Cận Luật giơ chiếc dù chống đạn đi về phía Tiểu Lâm.
“Anh đừng lại đây,” Tiểu Lâm vừa khóc vừa hét, “Anh mà còn đến nữa, tôi sẽ b.ắ.n đấy!”
Nhưng bước chân Cận Luật không hề dừng lại, hắn kiên định bước tới, dường như tin chắc Tiểu Lâm sẽ không thực sự nổ súng.
Quả nhiên, khi Cận Luật đến gần Tiểu Lâm chưa đầy một mét, Tiểu Lâm chỉ còn biết khóc lóc uy h.i.ế.p hắn.
Tay nắm chặt súng, nhưng vẫn không thể bóp cò.
“Đáng c.h.ế.t, đồ vô dụng, mày đúng là đồ vô dụng! Mày làm được gì không? Thà c.h.ế.t quách đi cho rồi!” Những người còn sống nằm trên đất thi nhau mắng chửi.
Nhưng Cận Luật, người đã đứng trước mặt Tiểu Lâm, lại nói: “Không sao đâu. Những gì cậu không muốn làm, không ai có thể ép buộc cậu.”
Tiểu Lâm khóc đến nước mắt tuôn rơi, tầm nhìn đã sớm nhòe đi.
Hắn nghe lời Cận Luật nói, khựng lại một chút.
Rồi, tay cầm s.ú.n.g của hắn bị Cận Luật chạm vào, dưới sự dẫn dắt của Cận Luật, hắn dần dần hạ nòng s.ú.n.g xuống.
“Cậu muốn rời xa bọn họ sao?” Cận Luật cũng buông dù chống đạn và s.ú.n.g xuống, lặng lẽ nhìn Tiểu Lâm hỏi.
“Rời xa?” Tiểu Lâm mặt đầy nước mắt.
“Rời xa,” Cận Luật lặp lại, nghiêm túc nhìn hắn nói, “Nếu cậu muốn rời xa bọn họ, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất.
Cậu không cần để ý xem bọn họ có c.h.ế.t hay không, bởi vì trước đây bọn họ cũng chưa từng để ý xem cậu có c.h.ế.t hay không. Bọn họ chỉ biết ép cậu làm những việc cậu không muốn làm.
Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-mat-the-tich-tru-hang-chuc-ty-ca-nha-cung-lam-ac-nhan/4799974/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.