Vân Y do dự, nói hay không? Nói, có thể lộng xảo thành chuyên hay không? Không nói, có thể mất một cơ hội hay không?
Nếu hôm nay thành, như vậy Sở Hiên có thể sớm ngày hết bị kịch độc tra tấn.
Trong lòng Vân Y giãy dụa, Kim Tử cứ nghĩ ‘hắn’ đang khó xử cho bệnh của conmình, nên không khó xử hắn, mà ở bên cạnh lẳng lặng chờ đợi.
Lúc này, Vân Y kinh hoàng, trong nháy mắt muốn thốt ra, nhưng nghĩ Kim Tửthâm trầm như biển, ánh mắt mang theo một trận ma mị, nhất thời như hắtmột chậu nước lạnh, lòng nàng thật lạnh.
Nàng làm sao có thể hồ đồ như vậy, Kim Tử này có thể không bình tĩnh như vậy sao?Cho dù Kim Tử sốt ruột cứu con, đồng ý với nàng, nhưng Nhiếp chính vương sẽ để yên sao?
Nghe đồn Nhiếp chính vương so sánhvới Bắc hoàng Bắc Ngạo Thế cũng có mưu lược, cũng có tâm cơ. Người nhưvậy làm sao có thể vì mấy câu của nàng mà đi bức bách Dương đế?
Nàng, quả thật quá nóng vội!
Hiện nay quan trọng nhất là lấy được sự tin tưởng của bọn họ, từng bước mộtlấy dược liệu. Nếu có sơ hở, như vậy cả đời này nàng không tha thứ chomình.
Sau khi bình tĩnh suy nghĩ, Vân Y ngẩng đầulên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhẹ giọng nói:“Bệnh của thiếugia có thể chữa khỏi, nhưng cần thời gian.”
“Có thể chữa khỏi? Thật sự có thể chữa khỏi sao?”
Thanh âm Kim Tử vui mừng, vội vàng hỏi.
Nghe xong, Vân Y cẩn thận giải thích: “Đúng vậy, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-khi-phi/3167210/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.