Nhậm Ngọc Nhi cất lời, Chúc Hạ cười khẩy trong lòng.
Cô ta muốn dùng cái c.h.ế.t của cha mẹ ruột để ép buộc tôi sao? Chúc Hạ lên lầu hai, từ bên cửa sổ có thể nhìn thấy Nhậm Ngọc Nhi đang đứng ở cổng.
Cô ta rõ ràng đã tắm rửa, mặt mũi không còn chút tro bụi nào, tóc tai cũng đã suôn mượt.
Cô ta mặc một chiếc áo bông rộng thùng thình dành cho nam, cổ quấn một chiếc khăn dài, che kín cả đầu và tai.
Khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, trông có vẻ rất ấm áp.
Chúc Hạ mở cửa sổ, từ lầu hai gọi với xuống Nhậm Ngọc Nhi: “Đó là cha mẹ của cô, không phải cha mẹ của tôi, tôi vì sao phải tiễn đưa?"
"Nói cho cùng, tôi và các người chẳng qua chỉ là họ hàng xa, chỉ từng gặp mặt vài lần, còn không thân thiết bằng các người với mấy con ch.ó hoang ngoài trường học."
"Cho nên dù các người sống hay c.h.ế.t, cũng không cần thiết phải nói cho tôi biết.”
Nhậm Ngọc Nhi ngẩng đầu nhìn Chúc Hạ.
Chúc Hạ đang mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông in hoa, chính là loại đồ ngủ mà trước đây cô ta khinh thường nhất, cho rằng rất giống đồ của bác gái.
Cô ta từng nghĩ, đời này mình sẽ không bao giờ mặc loại đồ ngủ đó, thật sự quá xấu, quá thiếu thẩm mỹ.
Nhưng giờ đây, cô ta lại vô cùng mong muốn có một bộ đồ ngủ bông dày cộp xấu xí nhưng lại ấm áp như vậy, cô ta không dám nghĩ nó sẽ thoải mái và ấm áp đến mức nào.
Chắc chắn ấm áp hơn chiếc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-mat-the-tich-tru-hang-chuc-ty-ca-nha-cung-lam-ac-nhan/4799879/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.