Edit: Sunny Út
Trong Hiên vương phủ, một mình Vân Mộng Vũ cầm bầu rượu ngồi trên nóc nhà nhìn ánh trăng trên cao.
Hạnh phúc của Linh Lung, nàng coi như đã giải quyết xong.
Tỷ tỷ hiện tại đã có Hàn Băng chiếu cố, nàng cũng yên tâm.
Mà trong Yến kinh cũng đã dần ổn định lại, Sở quốc sẽ từ từ tốt hơn.
Bây giờ đã đến lúc phải giải quyết chuyện của nàng. Từ khi gả cho Sở Hiên,nàng ít khi hỏi vấn đề của mình, không phải làm loạn ở Yến kinh thì cùng Sở Hiên tập võ.
Sở Hiên, nàng nên làm sao mới không để cho mọi người bị tổn thương?
Cái cảm giác mãnh liệt muốn quay về cũng đã không còn nữa. Có lẽ bất tribất giác, nàng sớm đã quen thuộc với nơi đây. Nơi này có thân nhân củanàng, có bằng hữu, còn có phu quân của nàng.
Giờ phút này, nàng nhớ đến biểu hiện của Sở Hiên. Hàng lông mày hắn mỏi mệt, trên người lạnh như băng, tác động vào lòng nàng.
Đêm nay, nàng không về phòng ngủ, mà vẫn ở trên nóc nhà, chờ Sở Hiên trở về.
Trời vừa sáng, Sở Hiên đã trở lại.
Khi Sở Hiên xuất hiện, ánh mắt Vân Mộng Vũ dán chặt trên người hắn. Vẫn làáo trắng trong trẻo đẹp đẽ nhưng lạnh lùng, hơn nữa dung nhan hoàn mỹnhư thiên tiên. Nhưng hai hàng mi đầy mỏi mệt, cả người tản ra khí lạnh. Nhìn hắn như vậy, nàng cảm thấy rất đau lòng.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấybóng dáng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-khi-phi/3167194/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.