Lưu Lâm run rẩy đôi môi muốn nói gì đó, nhưng Chúc Hạ không cho hắn cơ hội, rút thẳng Hắc Kim Cổ Đao ra, m.á.u văng tung tóe.
Lưu Lâm quỳ rạp xuống đất, đối diện Chúc Hạ, như thể đang xin lỗi cô.
Rồi thân trên của hắn đổ sập vào lớp tuyết dày, m.á.u nhanh chóng nhuộm đỏ cả một vùng tuyết, nở ra một đóa hoa tử vong.
Chúc Hạ thu Hắc Kim Cổ Đao lại, quay người đi về phía Dư Lỵ.
Dư Lỵ cả người cứng đờ, bà đứng nguyên tại chỗ nhìn Chúc Hạ bước tới, trong lòng muôn vàn cảm xúc phức tạp.
Chúc Hạ nói: “Xin lỗi nhé chủ nhiệm Dư, làm bà sợ rồi phải không?"
"Chủ yếu là tình huống vừa rồi, nếu tôi không ra tay, bọn họ sẽ phân tán ra đối phó chúng ta, như vậy tôi có thể sẽ không bảo vệ được các người.”
Dư Lỵ một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói, khàn khàn hỏi: “Tiểu Chúc, quả l.ự.u đ.ạ.n của cô để trong ba lô, có lỡ va vào rồi phát nổ không?”
Chúc Hạ cười: “Sẽ không đâu, yên tâm đi, những chuyện ngu ngốc như tự nổ c.h.ế.t thì tôi sẽ không bao giờ để nó xảy ra.”
“Vậy thì tốt rồi.” Dư Lỵ cười gượng hai tiếng.
Chúc Hạ thấy y tá đứng cách Dư Lỵ một khoảng, ánh mắt cô vừa liếc qua, y tá vội vàng quỳ xuống, miệng liên tục nói “xin lỗi”.
“Cô ta làm sao vậy? Sợ phát điên rồi à?” Chúc Hạ nghi hoặc.
“Chắc là vậy.” Dư Lỵ nghĩ đến lời nói và hành động của y tá trên đường đi, thật sự thay cô ấy mà lo lắng.
Chúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-mat-the-tich-tru-hang-chuc-ty-ca-nha-cung-lam-ac-nhan/4799901/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.