Chương trước
Chương sau
Vân Mộng Vũ giờ phút này thật sự không nói gì a......
Hội phi chim to......, giờ phút này nàng thật sự vô lực, kia rõ ràng là tiên hạc......
Chẳng lẽ đây là sự khác nhau, thời đại hồng câu, quả nhiên là không thể vượt qua a......
Vân Mộng Vũ tuy rằng kinh ngạc vì năng lực biểu đạt cường hãn của Lục Bình, bất quá rất nhanh đã bị sợ hãi thay thế.
Trong tầm nhìn của Vân Mộng Vũ quả thực chính là thịnh yến.
Chỉ thấy đoàn xe Hiên vương có vẻ cực bình thường, hơn nữa hộ vệ đi theo cũng không nhiều. Chỉnh thể nhìn lại cũng khoảng một trăm người. Hấp ẫn người nhất chính là ở trên đỉnh xe ngựa hai tiên hạc xoay quanh, hai tiên hạc kia đang nhàn nhã vây quanh xe ngựa phi vũ.
Tiên hạc phi vũ trên không trung sớm khai hoa lâu, mềm mại, bày ra các bộ dáng biến hóa. (cho ta xl vì đoạn này khó hiểu quá)
Trên đường cái mọi người bị một màn này làm cho sợ ngây người.
“Trời ạ, đó là cái gì, là điểu sao? Thật lớn a?”
“Không kiến thức, đó là tiên hạc, làm sao là cái chim to gì.”
“Tiên hạc, ta cũng chỉ được xem qua trong kinh thư, cho tới bây giờ cũng không chân chính gặp qua, hôm nay thế nhưng có thể thấy. Thật sự là may mắn, ngàn năm khó gặp a.”
“Nhưng là tiên hạc làm sao mà đến, Hiên vương làm sao có thể có tiên hạc được?”
“Hiên vương, mười hai năm trước bởi vì thân thể suy yếu, mà bị đưa đến bồng lai dưỡng bệnh. Bồng lai là một địa phương tốt a, có thể nói là tiên cảnh nhân gian a. Bồng lai nằm ngoài thất quốc, ở xa xôi trong biển ương. Đảo bốn phía vô biên vô hạn, thường nhân căn bản không có khả năng đi lên. Nếu muốn đi bồng lai hoặc rời đi bồng lai đều chỉ có thể lấy tiên hạc thay đi bộ. Nói vậy hai tiên hạc này là Hiên vương theo bồng lai mang đi ra.”
“Nam tư cưỡi ngựa phía trước xe là ai, bộ dạng thật sự là anh tuấn. Sẽ không là Hiên vương đi?”
“Không phải, người kia cũng khó lường, cũng rất ít đến đây. Hắn từng là chiến thần_Mộc Nguyên cháu ruột Mộc Phong. Mười hai năm trước, mười tuổi, hắn liền cùng Hiên vương đi bồng lai sơn.”
“Người Mộc gia, khó trách tr6n người toát ra mộ cỗ chính khí như vậy a.”
Vân Mộng cũng không còn để ý gì nữa, nàng vừa nghe đến hai chữ Mộc Phong, liền chạy nhanh đi tìm bóng dáng kia. Rất nhanh tìm đến, đó là người một thân áo xanh tuấn tú thiếu niên. Nam tử có khuôn mặt anh tuấn, cả người tản mát ra một loại hơi thở tiêu sái tùy tính.
Vân Mộng Vũ, cái nhìn đầu tiên liền thích biểu ca này, ca ca, có ca ca, nhất định thực hạnh phúc đi, Vân Mộng Vũ khóe miệng ức chế không được hơi hơi giơ lên.
Vân Mộng Vũ bởi vì có một biểu ca, tâm tình nhất thời tốt lên. Bất quá, thời điểm thấy Lục Bình, thật sự là ngượng ngùng, nữ nhân này hiện tại đang nhìn đến chảy nước miếng. Cái nữ nhân này thật là quá cường hãn, thế nhưng đối với tiên hạc si mê như vậy, hơn nữa còn bày ra bộ dáng chảy nước miếng.
Nhìn Lục Bình như vậy, Vân Mộng Vũ nhịn không được muốn gõ đầu nàng, tròng mắt vừa chuyển, nhất thời kế nảy lên trong đầu. Vì thế bày ra vẻ mặt cười tới lôi kéo Lục Bình, “Lục Bình, Lục Bình, chúng ta trở về đi, muốn xem chim to trở về xem đi.”
“Trở về?” vẻ mặt Lục Bình vẫn như cũ, tinh thần không tuân thủ bộ dáng, ngơ ngác hỏi, ánh mắt vẫn như cũ không có rời chim to (ta chế cười mất, người ta là tiên hạc lại gọi chim to).
“Đúng vậy, trở về xem, trong tướng phủ cũng có rất nhiều chim to.”
“Thật vậy chăng?” tiểu nha đầu Lục Bình tại thời điểm này còn lưu lại một tia lý trí, lại tò mò.
“Đương nhiên là thật a.” Vân Mộng Vũ dẫn đi từng bước, phát huy tác phong bà ngoại sói.
Vì thế Lục Bình cứ như vậy mơ mơ màng màng bị Vân Mộng Vũ đưa về tướng phủ, Tâm Mộng Cư...... Phòng bếp.
“Tiểu thư, làm sao có tiên hạc?” Lục Bình tiếp tục có điểm không hiểu hỏi.
Giờ phút này trong đầu tiểu Lục Bình tất cả đều là bóng dáng hai tiên hạc ở trên trời phi vũ tuyệt vời vừa rồi. Hảo trắng, hảo to, nếu có thể tọa, vậy thì tốt quá.
“Nơi đó a, hơn nữa không chỉ hai, mà có năm sáu con.” Vân Mộng Vũ tay hướng khắp ngõ ngách phòng bếp chỉ chỉ.
Đầu Lục Bình theo phương hướng ngón tay Vân Mộng Vũ chuyển, này vừa thấy, mừng rỡ, vọt tới góc, cầm một tiên hạc hư hư thực thực lên, lấy tay sờ sờ. Lục Bình tiến vào khiến cho một trận gà bay chó sủa, may mắn có dây thừng, bằng không cũng không biết......
Sờ soạng trong chốc lát, Lục Bình cảm thấy có điểm không đúng, “Tiểu thư, vì sao con này cùng hai con của Hiên vương kia bộ dạng không quá giống nhau?”
“Bởi vì hai con kia của Hiên vương là hoang dại, mà con trong phòng bếp này là nhà nuôi a.” Vân Mộng Vũ nghiêm trang chỉ vào góc, mặt không đỏ, tim không loạn nói.
Lục Bình vừa nghe, nhất thời cảm thấy rất đạo lý, lại tiếp tục cầm hai con lên tiếp tục nghiên cứu. Nhưng là trong lòng lại tcảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Thật lâu thật lâu sau......
Vân Mộng Vũ từ Tâm mộng cư về khuê phòng vẫn là thường hay truyền ra một trận cười.
Vân Mộng Vũ lại nhịn cười không được, mà Hồng Mai cũng đứng ở bên cạnh vẻ mặt cười yếu ớt.
Mà tiểu nha đầu Lục Bình vẻ mặt buồn bực đứng ở nơi đó. Đều do tiểu thư, chính mình nhất thời hồ đồ không nhận ra đó là con ngang. Hơn nữa bộ dạng nó thật sự cùng tiên hạc có điểm giống, nên nàng mới nhận thức lầm. Sau từ trong miệng mọi người biết được kia kêu tiên hạc, không phải cái gì chim to......
“Tiểu thư, không cần cười, vẫn là chạy nhanh chuẩn bị, bằng không không kịp buổi tối yến hội làm sao bây giờ?” Lục Bình nhìn bộ dáng Vân Mộng Vũ còn muốn cười, vội vàng nhắc nhở nói.
Vân Mộng Vũ nghe Lục Bình nói, điều chỉnh lại sắc mặt, nhưng trong lòng nàng vẫn nhịn không được muốn cười, bất quá nàng cũng không dám cười ra tiếng, bằng không tiểu nha đầu thật sự tức giận cũng không tốt.
Lục Bình vì Vân Mộng Vũ chọn lựa một bộ lam nhạt, vì Vân Mộng Vũ không thích nhan sắc quá diễm lệ, cho nên Lục Bình vì Vân Mộng Vũ chọn một chiếc váy màu thủy lam, sau đó Hồng Mai bắt đầu chải đầu hoá trang cho Vân Mộng Vũ.
Hồng Mai vì Vân Mộng Vũ bới kiểu hoàn phân tiếu kế, Hồng Mai trước đem tóc Vân Mộng Vũ chia ra, kết hoàn chỉnh, một vài lọn thả xuống, thả trên vai. Cuối cùng cài một cây trâm lệ ngọc sai lên đỉnh, chung quanh lại dùng một ít trang sức màu vảy lam khác.
Bởi vì Vân Mộng Vũ không thích rờm rà, cho nên Hồng Mai chỉ cấp Vân Mộng Vũ trang điểm thật nhẹ một cách tự nhiên, cuối cùng vì Vân Mộng Vũ đeo một đôi khuyên tai bảo thạch màu lam.
Thay quần áo, chuẩn bị tốt mọi thứ, Vân Mộng Vũ đứng dậy, Hồng Mai cùng Lục Bình nhất thời đều xem ngây người. Một thân lam váy, trên váy có đính bảo thạch nhỏ vụn màu lam, tỏa sáng. Bên hông dùng đai lưng màu bạc, nhìn qua hơn một phần phiêu dật.
Tĩnh như xử nữ, giờ phút này Vân Mộng Vũ lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhưng lại làm cho người ta một cảm giác thanh u yên tĩnh, không tự giác bị khí tràng quanh thân nàng phát ra làm rung động. Thật đẹp, thật sự rất đẹp, như mộng như ảo.
Trước kia, chỉ biết tiểu thư rất đẹp, nhưng bởi vì tính cách yếu đuối, luôn cúi đầu, cho nên không ai chú ý tới mỹ mạo tiểu thư. Nhưng hiện tại không giống, hiện tại tiểu thư thông minh tự tin, đẹp đến cho người ta đui mù, chờ tiểu thư đến yến hội, nhất định sẽ diễm áp quần phương. Trong lòng Lục Bình đem tiểu thư nhà nàng khen một phen.
Trong mắt Hồng Mai cũng sáng lên, trông suốt.
“Đại tiểu thư, lão phu nhân cho lão nô tới hỏi người, người chuẩn bị xong hết chưa?” Lúc này ngoài phòng vang lên thanh âm, cũng kéo mọi người trong phòng ra khỏi suy nghĩ.
“Đã tốt rồi, làm phiền tổ mẫu quan tâm, Vũ nhi sẽ nhanh đi qua.” Vân Mộng Vũ ôn hòa trả lời.
Bất quá một hồi, Vân Mộng Vũ liền mang theo Hồng Mai cùng Lục Bình đi tới sân lão phu nhân. Vân Mộng Vũ nhìn Vân Dung cùng Vân Ngọc vây quanh lão phu nhân nói chuyện, lão phu nhân thỉnh thoảng vui vẻ cười. Vân Dung hôm nay một kiện váy màu thiển tử, hơn nữa biểu tình bình tĩnh thong dong kia, cả người nhìn lại càng hiện lên đoan trang, hào phóng. Mà Vân Ngọc còn lại là một kiện váy hồng nhạt dài, khuôn mặt kiều diễm như hoa, cả người nhìn qua lại xinh đẹp động lòng người. Xem ra hai người cũng là một phen tỉ mỉ chỉnh chu a.
Vân Mộng Vũ chậm rãi đi vào, khi trong phòng ba người thấy rõ, nháy mắt đều im lặng. Ba người nhìn Vân Mộng Vũ trong nháy mắt thất thần.
Lão phu nhân trong lòng hiện lên một chút tính kế.
Vân Dung trong mắt hiện lên một đạo mũi nhọn, ganh ghét.
Vân Ngọc còn lại là vẻ mặt hận ý nhìn Vân Mộng Vũ, chết tiệt, nàng khi nào thì trở nên đẹp như vậy. Bất quá, không quan hệ, nàng chỉ là một khí phi, cho dù tái giá, cũng chỉ có thể gả cho thường gia. Nghĩ tới đây tâm tình tốt lên một ít.
“Tổ mẫu, thời gian không còn sớm, chúng ta vẫn là sớm một chút xuất phát đi.” Nhìn mọi người đều lâm vào im lặng, Vân Dung đúng lúc ra tiếng.
“Dung nhi nói đúng, nếu người đến đông đủ rồi, chúng ta đây liền xuất phát đi, phụ thân các ngươi đã ở trong hoàng cung.” Lão phu nhân tuyên bố có thể xuất phát.
Một đám người đi lên xe ngựa, hướng hoàng cung chạy tới. Vân Mộng Vũ ngồi ở trên mã xa cảm thấy thật là nhàm chán, mà trên xe này, ba người nàng giờ phút này đều nhắm mắt dưỡng thần, xem ra là vì chờ một chút có tinh thần sung túc mà chuẩn bị. Xem ra rất kinh nghiệm a, thứ nữ cũng có thể thường xuyên tới tham gia các loại yến hội lớn, nguyên nhân trong đó ý vị sâu xa a......
Được rồi, gần nửa canh giờ, rốt cục tới hoàng cung. Mọi người liền xuống xe ngựa, công công dẫn dắt, hướng nơi sân yến hội mà đi.
“Uả, ai vậy a, ngay từ đầu còn thấy buồn bực, làm sao lại thấy mỹ nhân đây, không nghĩ tới là Dạ vương phi a.” Thanh âm không hài hòa lúc này lại cố tình truyền đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.