Cha Tô được Tô Vũ Bạch đỡ lấy, lắc đầu nói: "Cha không sao."
Hắn nhìn quanh, nói: "Cha thấy chỗ này vị trí không tệ, vừa không quá hẻo lánh, người cũng tương đối ít. Chúng ta cách cái lều nhỏ kia một chút, đến bên kia đi."
Tô Vũ Bạch gật đầu, đỡ cha Tô đi được một đoạn, mới lấy ra cái lều rách hắn nhặt được trên đường.
"Cái lều này thật sự quá rách, có mấy cái lỗ. Nhưng may mà miễn cưỡng còn dựng lên được."
Mẹ Tô vừa giúp Tô Vũ Bạch dựng lều, vừa nói: "Đợi chúng ta ổn định lại, mẹ đi ra ngoài xem có gì để vá lều không."
"Tuy giờ nhiệt độ đã tăng lên so với trước, nhưng ban đêm chắc chắn có gió lùa vào, sẽ không ngủ ngon được."
Giọng Tô Vũ Bạch rất kiên định: "Mẹ, mẹ đừng chạy lung tung, mẹ muốn gì cứ nói với con, con phụ trách đi tìm về."
Hắn nhìn mẹ Tô, lại nhìn cha Tô, nở một nụ cười mãn nguyện: "Chúng ta một nhà khó khăn lắm mới đoàn tụ, khó khăn lắm mới thoát khỏi tay Lăng Hùng, con không muốn hai người lại gặp bất kỳ bất trắc nào nữa."
"Vậy cái lều này thì để cha làm đi?" Cha Tô giữ lấy tay Tô Vũ Bạch, lòng đầy xót xa: "Tiểu Vũ, con nghỉ ngơi cho tốt."
"Cha hứa với con, chuyện khác chúng ta không tranh với con, nhưng việc trong khả năng, con cũng phải để chúng ta làm."
"Cha và mẹ con đều biết con rất lợi hại, nhưng con không phải sắt đá."
"Sau khi trốn thoát khỏi đó, con cứ thế bảo vệ chúng ta, mắt không nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-mat-the-tich-tru-hang-chuc-ty-ca-nha-cung-lam-ac-nhan/4799942/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.