Khi những mảnh vỡ sắc bén chạm vào làn da nơi động mạch chính, khi làn da bị đ.â.m thủng, rỉ ra một chút m.á.u đỏ tươi, khi Lương Linh Ngọc hít sâu một hơi và nhắm mắt, chuẩn bị kết liễu mạng sống của mình.
Một người giật lấy mảnh vỡ trong tay cô, ném sang bên, khẽ quát: “Chị đang làm gì vậy?!”
Lương Linh Ngọc không thể tin vào tai mình.
Đây là giọng nói của Chúc Hạ? Cô kinh ngạc mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy người đứng trước mặt chính là Chúc Hạ.
“Em sao lại…” Cô chưa nói hết câu đã vội dừng lại, đồng thời ngó ra ngoài.
Đây là nhà giam, người không có quan hệ với căn cứ chính thức không thể vào được.
Kể từ khi Lương Linh Ngọc vào tù, chỉ có Cận Dĩ Trạch và Cận Luật đến thăm cô mà thôi.
Đặc biệt là Cận Dĩ Trạch, vì thân phận địa vị của hắn, nên chỉ cần hắn muốn đến, hắn có thể vào.
“Em nghĩ ra một vài cách, không dễ dàng gì, nên mới lâu như vậy mới đến.” Chúc Hạ khẽ nói, đồng thời lấy ra một ít thức ăn từ chiếc ba lô lớn đưa cho cô, “Chị ăn tạm đi, ở đây không có gương, chị không biết mình đã gầy đi bao nhiêu đâu.”
Nhìn thấy người quen, nhìn thấy thức ăn sạch sẽ ngon lành, Lương Linh Ngọc lập tức không kìm được, nước mắt tuôn rơi.
“Mẹ chị, em có biết bọn họ thế nào rồi không?” Cô muốn kìm nén cảm xúc, nhưng khóc không thành tiếng, nói không thành câu.
“Bọn họ đều rất tốt.” Chúc Hạ nói.
“Rất tốt? Không hề tốt.” Lương Linh Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-mat-the-tich-tru-hang-chuc-ty-ca-nha-cung-lam-ac-nhan/4800069/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.