Tiếp đó, Dư Lỵ cũng dùng hành động chứng minh lời bà nói là thật.
Trong quá trình đi cứu chữa cho bệnh nhân, một khi bệnh nhân hoặc người nhà đưa ra điều kiện quá đáng, Dư Lỵ không nói hai lời, quay đầu bỏ đi.
Mặc cho bọn họ ở phía sau có xin lỗi thế nào, thậm chí quỳ lạy, bà cũng không quay đầu lại nhìn lần nào.
Bà nói với Chúc Hạ rằng: “Chỉ cần bọn họ đã mở miệng, có một sẽ có hai."
‘Cho dù là chút ân tình cũng có thể biến thành thù hận, đạo lý này thầy ở thủ đô đã hiểu rõ.’
Cũng vì thế, Chúc Hạ mới hiểu được tính cách của Dư Lỵ, bà khác với quản lý Bồ Đào ở Cẩm Lâm Tiểu Khu trước đây.
Bồ Đào rất lương thiện, nhưng sự lương thiện của hắn không có sự sắc bén, vì vậy hắn bị người ta bắt nạt đến c.h.ế.t.
Dư Lỵ cũng lương thiện, nhưng sự lương thiện của bà có nguyên tắc, có giới hạn.
Chỉ cần người khác giẫm lên giới hạn cảnh giác của bà, bà sẽ lập tức thu hồi sự lương thiện, biến thành trạng thái lạnh lùng vô tình.
Dư Lỵ như vậy, là kiểu người mà Chúc Hạ thích và ngưỡng mộ.
Chúc Hạ cứ thế cùng Dư Lỵ thực chiến học tập đến tối mịt, cô đưa Dư Lỵ về nhà, rồi mới cùng Cận Luật đi đến khu nhà ở bình thường, đón Lý Bác và ba người kia về.
Lý Bác và ba người kia vừa bước vào nhà chính của căn nhà tự xây đã kinh ngạc vì nhiệt độ ấm áp như mùa xuân bên trong.
Tiểu Bảo vốn co ro
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-mat-the-tich-tru-hang-chuc-ty-ca-nha-cung-lam-ac-nhan/4799907/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.