Đối mặt với câu hỏi của Chúc Hạ, nơi đây lại không có người ngoài, trưởng căn cứ vừa ngang nhiên, vừa muốn nịnh bợ đám người của gã đầu trọc.
Hắn ta rất thẳng thắn nói: “Nếu đến bước đường mà như cô nói, chúng tôi vẫn sẽ dâng nộp lên tổng bộ."
“Dù có phải hy sinh một vài cư dân gốc của căn cứ, chúng tôi cũng phải làm hài lòng tổng bộ, không thể để người của tổng bộ chịu khổ, cũng không thể để người của tổng bộ thất vọng về chúng tôi."
“Thị trấn nhỏ của chúng tôi nếu không có sự che chở của Liệt Hoàng bệ hạ, sớm đã c.h.ế.t sạch trong mấy đợt thiên tai trước rồi!"
“Vậy nên khi đến lúc nguy nan thực sự, để chúng ta vì Liệt Hoàng bệ hạ mà cống hiến bản thân, đó cũng là cam tâm tình nguyện, xem cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng!”
Chúc Hạ gật đầu, lại hỏi: “Vậy lúc đó ông sẽ là người đầu tiên xông lên tìm c.h.ế.t sao? Hay là, ông sẽ để cư dân gốc c.h.ế.t trước, còn ông thì trốn sau lưng bọn họ?”
Sắc mặt trưởng căn cứ biến đổi, cưỡng ép cho mình cái cớ: “Tôi dù sao cũng là trưởng căn cứ, có rất nhiều việc cần tôi xử lý, căn cứ cũng cần tôi…”
Chúc Hạ không chút nể nang vạch trần hắn: “Vậy nên đến lúc sinh tử tồn vong, ông chỉ biết dùng mạng của cư dân gốc để đổi lấy sự sống sót của bản thân, tôi thấy người như ông hoàn toàn không xứng làm trưởng căn cứ.”
Trưởng căn cứ tức giận đến đỏ mặt tía tai: “Tôi có xứng đáng hay không không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-mat-the-tich-tru-hang-chuc-ty-ca-nha-cung-lam-ac-nhan/4799917/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.