Nửa tháng kế tiếp, Vân Y đều sống nhàn nhã ở Bích Thủy trong sơn trang.
Ở trong này đã lâu, Vân Y cũng thích thú với sự yên tĩnh nơi đây. Thật sự là Bích Thủy rất đẹp, phong thanh mà thanh nhã. Mà Tư Cảnh Hiên mấyngày nay hình như rất bận, cũng không nhìn thấy hắn. Chuyện này cũng làm cho Vân Y thoải mái một chút. Từ lần trước hắn hôn nàng, nàng cũng sợgặp mặt hắn. Có cảm giác hai người sẽ có quan hệ tốt hơn. Mà Vân Y cũngkhông nghĩ tới, Tư Cảnh Hiên cứu Vân Y nhiều lần, Vân Y thật sự khôngmuốn dây dưa với hắn. Nhưng là nếu đi đến bước kia, như vậy Vân Y cũngsẽ không vì ơn cứu mạng mà trao tình yêu cho hắn.
Bởi vậy, hai người cứ như bây giờ thì tốt, không thấy mặt, không nói lời nào.
Có lẽ, ý nghĩ như vậy thực ích kỷ. Nhưng Tư Cảnh Hiên cũng cho nàng mộtcảm giác an toàn, loại cảm giác này, Vân Y không muốn mất đi. Từ khi rời khỏi Sở Hiên, nàng sợ sự cô đơn
Nếu, bọn họ là cùng một người, như vậy tất cả sẽ tốt đẹp.
Chỉ là chuyện này, nàng không dám đi nghiệm chứng, nếu kết quả không như nàng nghĩ. Như vậy, nàng nên làm gì?
Tình chi một chữ, nhất gian nan.
Vân Y cười khổ, không biết nên mở miệng nói như thế nào.
Lúc này, một mình Vân Y ngồi bên hồ, một chân nhẹ nhàng nghịch nước.
Nghĩ nghĩ, trong đầu không tự giác nhớ tới khi ở Sở quốc. Nhớ tới lúc dướiánh trăng múa kiếm cùng hắn, nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-khi-phi/3167245/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.