Chúc Hạ điều khiển xe trượt tuyết lướt đi một cách điệu nghệ, dừng lại trước mặt Dư Lỵ và y tá.
Cô nói: “Lên xe đi, chen chúc một chút, đường xa quá, đi bộ không được.”
Y tá vô cùng kinh ngạc, vừa định hỏi Chúc Hạ lấy xe trượt tuyết ở đâu ra thì bị Dư Lỵ nắm lấy cổ tay cô, còn véo nhẹ một cái.
Y tá hiểu ý, biết Dư Lỵ muốn cô đừng nói nhiều, bèn nuốt lời vào trong, nhanh chóng leo lên xe trượt tuyết.
Ba người phụ nữ đều không nặng, xe trượt tuyết dễ dàng lao đi, cảnh vật trắng xóa bị bỏ lại phía sau.
Tuy lái xe trượt tuyết tiết kiệm thời gian nhưng ngồi trên xe gió cũng lớn.
Đến khu vực thành phố, Chúc Hạ được trang bị đầy đủ thì không sao, nhưng Dư Lỵ và y tá thì suýt nữa bị gió thổi đến ngớ ngẩn.
Dù có mũ áo khoác lông vũ và khăn quàng cổ, nhưng cái lạnh thấu xương này len lỏi khắp nơi, hai người cảm thấy toàn thân đều lạnh buốt.
“Các người vào trước đi, tôi đi giấu xe trượt tuyết đã.” Chúc Hạ nói.
Y tá lại muốn hỏi có cần giúp không, lại bị Dư Lỵ nhanh chóng kéo vào trong nhà.
Sau khi Chúc Hạ lái xe trượt tuyết đi, Dư Lỵ nghiêm túc nói với y tá: “Cô đừng hỏi những thứ của Tiểu Chúc từ đâu mà có, cô chỉ cần giúp tôi làm phẫu thuật là được.
‘Biết càng nhiều càng nguy hiểm’, tôi còn không hỏi, cô hỏi làm gì?”
Y tá bề ngoài gật đầu, nhưng trong lòng lại không phục.
Tuyền Lê
Cô thấy Dư Lỵ quá cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-mat-the-tich-tru-hang-chuc-ty-ca-nha-cung-lam-ac-nhan/4799899/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.