Số lần cô tỉnh giấc giữa đêm ngày càng nhiều, nếu không phải có suy nghĩ "nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu không ngày mai sẽ không có đủ năng lượng", cô có lẽ đã mất ngủ đến tận sáng.
Nhưng bây giờ, thế lực gây ra t.h.ả.m họa đã bị côtiêu diệt, cô còn gặp Dư Lỵ và sư phụ, dưới sự an ủi của hai người, mọi áp lực của cô đều tan biến.
Không còn bất kỳ rào cản tâm lý nào.
Toàn thân nhẹ nhõm.
Đã lâu rồi cô không cảm thấy nhẹ nhõm như vậy.
Chúc Hạ khoác tay trái vào cánh tay sư phụ, tay phải khoác vào cánh tay Dư Lỵ, ba người họ đi trên con đường của thời bình.
Cô có thể làm nũng với hai người, nói muốn ăn chút đồ nướng, muốn uống chút trà sữa.
Cô có thể mặc kệ mọi thứ, không cần làm người mạnh nhất, có thể giao mọi việc cho hai vị trưởng bối.
Thật lòng mà nói, cô rất hạnh phúc.
Một ngày một đêm nhanh chóng trôi qua, nhanh chóng vuột khỏi kẽ tay.
Khi mặt trời lại mọc lên, Chúc Hạ mơ hồ cảm thấy điều gì đó, nhanh chóng quay đầu nhìn sư phụ và Dư Lỵ.
"Con thực sự nên đi rồi." Dư Lỵ nở một nụ cười dịu dàng.
Nụ cười đó dưới ánh bình minh rực rỡ, trông thật đẹp đẽ.
Cũng giống như bọt biển bị ánh mặt trời chiếu rọi, dường như chỉ cần chạm vào sẽ vỡ tan.
"Không, con không muốn đi." Chúc Hạ vội vàng ôm lấy cánh tay hai sư phụ. "Các người có thực sự nỡ đuổi con đi không? Con còn muốn ở bên cạnh các người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-mat-the-tich-tru-hang-chuc-ty-ca-nha-cung-lam-ac-nhan/4800095/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.