Vân Y lẳng lặng nhìn Tư Cảnh Hiên, đợi hắn trả lời.
Không muốn thân cận với hắn, nhưng không thể không thừa nhận năng lực của hắn.
Đôi mắt Tư Cảnh Hiên đang ảm đạm, giờ phút này lại đột nhiên sáng bừng.
Hắn nâng mắt nhìn Vân Y, sâu trong mắt có chứa muôn vàn tia sáng. Chiếc mặt nạ lạnh như băng càng tôn thêm đôi mắt sáng, khóe miệng khẽ cong lên.
Chỉ cần nàng vui vẻ, như vậy mình cần gì phải yêu cầu nhiều. Chỉ cần nàng vui, là tốt rồi.
“Không ngại ta giúp một tay chứ?”
Lời nói của Tư Cảnh Hiên mang theo tia lo lắng, thanh âm vào tai Vân Y,khơi dậy một tầng gợn sóng, làm cho ngón tay Vân Y khẽ run.
“Cảm ơn.”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng củaVân Y vang lên.
Tư Cảnh Hiên ở đối diện đang quay đầu, không biết có nghe Vân Y nói hay không.
“Nuốt cái này. Liễm tức đan, có thể biến mất hơi thở, chỉ cần võ công không phải bên tà ma, thì không có khả năng phát hiện.”
Tư Cảnh Hiên nghiêng đầu, tay hơi nâng lên, giữa bàn tay có một viên thuốc.
Vân Y nhìn viên thuốc trên tay Tư Cảnh Hiên, trong đầu xẹt qua tia sáng, cũng không kịp phản ứng.
Vân Y khẽ đỏ mặt, cúi đầu, trong ánh mắt có chút không hiểu.
Tư Cảnh Hiên đối diện lúc này cũng đang nhìn Vân Y, ngón tay mang theoviên thuốc, thừa dịp Vân Y vừa rồi thất thần, đem viên thuốc bỏ vàomiệng Vân Y. Chỉ là sau khi đầu ngón tay chạm vào cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-khi-phi/3167235/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.