;
Hư ảnh......
Tư Đồ Đức liên tục chém mười mấy kiếm, kết quả đều giống nhau!
Đối phương vẫn đứng ở nơi đó như cũ, hắn thậm chí đến chéo áo của người ta cũng không có đụng được......,... Đây là cái gọi là Xích Huyền chi cảnh sao?
Tư Đồ Đức ngơ ngác giơ kiếm đứng ở tại chỗ, dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Long Thiên Thần, hắn nhất thời tỉnh ngộ, mình quá tự cao, người ta mới là cao thủ thâm tàng bất lộ!
Những người khác cũng từ trong ngu ngơ trung phục hồi lại tinh thần, thì ra là hắn mới thật là cao thủ a!
“Ngươi còn không hết hy vọng? Qua một chút nữa, tiểu thư nhà các ngươi sợ rằng thật sự tắt thở.”Long Thiên Thần nhấc đuôi lông mày, hai đầu lông mày phóng đãng anh tuấn không địch nỗi càng thêm lộ rõ ràng.
Nghĩ đến Thất tiểu thư, cuối cùng Tư Đồ Đức bất khả tư nghị từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, cất kiếm vào, một lần nữa chạy trở về bên người Tư Đồ Thanh Liên.
Hắn nhìn một chút vị trí vết thương Tư Đồ Thanh Liên, không khỏi hiện ra bộ dáng khó xử. Vị trí kia cũng không phải là hắn tùy tiện dám hút độc, chuyện này liên quan đến đến danh tiết của một nữ tử. Hơn nữa, chờ Thất tiểu thư tỉnh lại, biết được hắn vì nàng hút độc, hơn nữa vị trí hút độc là chỗ kia, nàng chắc chắn sẽ chém chết hắn!
Nổi lên một trận rùng mình, Tư Đồ Đức do dự nhìn về phía những người khác, chuyện này có thể mất mạng, hắn cũng không muốn làm.
Những người khác bị ánh mắt của hắn đảo qua, nhất thời lập tức giải tán.
Hắn có thể nghĩ tới điều này, những người khác tự nhiên cũng nghĩ đến, người nào can đảm dám thay Thất tiểu thư hút chỗ độc kia a?
Tư Đồ Đức sắc mặt càng thêm âm trầm, quét xong một vòng, cuối cùng đem tầm mắt rơi vào trên người Vân Khê, trong hơn năm mươi người, cũng chỉ có Thất tiểu thư cùng Vân Khê là nữ tử, lần này Thất tiểu thư len lén theo hắn chuồn ra khỏi Tư Đồ gia, đề phòng bại lộ hành tung, Thất tiểu thư cũng không có mang nha hoàn tùy thân hầu hạ, cho nên hiện tại chỉ có thể dựa vào Vân Khê.
“Vân tiểu...”
“Ngươi nghĩ mượn xe ngựa phải không? Không thành vấn đề! Ngươi cứ yên tâm dũng cảm làm đi!” Vân Khê trực tiếp cắt đứt lời của hắn, chặt đứt ý nghĩ của hắn.
Chê cười, nàng làm sao có thể đi hút độc giúp nữ nhân mơ tưởng nam nhân của nàng? Hơn nữa còn hút ngay tại vị trí đó? Nàng không có quăng thêm vài loại độc ở trên người đối phương, cũng đã coi như là nhân từ——
Tư Đồ Đức sắc mặt rất là quẫn bách, đối phương đã nói như vậy, thì nhất định là không chịu hỗ trợ. Hắn vắt lông mày trầm tư hồi lâu, Thất tiểu thư tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, nếu không cho dù hắn trở lại Tư Đồ gia, cũng khó trốn khỏi tội. Nếu giúp Thất tiểu thư hút độc, có lẽ sẽ bị Thất tiểu thư ghét, nhưng cũng sống khá giả tránh được gia tộc trách phạt.
Sau khi tự đánh giá, hắn rốt cục hạ quyết tâm.
Đám người Vân Khê hảo tâm đem xe ngựa để lại rồi đi ra ngoài, nhìn Tư Đồ Đức đem Tư Đồ Thanh Liên ôm vào xe ngựa, thần sắc của hắn cực kỳ giống như dũng sĩ khẳng khái chịu chết, làm cho người ta thấy buồn cười.
Tư Đồ Đức từ bên trong xe ngựa thò đầu ra, như tên trộm hướng ngoài xe nhìn quanh, thấy tất cả mọi người tự giác đem ánh mắt tránh đi, hắn mới yên lòng đem màn xe để xuống.
Màn xe một khi rơi xuống, đem phong cảnh bên trong xe cùng phong cảnh ngoài xe hoàn toàn ngăn cách nhau, ngoài xe mọi người đồng loạt đem ánh mắt di chuyển về phía màn xe ngựa, vẻ mặt như xem kịch vui.
“Đại tẩu, ngươi rốt cuộc là làm sao mà làm được như vậy? Ba con rắn độc kia làm sao hết lần này tới lần khác lại cắn lấy vị trí kia của nàng?” Long Thiên Thần cười hì hì tiến tới bên cạnh Vân Khê, trên khuôn mặt tuấn dật là thần sắc hăng hái bừng bừng.
Vân Khê buông buông tay nói: “Ta cũng không phải là rắn, ta làm sao sẽ hiểu rõ tâm lý của bọn nó? Có lẽ nơi đó của người ta lớn lên đúng là rất ngon miệng đây?”
“Phốc!” Long Thiên Thần cười càng vui vẻ hơn, nhất thời đắc ý vênh váo, đem cánh tay để ở đầu vai Vân Khê, kề sát vào nàng bên tai nàng bàn luận xôn xao nói, “Đại tẩu, ngươi đoán xem một lát nữa nếu Thất tiểu thư kia tỉnh lại, biết được là thuộc hạ của mình giúp nàng hút độc, bộ dạng nàng sẽ phản ứng như thế nào? Ta nghĩ nhất định sẽ rất vui! Hắc hắc hắc”
“Nếu như lhút một nửa liền tỉnh, vậy thì càng vui hơn.” Vân Khê khóe môi vẽ ra nụ cười vô cùng tà ác.
“Đại tẩu, ngươi thật xấu xa nha!”
“Thường thôi!”
Thúc tẩu cùng chung chí hướng liếc nhau một cái, khóe miệng cười gian liên tục.
Hai người cười đến đắc ý, nhưng lại không chú ý tới, ở phía sau bọn hắn, có người đang híp con ngươi lại, sắc mặt càng ngày càng đen.
Tất nhiên, không ngoài sở liệu, từ bên trong xe ngựa phát ra một tiếng thét chói tai.
“A! Lưu manh! Ngươi cút ra ngoài cho ta”
Rèm xe đung đưa, một thân ảnh bị hung hăng đá ra xe ngay lập tức!
Tư Đồ Đức thình lình bị đá ra khỏi xe ngựa, mà hắn không có bất kỳ phòng bị nào nên ngã lăn quay trên mặt đất, rất là chật vật. Trong khi quay cuồng, tay của hắn còn đang nắm một cái tiết khố màu trắng, hư hư thực thực...
Mọi người vây xem nhất tề quay đầu, bả vai đều run run, thống khổ nín cười.
“Đại tẩu, ngươi nói hắn rốt cuộc là đã hút xong, hay là chỉ hút một nửa?”
“Xem đồ trong tay hắn, nhất định là ý thứ hai.”
“Ừ, có đạo lý.”
Thúc tẩu hai người tiếp tục đối đáp, cấu kết với nhau làm việc xấu.
Long Thiên Tuyệt mang vẻ mặt buồn bực nhìn hai người phía trước đang bàn luận xôn xao, bọn họ thật giống như đã sớm quên mất hắn. May mà Long Thiên Thần là đệ đệ của hắn, hơn nữa hắn cũng biết rõ bản tính đệ đệ, nếu không, hắn nhất định đã đá một cước cho đối phương bay ra biển lớn rồi!
Tiến lên một bước, từ chính giữa đem hai người tách ra, Long Thiên Tuyệt lấy tư thái cường thế đem Vân Khê ôm vào trong ngực, tiếng nói trầm thấp từ tính vang lên: “Thiên Thần, không cho dạy hư đại tẩu ngươi!”
Long Thiên Thần cả người run lên, như bị sét đánh, vẻ mặt cười khổ ha ha nhìn đại ca, ánh mắt vô tội chớp xong rồi lại chớp tiếp.
Đại ca, làm sao ngươi có thể trợn to mắt mà nói ra lời bịa đặt như thế? Rõ ràng là đại tẩu dạy hư ta được không?
Ta là thuần khiết, ta là vô tội........ Hắn khóc không ra nước mắt.
Vân Khê nép trong ngực Long Thiên Tuyệt, ngón tay ở trước ngực hắn vẽ vòng vòng, đồng dạng dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn, nháy mắt rồi lại nháy mắt, ôn nhu nói: “Thiên Tuyệt, chàng đừng trách Thiên Thần......,... Hắn chẳng qua là có thói quen xấu mà thôi.”
Ùng ùng
Ngũ lôi oanh đỉnh, Long Thiên Thần triệt để bị sét đánh trúng.
Một trận gió thổi qua, lập tức tan thành mây khói.
Bên trong xe ngựa, Tư Đồ Thanh Liên bối rối sửa sang lấy quần áo của mình, vừa thẹn vừa giận, trong đó càng nhiều là tức giận. Nàng ở trong mơ hồ tỉnh lại, cũng cảm giác được hạ thân lạnh lẽo, hơn nữa còn có cái gì mềm nhũn đụng vào thân thể của nàng.
Cảm giác kia như có như không, còn mang chút cảm giác mất hồn, làm cho nàng đang mơ hồ khẽ ngâm ra tiếng.
Chính là sau một tiếng này, cảm giác kia chẳng những không có biến mất, ngược lại càng thêm mãnh liệt. Nàng bắt đầu giãy dụa thân thể, cứ cho là mình nằm mộng xuân, cho nên cũng là không có cố kỵ nhiều như vậy, trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ thuộc về Long Thiên Tuyệt......
Thân hình như rắn nước lắc lư, làm Tư Đồ Đức đang vì nàng hút độc nhất thời thú huyết sôi trào, tay không an phận từ từ xoa một mảnh tuyết trắng đẫy đà này, trong miệng cũng thở hổn hển thấp giọng hô lên tiếng: “Thất tiểu thư, ngươi khỏe chưa...”...
Tư Đồ Thanh Liên đang giãy dụa tứ chi chợt dừng lại, rồi quay đầu, thấy rõ người ở phía sau, nàng sợ hãi kêu lên tiếng, giơ lên một cước, hung hăng đá hắn ra khỏi xe ngay lập tức.
Nô tài chết tiệt!
Con cóc còn muốn ăn thịt thiên nga? Quả thực là muốn chết!
Tư Đồ Thanh Liên vừa sửa sang lại áo, vừa hận đến nghiến răng, muốn đem nô tài chết bầm kia chém thành thịt vụn,
“Thất, Thất tiểu thư......”
Ngoài xe ngựa thanh âm mới vừa vang lên, nụ cười của Tư Đồ Thanh Liên trầm xuống, hướng về phía bên ngoài rống to: “Cút! Không nên để cho bổn tiểu thư gặp lại ngươi!”
“Nhưng mà, Thất tiểu thư......”
“Cút! Không có nghe sao?”
Tư Đồ Thanh Liên lửa giận ngút trời.
Ngoài xe ngựa rốt cục cũng không có thanh âm, màn xe bị nhấc lên một góc, rồi lặng lẽ nhét vào một khối vải vóc màu trắng. (TT: ặc cái tiết khố đó mà ^_^)
Tư Đồ Thanh Liên nhặt lên nhìn kỹ, không nhìn thì còn tốt, vừa nhìn, cả người nàng thật sự tức giận đến hỏng mất: “Cút! cút xa cho ta, đừng để cho bổn tiểu thư gặp lại ngươi!” Nàng la hết như bệnh tâm thần, làm kinh sợ vô số chim thú, dĩ nhiên cũng bao gồm Tư Đồ Đức, so sánh với thoát chết chạy trốn còn nhanh hơn. Nếu hắn không thừa dịp này chạy trốn, sau này sợ rằng cơ hội chạy trốn cũng không có.
Tánh mạng rất đáng quý, không thể dễ dàng vứt bỏ à!
Đoạn đường của những ngày sau, đám người Vân Khê hảo tâm đem xe ngựa tạm thời tặng cho Tư Đồ Thanh Liên, vì nàng chết cũng không dám thò đầu ra, bất kể nói thế nào, thì người ta là một cô bé, xảy ra chuyện như vậy, sợ rằng cũng không có mặt gặp người khác.
Độc Cô Mưu cùng Long Thiên Thần cưỡi chung một con ngựa, đem hai người Vân Tiểu Mặc cùng Đoan Mộc Tĩnh để ở trước người của mình, Vân Khê thì cùng Long Thiên Tuyệt cưỡi chung một ngựa, về phần xe ngựa sẽ để lại cho đệ tử Tư Đồ gia tới đánh xe, bọn họ cũng không nguyện ý vừa nhường xe ngựa, vừa làm phu xe.
Long Thiên Tuyệt ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, vừa cúi đầu ngửi mùi thơm ngát của nàng, vừa nói”Làm sao mà đối với nữ nhân kia khách khí như vậy, đây không giống tác phong của nàng a?”
“Khách khí sao?” Vân Khê nghiêng đầu, làm ra bộ dáng suy tư. Nàng thiết kế cho đối phương bị rắn cắn, cơ hồ là”Trước mặt mọi người” bị một người đàn ông hút độc, nhưng cuối cùng vẫn hảo tâm đem xe ngựa tạm thời cho đối phương....... Đối với một người tơ tưởng nam nhân của nàng mà nói, làm như vậy đích xác là khách khí. Khóe miệng nàng một nhếch lên nói: “Ừ, nói như thế nào thì nàng cũng là muội muội của đường tẩu tương lai của ta, nể mặt Thanh ca ca, ta nên khoan dung mà độ lượng sao.”
Long Thiên Tuyệt hé môi cười một tiếng, thích xem bộ dáng nàng làm chuyện xấu, được tiện nghi còn khoe mẽ.
“Đúng rồi, bình thường Lăng Thiên Cung các ngươi bắt được tiểu tặc trộm Xích đầu linh cô, thì xử lý thế nào đây?”
Long Thiên Tuyệt không đáp mà hỏi ngược lại: “Nàng cứ nói đi? Theo như nàng thì nên xử lý như thế nào thì tương đối thỏa đáng?”
Vân Khê con ngươi đảo một vòng, nhất thời có chủ ý: “Nếu như giết, thì còn phải phí sức chôn người, ô nhiễm đất đai, thật không tốt. Nếu như là giam lại, còn phải đưa thức ăn cho bọn họ, thì càng thêm lỗ lả. Theo như ta nói, đưa tin cho người nhà bọn hắn, để cho bọn họ cầm bạc tới chuộc người. Nếu thật sự là chuộc không được, thì đem bọn hắn bán cho hoàng cung đi, vậy sạch sẽ, theo như đầu người mà tính tiền. Mặc dù có thua lỗ chút, nhưng so sánh với không có thì vẫn tốt hơn, chàng thấy sao?” Nàng quay đầu, nhìn về người phía sau, lại thấy lồng ngực hắn lay động, môi run run, thần sắc rất là quỷ dị.
” Sao vậy?Chàng cảm thấy đề nghị này không tốt sao?”
Long Thiên Tuyệt cố gắng nhịn xuống nụ cười trong lòng, cúi đầu ở trên má nàng nặng nề hôn một ngụm, nói: “Không phải là không tốt, mà Lăng Thiên Cung chúng ta từ trước cho tới nay đều làm như vậy!”
Vân Khê không nhịn được chê cười ra tiếng: “Đó chính là bất mưu nhị hợp (không bàn mà trùng ý) —— thất kính thất kính!”
Long Thiên Tuyệt đáp lễ: “Không dám nhận, không dám nhận!”
“Vậy lần này chúng ta chẳng phải là có thể kiếm một khoản lớn sao?” hai mắt Vân Khê bắt đầu tỏa kim quang.
“Đường Lăng Thiên Cung chúng ta kiếm tiền không chỉ có những thứ này, nếu phu nhân cảm thấy hứng thú, sau này tất cả tài vụ của Lăng Thiên Cung cũng để cho phu nhân toàn quyền trông coi, như thế nào?” Long Thiên Tuyệt nhìn nàng, rồi ném ra một chiêu hấp dẫn thật lớn, chính bởi vì nắm được sở thích của nàng, cho nên hắn rất có lòng tin, nhất định có thể đem lòng của nàng vững vàng cột vào Lăng Thiên Cung.
“Như vậy cũng là tài vụ tổng quản rồi, chức vị này thích hợp với ta! Cứ quyết định như vậy đi, sau này tất cả tài vụ của Lăng Thiên Cung thu vào cùng chi ra, đều do ta toàn quyền trông coi.” Vân Khê đối với cái chức vị này tràn đầy vô hạn hứng thú, còn trịnh trọng hướng hắn gật đầu, thầm nghĩ biểu quyết, “Chàng yên tâm, chỉ cần do ta làm, ta bảo đảm bạc chỉ có vào chứ không có ra! Tài sản Lăng Thiên Cung chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng tăng, nửa năm tăng lên một lần, một năm tăng gấp hai lần, không tới ba năm, tuyệt đối sẽ để cho tài sản của Lăng Thiên Cung tăng lên mười lần!”
Long Thiên Tuyệt cúi đầu nhìn nàng, nụ cười trên mép đọng lại thật lâu, hắn nghe thấy được mùi vị thuộc về hạnh phúc.
Gần tới hoàng hôn, đoàn người tới một cái trấn nhỏ cách Lăng Thiên Cung không đến ba mươi dặm, trong trấn nhỏ chỉ có duy nhất một cái khách sạn, tên là Bất Quy khách sạn.
Phía trước đi thêm mười dặm liền tiến vào địa phận của Lăng Thiên Cung, nên mọi người không dám mạo hiểm trực tiếp xông vào phạm vi của Lăng Thiên Cung, vì vậy quyết định tạm thời ở khách sạn nghỉ ngơi một đêm, sau đó quyết định tiếp.
Một nhóm người tới trước dẫn đầu tiến vào khách sạn, mấy người Vân Khê đi phía sau chút ít, mới vừa bước vào cửa lớn khách sạn, liền có tiểu nhị nhiệt tình tiến lên đón.
“Mấy vị mời khách quan mời vào bên trong ngồi!”
Tiểu nhị dẫn bọn họ đi tới trước một cái bàn lớn, lấy khăn lau dùng sức lau mấy lần, tươi cười nói: “Mấy vị khách quan đi đường mệt nhọc, không bằng ăn trước cho no bụng?”
Mấy người họ sau khi ngồi xuống, Long Thiên Thần dẫn đầu lên tiếng nói: “Các ngươi nơi này có món ăn đặc sắc gì không, mỗi dạng đưa lên một phần.”
“Tuân lệnh!” tiểu nhị đáp lời, rồi quay đầu nhìn về phía Vân Khê, đặc biệt nhiệt tình nói “Vị phu nhân này, khách sạn chúng ta có một quy củ bất thành văn, phàm là có mỹ nhân ghé đến, chưởng quỹ cũng sẽ tự mình dâng lên một loại huyết yến cực phẩm sở trường nhất của hắn, hi vọng có thể rất hân hạnh được đón tiếp vị phu nhân đây.”
“Được a.” Vân Khê sảng khoái đáp ứng, có đồ tặng không, ai mà không muốn? Chẳng lẽ còn sợ bọn họ hạ độc sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.