Chu Mị khóc nức nở không thể tự chủ, Chúc Hạ tiến lên ôm nhẹ cô ấy.
“Không sao đâu, cô đã làm rất tốt rồi. Cô không hề yếu đuối, cô rất kiên cường, cô cũng là một cô gái vô cùng lợi hại."
“Tất cả những gì cô phải chịu đựng đều không phải lỗi của cô, là lỗi của cha cô."
“Là hắn mang đến cho cô bao nhiêu tổn thương và ác mộng, còn cô đã tự tay giải quyết hắn, những tổn thương và ác mộng đó cũng nên kết thúc rồi.”
Cuộc sống hạnh phúc đại khái giống nhau, còn cuộc sống bất hạnh thì mỗi người mỗi vẻ.
Dù là Chúc Hạ hay Lăng Liệt Hoàng và Chu Mị, tuổi thơ của họ đều bất hạnh.
May mắn thay, họ đều dần có khả năng tự cứu lấy mình, có thể vẫy tay chào tạm biệt quá khứ đau khổ.
“Thật ra nói đúng ra thì không phải tôi g.i.ế.c hắn.” Chu Mị vừa khóc vừa nấc lên, “Khi động đất xảy ra, chúng tôi ở trong nhà."
“Có một cây xà sắp rơi xuống, hắn nhìn thấy trước, muốn đẩy tôi ra đỡ. Nhưng tôi đã phòng bị từ trước, sợ hắn hại tôi, nên phản ứng của tôi còn nhanh hơn hắn."
“Tôi không những không trở thành công cụ mà còn để hắn đỡ cây xà đó."
“Khi hắn bị đè dưới đó không động đậy được, tôi cũng không cứu hắn, quay lưng bỏ đi một cách dứt khoát.”
Về điều này, Chúc Hạ chỉ vỗ nhẹ vài cái vào lưng Chu Mị.
Quan điểm của Chu Mị về cha mình, cũng giống như Lăng Liệt Hoàng về Lăng Hùng.
Hận không sai, nhưng cũng có nỗi luyến tiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-mat-the-tich-tru-hang-chuc-ty-ca-nha-cung-lam-ac-nhan/4799956/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.