🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Sunny Út

Beta: Sally

Vân Dung rốt cục biết vì sao nàng đối với vị các chủ áo trắng này có cảm giác quen thuộc, vì các chủ áo trắng kia căn bản chính là Vân Mộng Vũ.

Đôi khi cảm giác của nữ nhân rất đúng, mà Vân Dung đối với người nàng hận trong lòng là Vân Mộng Vũ thì nàng càng mẫn cảm.

Khi đoán được thân phận của vị các chủ áo trắng kia, chính nàng cũng bị hoảng sợ, nhịn không được thốt ra tiếng.

Điều này sao có thể?

Phụ thân nói qua nam tử này là các chủ Thiên Binh các, tiếng tăm lừng lẫy của thất quốc, tuy mới ở tuổi còn thiếu niên nhưng năng lực phi phàm. Hơn nữa ngày hôm qua vừa mới giết Diễm vương và thế lực mà An vương giấu giếm.

Người như vậy là Vân Mộng Vũ sao?

Bất quá mỗi khi nghĩ đến Diễm vương Sở Diễm, trong lòng nàng vẫn có một tia đau lòng. Tuy rằng Sở Diễm đối đãi với nàng không tốt, có thể nói là giẫm lên tình cảm của nàng. Nhưng nàng vẫn không thể không thương hắn, dù sao tình cảm cũng đã lâu như vậy.

Khi biết được hắn tử trận, nàng cảm thấy trái tim đau một chút. Nhưng rất nhanh nàng liền khôi phục lại bình thường, như vậy cũng tốt, nàng có thể có sự bắt đầu mới, mà không phải vĩnh viễn sống trong cảnh bán mình nữa.

Khi Vân Dung nói ra ba chữ Vân Mộng Vũ, Vân Mộ đang đi tới liền cả kinh, quay đầu nhìn các chủ, chỉ nhìn thấy ánh mắt các chủ trong trẻo nhưng lạnh lùng đứng ở nơi đó, ánh mắt không có biến hóa. Trong lòng Vân Mộ thầm mắng mình đa nghi, điều này làm sao có thể? Xú nha đầu Vân Mộng Vũ sao có thể là các chủ Thiên Binh các a, nếu vậy thì chẳng lẽ là thiên hạ đại loạn rồi sao?

Vì thế hắn phẫn nộ quay đầu trừng mắt nhìn Vân Dung, mà Vân Dung bị cái liếc mắt này phục hồi tinh thần lại. Nàng nháy mắt kích động nói: “Phụ thân, nàng là Vân Mộng Vũ a, ngươi không thể tin tưởng nàng a. Ngươi hãy tin ta, cảm giác của ta không sai, nàng thật là Vân Mộng Vũ.”

Nghe Vân Dung nói, trong mắt Vân Mộ lập tức hiện ra thần sắc bất mãn, nổi giận nói: “Câm miệng, nói bậy bạ gì đó. Các chủ làm sao có thể là Vân Mộng Vũ chứ, ngươi đã bị bệnh giống muội muội rồi sao, đầu ngươi có còn tỉnh táo hay không? Các chủ đối với cả nhà chúng ta tốt như thế, ngươi nên cảm kích trong lòng mới đúng, không được nói năng xằng bậy như thế.”

Bị Vân Mộ quát lớn như vậy, Vân Dung nhất thời cảm thấy sợ hãi. Chẳng lẽ cảm giác của nàng sai rồi sao, nhưng không đâu, cảm giác này mãnh liệt như vậy. Vì thế nàng chưa từ bỏ ý định, lại giương mắt nhìn về phía các chủ áo trắng, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt chế giễu của hắn.

Vân Dung chưa lý giải được ý nghĩa của ánh mắt kia, Vân Mộ đã đến gần.

Vân Mộ cầm viên thuốc trong tay, đưa tới trước mặt Vân Dung, ra lệnh: “Mau uống đi, không được phụ lòng tốt của các chủ.”

Vân Dung giương mắt nhìn viên thuốc trong tay Vân Mộ, cảm thấy thuốc này giống như thuốc mẫu thân dùng lúc trước, trong lòng càng lúc càng sợ hãi. Ánh mắt nàng bối rối, thân thể nhịn không được run rẩy nói: “Không, ta không uống. Đây là độc dược, đây chắc chắn là độc dược. Phụ thân, nàng là Vân Mộng Vũ, nàng thật là Vân Mộng Vũ. Phụ thân, ngươi không thể tin nàng a.” Vân Dung vừa nói vừa gắt gao túm góc áo của Vân Mộ, hai mắt rưng rưng, đau khổ nói.

Chỉ là lúc này Vân Mộ đang đắm chìm trong cảnh giàu sang phú quý do hắn vẽ ra, làm sao còn có thể lo lắng nhiều chuyện khác.

Vì thế hắn tiến lên từng bước, bắt nàng uống cho bằng được.

Vân Dung nhìn hắn như thế, trong lòng khẩn trương, nhịn không được chạy tới ôm lấy mẫu thân, bi thống nói: “Mẫu thân, ngươi tỉnh lại nhìn xem a. Người kia thật là Vân Mộng Vũ a, phụ thân đã bị mê hoặc. Hắn lại tin tưởng lời nói của Vân Mộng Vũ, muốn ép ta và tổ mẫu ăn độc dược a. Mẫu thân, ngươi mau tỉnh lại a, nếu không cả nhà chúng ta sẽ chết. Mẫu thân…….”

Lời nói của Vân Dung không ngừng vang lên, làm cho Vân Mộ vốn muốn đuổi theo chợt dừng lại một chút.

Chẳng lẽ là hắn sai rồi sao? Hắn lại nhịn không được quay đầu lại nhìn các chủ, chỉ thấy ánh mắt của các chủ thương hại nhìn Vân Dung, lạnh lùng nói: “Xem ra lệnh ái đã bị ảnh hưởng, bắt đầu có tình trạng bị điên. Vân tiên sinh, mau ép nàng uống đi, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.”

Vân Mộng Vũ dứt lời, Vân Mộ còn chưa kịp phản ứng, nhưng lão thái thái nghe câu hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi, trong lòng quýnh lên, liền vọt tới trước mặt Vân Mộ, bi thương nói: “Con trai ta a, ngươi cũng không thể chỉ cần nữ nhi mà không cần mẹ già như ta. Vừa rồi các chủ nói, nếu dùng trễ, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng. Mau, mau đưa ta uống.”

Vân Mộ nhìn thấy lão thái thái như thế, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho tốt. Hắn chỉ có thể vô ý thức đưa viên thuốc cho mẫu thân.

Mà lão thái thái vừa thấy viên thuốc, nhất thời vui vẻ, đoạt lấy, cầm trên tay, muốn nuốt vào, lại nghe tiếng kinh hô của Vân Dung vang lên.

“Tổ mẫu, viên thuốc này không thể uống. Đó là độc dược a, độc dược a. Ngươi nhìn đi, ngươi nhìn tình trạng thảm hại của mẫu thân đi. Tổ mẫu, ngươi không thể tin tưởng nàng, nàng là Vân Mộng Vũ, nàng thật là Vân Mộng Vũ, nàng không có ý tốt a.”

Nghe Vân Dung nói, sắc mặt lão thái thái trầm xuống, cả giận nói: “Ngươi nói bậy cái gì chứ, ta thấy người không có ý tốt là ngươi đó. Các chủ người ta có ý tốt cho chúng ta viên thuốc an ủi, để tránh âm khí. Nhưng ngươi lại chống cự, không những không tiếp nhận ý tốt của các chủ, lại còn dám nói xấu các chủ. Vân Mộng Vũ gì chứ, tiện nhân Vân Mộng Vũ kia có thể so sánh với các chủ sao? Ta thấy ngươi đã trúng âm khí, mau uống thuốc vào đi, đừng để đến lúc đó liên lụy chúng ta.” Lão thái thái nói vừa xong, liền nuốt viên thuốc xuống.

Vân Mộng Vũ đứng bên cạnh, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng lạnh. Lão thái bà chết tiệt này, quả thực là muốn chết, chút nữa bà ta sẽ cảm thấy rất tốt nha.

Vân Mộ nghe mẫu thân nói xong, cảm thấy rất có đạo lý. Hắn cảm thấy hôm nay Dung nhi luôn có lí lẽ cao minh lại cố tình gây sự, ngược lại bình thường mẫu thân hay ngoan cố hôm nay lại thật hiểu lí lẽ.

Mà Vân Dung nhìn tổ mẫu uống viên thuốc kia, trong lòng cảm thấy nản chí.

Việc hôm nay, xem ra là do Vân Mộng Vũ sắp đặt, xem ra hôm nay nàng khó thoát khỏi vận mệnh bi thảm.

Nàng mang ánh mắt bi thương nhìn phụ thân, tay cầm độc dược, từng bước đi đến đây. Vân Mộ đi đến trước người Vân Dung, trong lòng cảm thấy Dung nhi nên biết lí lẽ một chút. Vừa rồi mẫu thân cũng ăn, không thấy có vấn đề gì. Cho nên hắn lại đưa viên thuốc đến trước mặt Vân Dung, nói: “Nuốt vào đi, Dung nhi, đừng làm phụ thân thất vọng.”

Nhìn độc dược kia gần trong gan tấc, Vân Dung cảm thấy trong lòng của mình rất sợ hãi, chỉ có thể bất lực rơi nước mặt, bối rối lắc đầu, miệng không ngừng nói:“Không, ta không uống, ta không uống…….”

Nhìn thấy Vân Dung vẫn cứng đầu như cũ, Vân Mộ nhất thời nổi giận, hắn nắm cằm dưới của Vân Dung, mạnh mẽ đưa viên thuốc ép vào miệng. Đến khi nhìn thấy viên thuốc đang ở cuống họng, mới buông lỏng cằm của Vân Dung ra.

Lúc được buông ra, Vân Dung liền liều mạng ho khan, muốn đem dược nhổ ra, nhưng lại phun ra không được. Nàng mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Vân Mộng Vũ, chỉ thấy Vân Mộng Vũ cũng đang nhìn nàng, trong mắt là sự chế giễu cùng khinh thường. Nhìn đến cảnh này, trong lòng Vân Dung rất bi thương, rõ ràng biết là cạm bẫy, rõ ràng biết là độc dược, nhưng phụ thân vẫn ép nàng uống. Cuối cùng, rốt cuộc ai mới là người độc ác đây?

Làm xong việc, Vân Mộ vui sướng quay đầu nhìn các chủ, thấy cặp mắt vừa lòng của các chủ nhìn hắn, nhất thời cảm thấy tâm tình tốt lên. Hắn vội nói lời khách sáo, “Thật sự đa tạ các chủ, nếu không thuộc hạ làm sao có thể nhìn thấy tiểu nữ nhi và tiểu thiếp được chứ. Hơn nữa các chủ còn nhân từ như vậy, thay thuộc hạ an ủi nữ nhi cùng mẫu thân. Thuộc hạ thật sự không có gì để báo đáp, chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh, quyết không chối từ.”

Nghe Vân Mộ nói, Vân Mộng Vũ thản nhiên nở nụ cười, ôn hòa trả lời: “Vân tiên sinh, nói gì vậy chứ, đây không phải rất khách khí sao? Vân tiên sinh về sau chớ nên khách khí như thế.”

Vân Mộng Vũ nói xong, ánh mắt nhìn vẻ mặt cảm kích của Vân Mộ, trong lòng nàng cười lạnh, ta muốn cho ngươi muốn khóc cũng không khóc được.

Làm như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, đột nhiên Vân Mộng Vũ lại lấy ra một viên thuốc, thuốc này rất giống với viên thuốc đưa cho Vân Dung cùng lão thái thái, quan tâm nói: “Lí Như đã chết một ngày một đêm, trên người phát ra hơi thở có thể mê hoặc lòng người, khiến người nhiễm âm khí. Vân tiên sinh cũng nên uống một viên đi, để phòng ngừa có việc.”

Vừa nghe xong, Vân Mộ kinh hãi, vội vàng cầm lấy và uống. Uống thuốc xong, ngẩng đầu vừa định nói lời cảm kích, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của các chủ, lời nói bị chặn đứng ở yết hầu.

Ánh mắt lạnh như vậy, như đang nhìn một người chết, không hề có độ ấm. Bị ánh mắt kia nhìn như vậy, Vân Mộ cảm thấy lòng thật lạnh, trong lúc nhất thời, chỉ có một ý tưởng hiện lên trong đầu, trốn, nhanh chạy trốn khỏi nơi này.

Trong đầu nghĩ, chân cũng đã muốn di chuyển, nhưng còn chưa đi được nửa bước, đã bị lời nói bên tai làm cho hắn ngừng lại.

“Vân Mộ, ngươi muốn đi đâu? Thê tử, nữ nhi, mẫu thân của ngươi chẳng lẽ ngươi không cần sao?”

Thanh âm này, thanh thúy mang theo nhè nhẹ mềm mại, nghe vào trong tai, như gió nhẹ thổi qua, nhưng bây giờ trong tai Vân Mộ lại như là âm thanh của ma quỷ.

Vân Mộng Vũ, đây là thanh âm của Vân Mộng Vũ.

Hắn gian nan ngẩng đầu nhìn các chủ, lại vừa lúc nhìn thấy hắn chậm rãi tháo mặt nạ xuống.

Nhất thời dung nhan khuynh thành bày ra trước mặt hắn, mà làm cho Vân Mộ kinh hãi không phải là dung nhan tuyệt sắc khuynh thành kia, mà là dung nhan đó hắn quá quen thuộc. Vì đó chính là người đoạn tuyệt quan hệ cha con với hắn, Vân Mộng Vũ a.

Hắn khó khăn mở miệng kêu: “Vũ nhi, như thế nào…… Làm sao có thể là ngươi a?”

“Vũ nhi, ta và ngươi có quan hệ gì sao? Sao ngươi lại kêu ta như vậy? Vân Mộ ngươi thật dễ quên a, ngươi đã quên chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ rồi sao?” Vừa nghe hai chữ Vũ nhi, Vân Mộng Vũ lập tức mở miệng châm chọc.

Nghe nói như thế, Vân Mộ vô cùng xấu hổ, mặt hắn khẽ đỏ lên. Nhưng tình huống bây giờ, hắn không có biện pháp nào cả, chỉ hy vọng Vân Mộng Vũ có thể nhớ tình cảm cha con, hôm nay có thể bỏ qua cho hắn.

“Trong lòng ngươi có phải đang nghĩ hy vọng ta có thể nhớ đến tình cảm cha con mà cho ngươi một con đường sống hay không?” Làm như đoán ra suy nghĩ của Vân Mộ, Vân Mộng Vũ mở miệng chế giễu.

Vân Mộng Vũ dứt lời, Vân Mộ nhịn không được nói: “Vũ nhi, tốt xấu chúng ta cũng cùng huyết mạch với nhau, ngươi không thể…….”

Nhưng Vân Mộ chưa nói xong, cũng đã bị người khác chặn họng.

“Không thể cái gì? Vân Mộ ngươi thật không biết xấu hổ, thật sự là không thể hiểu được, người như ngươi cũng có thể sống tốt nhiều năm như vậy, lại không bị sét đánh chết. Ngươi nói xem trừ bỏ bộ dáng giống người của ngươi ra, những cái khác ngươi chẳng giống người chút nào. Loại hành vi này của ngươi, ta nghĩ súc sinh cũng không bao giờ làm như vậy. Mà ngươi, quả thực là súc sinh cũng không bằng. Còn có mặt mũi cầu xin ta như vậy, da mặt của ngươi, so với tường đồng vách sắt còn dày và cứng hơn gấp nhiều lần.”

Vân Mộ bị Vân Mộng Vũ nói tức quá hóa giận, lớn tiếng đáp trả: “Vân Mộng Vũ, bây giờ ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn giết cha sao? Ngươi sẽ không sợ bị trời phạt sao? Vân Mộng Vũ, làm người vẫn không nên đuổi tận giết tuyệt mới tốt, nếu không sẽ có một ngày, ngươi sẽ hối hận.”

Nghe được thanh âm lớn tiếng chất vấn của Vân Mộ, Vân Mộng Vũ cảm thấy buồn cười, mà nàng cũng thật sự nở nụ cười.

Vân Mộ nhìn Vân Mộng Vũ cười điên cuồng, nhịn không được hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Mà Vân Mộng Vũ cũng đã cười đủ, nàng châm chọc nhìn Vân Mộ nói: “Không cảm thấy buồn cười sao? Nhưng ta lại cảm thấy rất buồn cười a. Ngươi ngẫm lại đi, nếu ông trời đi đàm phán về nhân nghĩa đạo đức với loại súc sinh như ngươi, ngươi có thấy buồn cười không? Dù sao ta cảm thấy rất buồn cười. Ngươi nói xem, một súc sinh như ngươi, có tư cách gì để bình luận về việc này, thật là không biết thân phận của mình như thế nào, chỉ là súc sinh. Không đúng không phải súc sinh mà là súc sinh cũng không bằng. Súc sinh còn biết máu mủ tình thâm, mà Vân Mộ ngươi quả thực là súc sinh không bằng.”

Nghe Vân Mộng Vũ nói chuyện không lưu tình mặt mũi chút nào, mắt Vân Mộ biến thành một màu đỏ chói, phẫn nộ trong lòng thiêu đốt lý trí của hắn, lúc này trong đầu hắn không ngừng vọng lại bốn chữ ‘súc sinh không bằng’. Chỉ chốc lát, lý trí của hắn liền bị thiêu đốt. Cuối cùng hắn phẫn nộ xông lên, muốn khâu miệng Vân Mộng Vũ lại.

Nhưng chưa kịp đụng vào người của nàng, hắn bị một người áo xám nhấc lên, quăng đến góc tường.

Vân Mộ trở tay không kịp, bị người quăng đến góc tường, thân thể va chạm vách tường cứng ngắt, nhất thời một trận đau đến thấu xương lan ra toàn thân.

Đau, toàn thân đều đau, loại đau đớn này cực kỳ rõ ràng, mỗi thời mỗi khắc đều kích thích thần kinh của hắn.

Làm sao có thể đau như vậy chứ? Chỉ bị quăng ngã xuống một chút mà thôi, không phải sẽ đau như vậy chứ? Đột nhiên hắn nghĩ đến viên thuốc nàng cho hắn uống lúc nãy, nhất thời kinh hãi ngẩng đầu nhìn nàng.

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Vân Mộng Vũ tốt bụng nói cho hắn nghe.

“Vừa rồi thuốc kia ta cho ngươi uống là thuốc tăng đau đớn, có thể làm cho người uống cả người đau đớn gấp chục lần, làm người ta thống khổ. Buồn cười, vừa rồi ngươi lại vội vàng nuốt như thế, còn ép buộc nữ nhi của ngươi nuốt vào. Chậc chậc, ngươi làm phụ thân, quả thật ta cảm thấy bi ai thay cho ngươi a.”

Nghe xong, Vân Mộ cảm thấy trong lồng ngực một cuồn cuộn, phun ra một búng máu. Lập tức, toàn thân nổi lên một trận đau đớn, đau đến nỗi hắn lăn lộn trên mặt đất.

Bên cạnh Vân Dung thấy Vân Mộ như vậy, chỉ nhìn hờ hững, trong mắt là một mảnh u ám.

Nhưng lão thái thái lại không thể bình tĩnh như vậy, nhìn bộ dáng thống khổ của con trai, trong lòng nàng cũng rất sợ hãi. Nàng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về phía Vân Mộng Vũ, nhìn thấy vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vân Mộng Vũ đứng ở đó. Bà lập tức đi qua, quỳ bên chân Vân Mộng Vũ, cầu xin tha thứ: “Vũ nhi, ta là tổ mẫu a, ta là tổ mẫu luôn luôn yêu thương ngươi a. Vũ nhi, ngươi…… Ngươi buông tha tổ mẫu đi. Tổ mẫu tuổi đã cao, cũng sắp xuống mồ, xin ngươi giúp đỡ, buông tha cho ta.”

Nhìn lão thái bà làm trò hề, trong mắt Vân Mộng Vũ tràn đầy vẻ chán ghét. Nàng khinh thường nhấc chân đá lão thái bà qua một bên, sau đó ngữ khí mang theo miệt thị nói: “Yêu thương? Ta thấy lạ quá, lão thái bà ngươi yêu thương ta lúc nào a? Sao ta không có ấn tượng gì hết? Trong đầu chỉ có cảnh tượng ngươi coi thường ta, làm khó dễ ta. Bất quá, các ngươi thật đúng là hai mẹ con có khác a, đức hạnh thật giống nhau. Mau cút đi cho ta, nhìn ngươi ta cảm thấy chán ghét.”

Lão phu nhân bị Vân Mộng Vũ đột nhiên đá một cái, lập tức ngã xuống đất, bởi vì lực đạo không nhỏ, lại hơn nữa lão thái thái không hề phòng bị, bởi vậy bà lăn vài vòng trên đất mới dừng lại.

Lúc dừng lại, bà lập tức cảm thấy toàn thân đều đau. Lão thái thái là người luôn sống an nhàn sung sướng, không chịu được sự thống khổ này, lập tức đau rống to lên.

“Ai ui, đau chết ta. Vân Mộng Vũ, tiểu tiện nhân ngươi lại dám đối đãi với tổ mẫu của ngươi như vậy. Ngươi không chết tử tế được, ta nguyền rủa ngươi, cả đời không gả được cho ai, không có ngày ngẩng đầu. Ai ui, đau, đau a.”

Vân Mộng Vũ bên cạnh nghe lão thái bà kêu gào, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, ngữ khí mang theo hứng thú: “Không chết tử tế được? Vậy thì trước hết ta cho ngươi không chết tử tế được! Lão thái bà như ngươi trước sau gì cũng phải chết, còn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy? Ngươi không câm miệng được sao?”

Nghe được Vân Mộng Vũ mắng chửi, trong lòng lão thái thái khó chịu, nhưng cũng không dám nói gì, ánh mắt mang vẻ bối rối, chỉ có thể nhẹ nhàng xuýt xoa.

Nhìn bộ dáng lão thái bà như vậy, Vân Mộng Vũ cũng không thèm quan tâm bà ta.

Vân Mộng Vũ cất bước đi đến bên cạnh Vân Dung, ngồi xuống nhìn Vân Dung, nàng nhẹ nhàng mở miệng: “Ngươi có phải cảm thấy kỳ lạ, vì sao ngày đó trên công đường ta lại buông tha cha con các ngươi, mà nay lại làm như vậy đúng không?”

Nghe thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng của Vân Mộng Vũ, Vân Dung ngẩng đầu lên, mang ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, nhưng cũng không nói câu nào.

Nhìn thấy nàng như vậy, Vân Mộng Vũ chỉ cười cười, sau đó đứng thẳng lên, cụp mi mắt nhìn nàng, ngữ khí mềm mại giải thích. Tuy rằng ngữ khí ôn hòa, nhưng ý tứ trong lời nói lại rất sắc bén.

“Đó là bởi vì ta không nghĩ sẽ buông tha các ngươi dễ dàng như vậy, nghĩ trước hết nên dày vò các ngươi, sau đó lại đối phó các ngươi. Ngươi không biết là như vậy càng thêm hiệu quả sao? Ngươi xem xem, ngươi hiến thân cho Diễm vương, nghĩ đến những gì ngươi đã trả giá, tất nhiên là ngươi rất muốn chờ ngày báo thù, ta lại giẫm nát mộng đẹp của ngươi, như vậy trong lòng của ngươi có phải có cảm giác như lửa đốt hay không? Mà bây giờ mới là bắt đầu, sau đó còn có nhiều chuyện chuẩn bị tiếp đón cha con các ngươi!”

“Chẳng lẽ ngươi giữ ta cùng phụ thân lại thật sự cũng chỉ là vì muốn chúng ta bị dày vò nhiều thêm một ít thôi sao?” Vân Dung mang ngữ khí bi thương hỏi ngược lại.

Nghe câu hỏi, Vân Mộng Vũ kinh ngạc nhìn Vân Dung, không khỏi đáng tiếc nói: “Vân Dung, ngươi thật sự rất thông minh. Đúng, giữ các ngươi lại không chỉ là vì muốn dày vò các ngươi, lại vì có thể lợi dụng thế lực Vân Mộ giấu giếm để đối phó Sở Diễm, đối phó Sở Minh An, đối phó Vương Tuyết Nhi. Mà các ngươi cũng phối hợp, ngươi thành công thay Vân Mộ giải quyết Sở Diễm. Mà ta lại thu phục Vân Mộ bên mình, đêm qua hành vi của Vân Mộ làm ta rất vừa lòng, đúng là cánh tay đắc lực của ta.”

Tuy rằng vừa rồi nàng cũng mơ hồ đoán được khả năng này, nhưng chính tai mình nghe được, trong lòng vẫn cảm thấy bi thương vô cùng.

Vì sao, Vân Dung nàng có một ngày lại là quân cờ của người khác, bị người khác đùa giỡn trong tay? Lúc nàng còn nhỏ, đã biết tính kế đùa giỡn người khác. Nàng tự nhận là người xử sự đủ ẩn nhẫn đủ cẩn thận, nhưng vẫn không thoát khỏi nàng ta. Trong lúc nhất thời ánh mắt của Vân Dung u ám không ánh sáng, trên người phát ra hơi thở của sự tàn lụi. Vân Dung dĩ nhiên tuyệt vọng, nàng đang chờ sự trừng phạt cuối cùng của mình.

Vân Mộng Vũ nhìn ba người kia, ánh mắt vô tình, thanh thanh lạnh lùng. Đột nhiên trong mắt hận ý dâng lên, nổi lên một lốc xoáy nhỏ trong mắt. Trong lòng nàng cũng rất run sợ, vì cảm xúc nàng chôn sâu trong đáy lòng đã ảnh hưởng đến nàng.

Ba người này từng gây ra thương tổn cho Vân Mộng Vũ, tuy rằng đã qua đi thật lâu, nhưng ở chỗ sâu trong trí nhớ lại không tan được nỗi sợ hãi và hận ý.

Nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, nhớ lại mọi chuyện, đã xong, cho nên ủy khuất, hận thù, nên chấm dứt vào hôm nay đi.

Nàng mở mắt ra đã khôi phục lại bình thường, vẫn lạnh lùng như cũ. Nàng nhìn thoáng qua, mở miệng ra mệnh lệnh vô tình: “Toàn bộ lăng trì.”*

(*)Tùng xẻo (còn gọi là lăng trì hay xử bá đao) (tiếng Hoa giản thể: 凌迟, tiếng Hoa phồn thể: 凌遲, bính âm: língchí) là một trong những hình phạt tàn khốc và dã man được dùng rộng rãi ở Trung Quốc thời cổ xưa từ năm 900 cho đến khi chính thức bãi bỏ vào năm 1905. Từ ngữ trong tiếng Hán “lăng trì” có nghĩa lấn lên một cách chậm chạp.

Đây cũng là hình thức ghê rợn vào bậc nhất trong các án tử hình, phạm nhân sẽ vô cùng đau đớn vì không được chết nhanh chóng, có trường hợp xẻo tróc nửa phần thịt trên cơ thể mà phạm nhân vẫn còn giãy dụa gào thét. Mức độ tàn bạo của nó thì không có gì có thể sánh nổi; ngoài việc xẻo từng miếng thịt trên người tử tội, đao phủ còn có nhiệm vụ là giữ cho tử tội không được chết một cách nhanh chóng, tức là sau bao nhiêu nhát xẻo thì nạn nhân mới được chết.

Nghe hình phạt tàn nhẫn như thế, lão thái thái trợn hai mắt lên, hôn mê bất tỉnh.

Mà Vân Mộ cũng sợ tới mức toàn thân run run không thôi, hắn vẫn nhìn chằm chằm Vân Mộng Vũ, hắn rất muốn cầu xin nàng, nhưng hắn biết tất cả đều vô dụng. Cuối cùng, hắn chỉ có thể oán độc nhìn Vân Mộng Vũ, hận không thể lột da nàng. Ánh mắt mang theo hận ý kia lúc nhìn thấy cặp mắt lạnh lùng không cảm xúc của Vân Mộng Vũ cũng đã tan thành mây khói. Bây giờ hắn trừ bỏ chờ đợi cái chết thì cũng không làm được gì nữa, nếu với tính tình của nàng ta, lát nữa sẽ tìm một biện pháp ngoan độc hơn để tra tấn hắn, lúc đó hắn có muốn chết cũng không có cách khác.

Nghĩ xong, hắn rũ mắt xuống, ngăn cảm xúc của mình, lặng im cúi đầu, chờ đến lượt hắn bị trừng phạt, nhưng thân thể vẫn không ngừng run run.

Ánh mắt của Vân Dung đang nhìn xuống đất, nghe thấy hai chữ lăng trì, trong mắt cũng mang vẻ sợ hãi, thân thể run rẩy, thiếu chút nữa không đứng vững, té ngã trên đất. Cho dù nàng tâm địa ác độc, tâm kế thâm trầm, nhưng suy cho cùng nàng cũng là tiểu thư khuê các. Vô luận bây giờ có tuyệt vọng ra sao, khi nghe đến lăng trì, vẫn khó nén sự sợ hãi kia.

Vân Mộng Vũ dứt lời, nhìn phản ứng của ba người, nhất thời cảm mọi sự oán hận trong lòng cũng bay mất.

Chỉ chốc lát liền có mấy người mặc áo xám đi đến mang các nàng đi, Vân Ngọc cũng bị mang đi. Vân Ngọc đã điên, Vân Mộng Vũ cũng không cho nàng uống thuốc, nhưng không tránh khỏi bị lăng trì.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng giam liền thanh tịnh, chỉ có một mình Vân Mộng Vũ lẳng lặng đứng đó.

Cuối cùng tất cả đều có kết cục, người ác độc cũng đã bị báo ứng.

Nhưng nàng biết vẫn chưa chấm dứt, còn rất nhiều cơn sóng khác nữa.

Yến kinh vừa trải qua một trận đại chiến, nhưng không có nghĩa là Yến kinh sẽ thái bình lại.

Ngược lại, trận đại chiến chính thức vẫn chưa bắt đầu. Hứa vương trong truyền thuyết kia sắp vào kinh, hắn sẽ ở Yến kinh này, gây nên sóng gió như thế nào đây? Quỳnh Hoa yến sắp được cử hành kia, tụ tập tinh anh của thất quốc, lại mang đến Yến kinh một trận gió nổi mây phun ra sao?

Mà nàng nên bảo vệ mình như thế nào trước nguy cơ của Yến kinh?

Đường về nhà, mờ mịt quá, nàng ở lại đây còn ý nghĩa gì?

Trong lúc nhất thời, nàng mê mang, nàng nên đi đâu?

Nên tiếp tục giấu tài, ngủ đông ở Yến kinh, hay nên tự do là chính mình?

Ngủ đông? Nghĩ đến ngủ đông, trong mắt nàng hiện lên vẻ đau xót. Ngày đó chính là bởi vì quá mức ẩn nhẫn, làm cho Vân Ngọc nghĩ nàng là người có thể khi dễ, mới có thể làm cho Vân Ngọc điên cuồng hướng mũi nhọn về phía bà ngoại. Nếu lúc đó nàng đủ mạnh, ngay từ đầu đã có thể đối phó bọn họ, có phải sẽ không có bi kịch kia hay không?

Đêm khuya, nàng hay nghĩ đến vấn đề rối rắm này, nếu cẩn thận, nếu không ẩn nhẫn, chuyện đó có thể xảy ra hay không?

Ngủ đông? Nàng nay dĩ nhiên có thể ở trong Yến kinh tự do làm việc của mình, cần gì phải ngủ đông?

Đôi khi cúi mình thấp quá sẽ làm cho người ta khi dễ. Như vậy về sau nàng sẽ là chính mình, không bị ai quản thúc.

Mũi nhọn (Tài năng) của nàng, nàng không cần phải che dấu, nàng phải là chính mình!

Quyết định xong, trong mắt Vân Mộng Vũ hiện ra tia mũi nhọn, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Cùng với việc cả nhà Vân Mộ đã chết, Vân Mộng Vũ cảm thấy trong lòng thoải mái không ít, trọng trách trên vai cũng nhẹ hơn một chút.

Nàng mang theo tâm tình thoải mái về tới Tâm Mộng cư, vào đến Tâm Mộng cư, liền nhìn thấy Lục Bình lo lắng ở cửa phòng đi qua đi lại.

Vừa thấy nha đầu kia, nàng lập tức cảm thấy có chút đau đầu, vốn định lặng lẽ đi vào cửa bên hông, không ngờ đã chậm một bước.

“Tiểu thư! Ngươi đã trở lại, mới sáng sớm ngươi đã ra ngoài rồi sao? Hiện tại bên ngoài rất rối loạn, tiểu thư đừng nên ra ngoài nhiều. Thật sự là không nghĩ tới a, mới một buổi tối. Trong Yến kinh đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, đáng sợ thật. Không nghĩ tới Diễm vương kia lại mang binh lính bao vây phủ Thái Tử, muốn giết huynh đoạt vị. Thật sự là đáng sợ, may mắn đêm qua hắn đã bị trừng phạt. Mà An vương lại kì lạ thật, lại là bè đảng của Diễm vương. Thật sự là không nhìn ra a, một vương gia chơi bời lêu lổng như vậy, hơn nữa rõ ràng là ở phía Thái tử, không nghĩ tới lại bên phe của Diễm vương, thật sự là bất khả tư nghị. Bất quá mặc kệ như thế nào, cuối cùng hắn cũng đã đền tội. Tiểu thư a, ngươi ra ngoài nên cẩn thận, cẩn thận Diễm vương vì hắn còn chưa bị diệt trừ a. Tiểu thư…….”

“Ngừng! Lục Bình a, bây giờ ta rất đói bụng, muốn ăn cơm. Ngươi nên đi chuẩn bị cơm cho nhị tiểu thư, bằng không trước khi ta bị Diễn vương hại, thì đã bị chết đói.” Vừa thấy Lục Bình mang tư thế muốn nói ba ngày ba đêm, Vân Mộng Vũ nhanh chóng ngăn cản nàng, nói đến hai chữ đói bụng, còn làm ra biểu tình ủy khuất.

Lục Bình vừa nghe tiểu thư đói bụng, lại nhìn thấy biểu tình đáng thương của tiểu thư, liền nhanh chóng lui xuống chuẩn bị.

Nhìn Lục Bình đi rồi, trong lòng Vân Mộng Vũ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lục Bình này tất cả đều tốt, chỉ là rất dài dòng, phi thường dài dòng.

Mà chuyện hôm qua, Hồng Mai cũng biết, nhưng cũng không nói cho Lục Bình biết, bởi vì theo tính tình của Lục Bình, khẳng định sẽ bị kinh ngạc lớn. Đến lúc đó, nàng lại phải lo lắng giải thích.

Cảm thấy người thả lỏng, Vân Mộng Vũ bước vào trong phòng, phát hiện tỷ tỷ không có ở đây, trong mắt nhịn không được hiện lên một chút nghi hoặc. Bất quá sự nghi hoặc cũng nhanh chóng tiêu tan, tỷ tỷ có việc của tỷ ấy, tỷ tỷ võ công cao cường, nàng không cần lo lắng.

Vừa ngồi xuống uống ngụm trà, Hồng Mai đi vào, cầm tin tức của Linh Lung các đến.

Vân Mộng Vũ buông chén trà, tiếp nhận tư liệu, tinh tế xem.

Sở Thụy Phong này quả nhiên không ôn hòa như bề ngoài, hôm qua sau khi giải quyết Diễm vương, suốt đêm hắn mang binh lính tẩy trừ thế lực của Sở Diễm. Vây cánh của Diễm vương một số thì bị giết, một số lại bị nhốt vào thiên lao.

Tóm lại đêm qua cũng có thể nói là đêm máu đổ khắp Yến kinh.

Bất quá, cũng may, tuy rằng chuyện hôm qua rất nghiêm trọng, nhưng may mắn lại xảy ra vào buổi tối, đã được khống chế, cho nên cũng không có ảnh hưởng lớn đến dân chúng.

Bất quá Sở Thụy Phong lại nổi danh, thái tử luôn luôn ôn nhuận như gió, đêm qua đã bộc lộ thủ đoạn và võ công của hắn, lúc này mọi người mới phát hiện thái tử đáng sợ, không dám coi thường hắn.

Đến khi rạng sáng, người của Thiên Binh các vẫn không bắt được Sở Minh An, nàng chỉ biết Sở Minh An có khả năng đã chạy thoát. Vì thế nàng liền đem việc này giao cho Sở Thụy Phong, cho hắn phái binh lính tìm tòi khắp nơi. Dù sao lúc ban ngày, người của Thiên Binh các cũng không tiện ra tay.

Đến sáng, binh mã của Sở Thụy Phong phát hiện thi thể Sở Minh An trong một ngôi miếu đổ nát ở ngoại ô, nhưng vì ngôi miếu đó đã cháy, cho nên phát hiện thi thể đã hoàn toàn thay đổi.

Sau đó, Sở Thụy Phong liền tuyên bố chuyện An vương đền tội.

Nhưng nàng vẫn cảm thấy trong đó có gì đó không ổn cho lắm, nhưng lại không rõ không ổn chỗ nào? Quên đi, có lẽ là do nàng nghĩ nhiều, hôm qua Sở Minh An đã bị trọng thương, căn bản trốn không xa.

Lẳng lặng để ý suy nghĩ trong đầu, trong lòng cảm thấy cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày.

Hiện tại trong triều tạm thời sóng yên biển lặng, trong triều nay có Sở Thụy Phong tiến hành tẩy trừ, vài ngày tiếp theo chắc là không có chuyện gì.

Mấy ngày nay, trong Yến kinh tuy rằng sẽ có một chút rung chuyển, nhưng vẫn thái bình như trước. Chỉ là sự thái bình này sẽ không được bao lâu, Yến kinh nhanh chóng sẽ gợn sóng thêm lần nữa.

Sự tình bây giờ coi như là đã giải quyết được chút ít, Vân Mộ bọn họ cũng đã bị giải quyết, tiểu thiếp hay nữ nhi gì đó của hắn đều không còn liên quan gì đến nàng nữa, hiện tại trong phủ quận chúa chỉ còn lại sự ấm áp. Nàng có thể cùng tỷ tỷ yên ổn lẳng lặng ở đây, cùng nhau sống vui vẻ.

Mấy ngày kế tiếp, Vân Mộng Vũ chỉ im lặng thư giãn trong Tâm Mộng cư.

Mấy ngày nay, có khi nàng đọc tin tức, khi thì ngắm hoa, cùng tỷ tỷ nói chuyện phiếm. Tuy rằng từng ngày trôi qua rất bình thản, nhưng lại hạnh phúc vô cùng.

Mà hôm nay, Vân Mộng Vũ như thường lệ đang ngắm hoa, đột nhiên nhìn thấy Lục Bình từ xa chạy tới, vừa chạy vừa hưng phấn hét lớn:“Đến đây, tiểu thư đến đây. Đến đây…….”

Vừa nghe thanh âm này, Vân Mộng Vũ nhất thời cảm thấy đau đầu.

Đến đây? Tiểu thư đến đây?

Đây là cách gọi tiểu thư sao?

Nàng không phải đang ở đây sao? Đến đây là đến đâu?

Nàng mang vẻ mặt không hiểu nhìn Lục Bình chạy đến gần.

Lục Bình thở hổn hển chạy tới bên người Vân Mộng Vũ, vừa đến trước mặt lại thở gấp như sợ ai cướp mất lời nói của nàng.

Đợi đến khi thở đều, Lục Bình lập tức hưng phấn bắt đầu nói.

“Tiểu thư, ngươi biết không? Vừa nãy ta ở trên đường, phát hiện hai bên đường đều tự nhiên xếp hàng vào trong. Ta thấy kỳ lạ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Bình thường chỉ có hoàng đế hoặc là đại tướng quân khải hoàn trở về thì mới có thể như vậy. Nhưng bây giờ lại không phải lúc đó, hơn nữa hoàng thượng cũng không có khả năng xuất hiện a. Cho nên nô tỳ liền đi thăm dò một chút, kết quả, tiểu thư, ngươi biết không? Hứa vương hôm nay vào kinh, lại có Du Nhiên quận chúa nga.”

Nghe đến Hứa vương cùng Du Nhiên quận chúa, lông mày Vân Mộng Vũ khẽ nhếch, trong mắt hiện lên ý cười không rõ.

Yến kinh mới im lặng vài ngày, nhanh như vậy đã tới rồi a.

Lục Bình nói xong, đột nhiên phát hiện tiểu thư giống như không nghe, lại trầm tư, nên bất mãn nói: “Tiểu thư, rốt cục ngươi có nghe ta nói hay không? Ta đang nói chuyện cùng người mà?”

“Có, có a, đương nhiên là có. Ngươi nói hôm nay Du Nhiên quận chúa vào kinh, đúng không?”

Nhìn bộ dáng bất mãn của Lục Bình, Vân Mộng Vũ vội vàng giải thích.

Nghe tiểu thư giải thích, tiểu nha đầu lập tức hớn hở, sau đó lại tiếp tục nói.

“Tiểu thư, nghe nói vị Du Nhiên quận chúa kia rất lợi hại. Không chỉ có cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, thi từ ca múa cũng biết qua. Bất quá, tiểu thư, ta biết nàng ta không lợi hại cho lắm.”

“Ngươi đã biết sao?” Nghe Lục Bình nói, Vân Mộng Vũ chọc cười nàng ta, chỉ tay vào trán của nàng.

Lục Bình không để ý chỉ biết ngây ngô cười, bất quá nàng lại nhanh chóng nghĩ ra một việc, lại mong chờ nói: “Tiểu thư, chúng ta cũng đi xem đi. Hơn nữa, tiểu thư gần đây cứ ở trong phủ cũng buồn chán. Chúng ta đi xem đi, nghe nói lần này Hứa vương hồi kinh, nghi thức rất long trọng a.”

Vừa nghe xong, ý cười trong mắt Vân Mộng Vũ càng sâu, thì ra nha đầu kia muốn đi xem Du Nhiên quận chúa a.

Vì thế, nàng giả bộ tự hỏi một hồi, mới nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Lục Bình vừa nghe xong lại mừng rỡ, nhảy cẫng lên.

Nhìn thấy nàng như thế, trong lòng Vân Mộng Vũ cũng không thoải mái, sự tình lại bắt đầu phức tạp. Hứa vương hồi kinh, ý đồ không nhỏ a. Mà Du Nhiên quận chúa kia cũng không phải là nhân vật đơn giản a, nếu không làm sao có thể trong rất nhiều nữ nhân, Hứa vương lại mang theo nàng hồi kinh chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.