Vân Mộng Vũ kinh ngạc nhìn Phó Tâm Lan, lẽ ra hai người bọn họ nguyên bản một người là thiên một người là địa, hai người hẳn là không cùng xuất hiện mới đúng. 
Bất quá nghĩ thì vẫn nghĩ, nhưng khi nhìn về phía đi mắt phượng kia, lại khiến cho người ta không có điểm chán ghét. Không biết vì sao, liếc mắt một cái liền khiến cho Vân Mộng Vũ cảm thấy nàng là người tâm giao. 
Vân Mộng Vũ cười yếu ớt hướng nàng ta gật gật đầu, lúc này, Phó Tâm Lan cũng là mỉm cười hướng Vân Mộng gật đầu đáp trả. 
Thời gian tiếp theo, Vân Mộng Vũ cũng không làm gì cả, cũng chỉ là vẻ mặt cười yếu ớt bình yên ngồi bên cạnh Vân Dung, cố gắng tỏ vẻ như là một tiểu thư khuê các, làm các tiểu thư quan gia chỉ liếc mắt một cái. 
Mà Vân Dung kia giờ phút này trong lòng rất buồn bực, nàng tính sẽ diễn một màn tỷ muội cùng nhau trò chuyện, nhưng hiện tại người chung quanh cũng không muốn ngồi gần nàng. Ngoài những lời khe khẽ nói nhỏ rỉ tai nhau, còn thường thường dùng ánh mắt quái dị đánh giá nàng. 
Cái này, Vân Dung cho dù trong lòng chịu không nổi, mặt lại phải luôn dịu dàng tươi cười, mặc dù nụ cười rất cứng ngắt. (Sally: mặt chị ấy thật dày a) 
“Tâm Lan, ta cảm giác tâm tình của ngươi đột nhiên trở nên rất tốt?” Một vị hoàng y nữ tử ngồi cạnh Phó Tâm Lan tò mò hỏi. 
“Phải không, vậy mà Nhã nhi nhìn ra, ta có biểu hiện rõ ràng như vậy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-khi-phi/3167029/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.