Sở Diễm nay đã bị thắng lợi trước mắt làm cho hắn đắm chìm vào đó, hắn tựa hồ sớm đã quên phụ hoàng hắn từng công tích vĩ đại. Một quân vương như vậy, có thể ở Thất quốc chiếm vị trí thứ ba, trí mưu cùng thủ đoạn của hắn lại làm sao có thể bình thường được? Chỉ là gần đây hắn tựa hồ bắt đầu hưởng thụ yên vui, bề ngoài nhìn hắn có vẻ như không để ý. Hiện tại bề ngoài Yến kinh lại chỉ để ý đến đấu đá của Thái tử và Diễm vương.
Nhưng sự thật có đúng như vậy không thì không ai biết được?
“Đúng rồi, Diễm vương, nghe nói ngươi nhận lời hữu tướng phủ tương lai sẽ cho Vân Dung vị trí Hoàng hậu, chuyện này là thật sao?” Trầm Bân nhìn thấy Sở Diễm tựa hồ có chút xuất thần, liền hỏi.
Sở Diễm vừa nghe đến đây, trong mắt hiện lên một đạo mũi nhọn, ngoài miệng lộ ra một nụ cười ý bảo không sao cả.
“Trầm hầu gia, điều này sao có thể là thật? Vân Dung chỉ là một thứ nữ, như làm sao có thể đảm nhiệm được thân phận tôn quý kia? Đứng đầu hậu cung kia, vị trí tôn quý đó chỉ có hòn ngọc quý trên tay của hầu gia là Trầm Nhã tiểu thư mới có tư cách.”
Trầm Bân nghe Sở Diễm trả lời xong, trong lòng vừa lòng đến cực điểm.
Trầm Bân mặc dù có thê thiếp còn có vô số thứ nữ, nhưng Trầm Nhã này là đích nữ duy nhất của Hầu phủ địa vị cũng không thể dao động.
Được Sở Diễm đồng ý, trong lòng Trầm Bân đối với hợp tác của hai người cũng cực kỳ coi trọng.
“Diễm vương, ta có ba mươi vạn binh mã, đến lúc đó một khi ngươi hành động, binh mã của ta sẽ phối hợp tốt với ngươi.” Trầm Bân suy nghĩ một phen, nhìn Sở Diễm nói.
“Tốt, ngày ta hoàn thành đại sự, Trầm hầu gia là công thần số một.” Sở Diễm lúc này cảm thấy lồng ngực hào hùng, ánh mắt rạng rỡ.
Hai người sau đó lại thương lượng thêm một số chuyện, đến lúc nửa đêm Trầm Bân liền rời đi.
Trầm Bân vừa đi, Sở Diễm vẫn chưa ngủ, một mình hắn đứng bên cửa sổ, nhìn ánh trăng ngoài kia, trong mắt có chút áy náy, nhưng lại bị khát vọng quyền lực áp chế.
Hắn đối với Vân Dung quả thật có một ít cảm tình, bọn họ đã biết nhau từ trước.
Mà những năm gần đây bọn họ cũng vẫn lặng lẽ giữ liên lạc, hắn vui hắn buồn, nàng đều bên cạnh, nàng cũng thủy chung với hắn.
Cảm tình này từng làm cho hắn rung động, hắn cũng từng nghĩ chỉ lấy một mình nàng làm vợ.
Nhưng càng tham vọng, hắn bắt đầu đi vào lốc xoáy quyền lực, từ nay về sau lại càng không thể kiềm chế. Loại cảm giác có được quyền lực này quá tuyệt diệu làm cho hắn quên mất hứa hẹn với nàng. Hắn hiện tại đã nghĩ dùng hết tất cả các biện pháp để chiếm lấy quyền lực tối cao nhất.
Mà có khác gì đâu, sau khi có được quyền lực, tất cả đều là của hắn.
Vân Dung cũng sẽ là của hắn, sau khi thành đại sự hắn tuy rằng không thể cho nàng làm hoàng hậu như đã nói qua trong thư, nhưng hắn có thể cho nàng làm quý phi, hắn sẽ dùng cái khác để bồi thường cho nàng.
Hiện tại hắn phải toàn tâm tính toán việc lớn của hắn trước đã. Trong bóng đêm ánh mắt của Diễm vương tản mát ra một loại ánh sáng màu sắc quỷ dị.
Giờ phút này trong phủ Thái tử cũng bắt đầu khởi động sóng ngầm.
Thái tử ở trong thư phòng Sở Thụy Phong, Dạ vương Sở Dạ mang vẻ mặt lo lắng đi tới đi lui trong phòng.
Mà thái tử Sở Thụy Phong vẫn mang vẻ mặt thanh thản uống trà, sau khi hắn uống một ngụm trà, nhìn thấy đệ đệ ruột duy nhất vô cùng lo lắng, nhịn không được nói: “A Dạ, tính tình này của ngươi nên sửa lại. Sao lại vội vàng xao động như vậy?”
Sở Dạ nghe nói như thế không chỉ không bình tĩnh, ngược lại bước đi càng nhanh hơn.
“Đại ca, ngươi tại sao lại không sốt ruột? Ngươi nói ta nghe xem tình huống này có phải là hoàng đế không gấp mà thái giám gấp không?”
Nghe Sở Dạ nói, Sở Thụy Phong nhịn không được mà bật cười.
“Xem ngươi nói kìa. Chúng ta đường đường là Dạ vương đương triều làm sao có thể là thái giám được.”
“Đại ca, chẳng lẽ ngươi thật sự một chút cũng không sốt ruột sao? Hiện tại tình thế đối với ngươi rất bất lợi. Cũng không biết phụ hoàng có ý gì, lại phóng túng cho Sở Diễm như vậy. Hiện tại trong triều thế lực của Sở Diễm rất lớn, mà phụ hoàng cũng không biết, vẫn ngầm đồng ý cho Sở Diễm thực hiện âm mưu? Vậy phải làm sao mới tốt bây giờ?” Sở Dạ cảm thấy tình thế bây giờ thật ác liệt, nhưng đại ca lại mang bộ dáng không mặn không nhạt.
Nhìn thấy đệ đệ như vậy, trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ, đệ đệ này tất cả đều tốt, chỉ là tính tình quá nóng vội.
Sở Thụy Phong nhẹ buông chén trà, mở miệng nói: “A Dạ, ngươi thật sự cảm thấy tình thế hiện tại đối với chúng ta bất lợi sao? Người không cần nhiều mà cần tinh anh một chút.”
Nghe đại ca nói, trong mắt Sở Dạ đầy vẻ mê hoặc, nhưng sau đó tinh quang chợt lóe, cũng tỉnh táo lại. Sở Dạ ngồi xuống cùng Sở Thụy Phong cùng nhau uống trà.
Sở Thụy Phong nhìn thấy phản ứng của Sở Dạ, trong mắt có thần sắc vừa lòng, hắn biết a Dạ dĩ nhiên đã nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó.
Đệ đệ này của hắn cũng không phải là nhân vật đơn giản, không có gì ngoài có chút xử trí theo cảm tính cùng lỗ mãng, trí mưu cũng rất giỏi.
Sở Dạ ngồi xuống uống mấy ngụm trà, trong lòng nghĩ lại những chuyện phát sinh gần đây, lại nhìn đại ca bằng ánh mắt sùng bái.
“Hừ, Sở Diễm kia hiện tại khẳng định là đang đắc ý vạn phần, nghĩ đến mọi việc đều do hắn nắm giữ, nhưng ai ngờ những việc này đều do đại ca cố ý làm ra.”
“Vốn ta cũng không nghĩ tới ta cùng hắn sẽ tranh đấu sớm như vậy, trong lòng ta lại cảm thấy chuyện hiện tại đều có vẻ trùng hợp?” Sở Thụy Phong cảm thấy rất nhiều chuyện quá trùng hợp, thích khách, phong thư mật tín kia. Cảm thấy đây không phải là chuyện Sở Diễm có thể làm được. Nhưng hắn lại đoán không ra ai có thể làm được chuyện đó ngoài Sở Diễm.
Nghe đại ca nói, Sở Dạ cũng không cho là đúng, “Đại ca, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ đây là trời muốn tiêu diệt hắn. Đại ca thông qua sự việc lần này chúng ta cho họ thấy ai mới là người chân chính, cũng có thể hoàn toàn rửa sạch thế lực không an phận khác.”
Sở Dạ nói xong lại không thấy đại ca trả lời, hắn quay đầu lại nhìn, thấy đại ca có chút đăm chiêu.
Nhìn đến loại tình hình này, Sở Dạ cũng không quấy rầy, hắn lặng lẽ lui ra, bình thường lúc này cũng chính là nói rằng đại ca của hắn đang gặp vấn đề nan giải.
Nhưng Sở Dạ không biết đại ca hắn lần này cũng không phải gặp vấn đề nan giải, mà là hoảng loạn. Không biết vì sao, nghĩ đến thế cục hiện tại ở Yến kinh, hữu tướng phủ như vậy tất nhiên là thế lực phải lo lắng hàng đầu.
Theo mật thám báo lại, Vân Mộ đã cùng Diễm vương hợp tác. Ý này cũng có nghĩa là hắn quyết định bỏ qua Thái tử. Vậy thì hắn sẽ cho hữu tướng phủ một bài học đắt giá
Nhưng không biết vì sao, khi nghĩ đến đây, trong đầu hắn sẽ không tự giác hiện ra thân ảnh xinh đẹp như tiên tử, thanh lệ thoát tục.
Nếu thật sự là như vậy, phải nên xử trí nàng như thế nào đây?
Mà lúc này ở bên kia trong An vương phủ, có một bóng đen lặng lẽ vào phòng của An vương. Lúc này tuy rằng là ban đêm, nhưng An vương không ngủ, mà một thân choàng bào, tóc rối tung xoã ở đầu giường. Tư thái kia lộ ra một cỗ mị hoặc, nhìn Hắc y nhân đi vào nhưng không có động tác gì.
Hắc y nhân kia vừa vào phòng lập tức quỳ xuống đất, Sở Minh An nhìn thấy hắn mí mắt khẽ nâng, trong miệng phun ra hai chữ: “Nói đi.”
“Tối nay oai hùng hầu đi Diễm vương phủ cùng Diễm vương thương lượng gần hai canh giờ mới rời đi. Mà buổi tối Dạ vương cũng đến phủ của Thái tử cùng Thái tử trò chuyện với nhau thật lâu, đến đêm khuya mới rời đi.”
Hắc y nhân đem mọi việc trong Diễm vương phủ và phủ Thái tử bẩm báo.
Nghe xong, Sở Minh An không có động tĩnh, giống như hắn lúc mới vào, hắn nhẹ nhàng phất phất tay, Hắc y nhân liền lui xuống, lặng yên không một tiếng động.
“Xuất hiện đi, nói xem rốt cuộc chuyện gì có thể làm cho ngươi đêm khuya chạy tới đây?” Sở Minh An đột nhiên mở miệng nói, ngữ khí tùy ý.
Nhưng người nghe thì nghiến răng nghiến lợi, chỉ thấy từ trong góc đi ra một người.
Người này vừa đi ra liền bất mãn nói: “Như thế nào, ta không thể tới sao? Cũng là do ngươi có bí mật cũng không chịu nói cho ta biết?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]