Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Tả Chỉ Kỳ lại trầm một phần, thật sự đến? Xem ra hôm nay người trên đảo đều lành ít dữ nhiều. Chỉ cần không phải hắn tự mình đến, bọn họ còn có hi vọng liều mạng, nhưng người trước mắt giống như Linh Vị, chỉ cần một ý niệm trong đầu, bọn họ sẽ tan thành mây khói.
Đây là chênh lệch cấp bậc, tu vi hắn chỉ mới thần quân hậu kỳ, so với Linh Vị chính là chênh lệch giữa một hòn đá và một ngọn núi. Nhưng mà sức mạnh Linh Vị và Ma đế ngang nhau, bọn họ chính là có lòng cũng chỉ có thể vô lực.
Nam Cung Hạ và Nam Cung Ngạo cũng nghe đến câu "Cung nghênh Ma đế" kia, không biết vì sao nghe được người nọ đến, rõ ràng biết lúc này phải làm là không thể quay về Nam Cung gia, cũng chưa tới nháy mắt, trong đầu đều bắt đầu lo lắng an nguy Tần Ly. Nàng vốn là vô tội, căn bản không cần liên lụy dính vào tranh đấu hai giới Thần Ma, lại bởi vì hôm nay lên đảo mà phải đánh mất tánh mạng. Nam Cung Hạ ắt hối hận hơn nhiều, nếu lúc đó mình không đáp ứng nàng mang nàng lên đảo, không mang nàng ra ngoài, có phải sẽ không khiến nàng đánh mất tánh mạng?
Tần Ly cưỡi thất thải thần hoàng bay về phía trước Phong Vân đảo, nghe được Ma đế đến, cũng hơi nhíu mày. Vốn tưởng đi về trước, nhưng có người đã phát hiện tung tích của nàng.
Dĩ nhiên là nàng? Không ngờ nàng tới mau như vậy? Con ngươi màu đỏ sậm vừa chuyển, trong một hơi thở đã đến bên cạnh Tần Ly.
Đám người Quỷ Vân Ma quân thấy Ma đế đến đều là một trận vui sướng, xem ra Phong Vân đảo này lập tức có thể công phá. Vốn cho rằng Ma đế đến, nhất định sẽ mang theo bọn họ dứt khoát đi tới, sao lúc này lại bay qua chỗ một tiểu cô nương? Này? Ai có thể nói cho hắn, đây là có chuyện gì?
Đám người Tả Chỉ Kỳ đã chuẩn bị ngọc thạch câu phần, cho dù biết là bọn họ có hợp lại cũng không phải đối thủ người trước mặt, nhưng bọn họ không có lựa chọn khác. Một khắc ngưng tụ linh lực liều mạng, đã nghĩ động thủ, lại không nghĩ rằng đợi một chén trà cũng không chờ được công kích.
Người hai giới Thần Ma cứ như vậy giằng co, đều không nhịn được chú ý động tĩnh người nọ. Ngàn vạn ánh mắt chỉ thấy hắn bay đến đối diện thất thải thần hoàng, đều không hiểu ra sao.
Tần Ly vốn định trở về, nhưng nháy mắt thấy một thân hắc y nam nhân đã đến trước mặt nàng. Thất thải thần hoàng mặt đối mặt trước nam nhân mất tự nhiên phóng xuất uy áp, theo bản năng có chút run sợ. Nhưng nó tốt xấu là tọa kỵ thần quân, tự nhiên sẽ không giống huyền linh thú bình thường dễ bị thần phục, vẫn như cũ ngẩng cao đầu.
"Nhìn thấy bản đế, vì sao quay đầu bước đi?" Giọng nói không nghe ra vui giận, lại ẩn ẩn mang theo khí phách vương giả không thể kháng cự.
Tần Ly rất muốn trong lòng thầm liếc mắt xem thường, nàng muốn nói, nàng căn bản là không biết Ma đế là người nào, bởi vì vừa rồi nàng căn bản không thấy được hắn. Người này không phải nàng có thể trêu chọc, lúc ở Cực đại lục đã biết rồi. Nhớ được câu "Hi vọng không lâu là có thể lại gặp lại ngươi, ngươi cũng đừng làm cho bản đế thất vọng!" Khi đó nàng đã nghĩ hẳn là không có cơ hội tái kiến, không ngờ nhanh như vậy đã gặp mặt.
"Chúng ta vốn sẽ không quen thuộc, cho nên ngươi suy nghĩ nhiều."
Một câu phát ra, mấy người Nam Cung Hạ và Tả Chỉ Kỳ đổ mồ hôi thay Tần Ly, Ma đế Huyền Ngự tính tình bất định, Tần Ly nói những lời này cũng đã đủ chết. Mà người Ma giới đều chờ Ma đế bọn họ trở về, nghĩ tiểu nha đầu không chừng mực này hẳn là trực tiếp nghiền xương thành tro.
Ai biết, Huyền Ngự hơi cong khóe môi, trong mắt lại có ý cười. "Bản đế phát hiện ngươi hiện tại càng ngày càng giống nàng!"
Tần Ly nhíu mày, không biết hắn lời nói đến cùng là cái gì ý tứ. "Ngươi lần này đến vì tiến công Thần giới?"
"Như thế nào, ngươi không muốn bọn họ chết?" Huyền Ngự không mặn không nhạt nói.
Đây không phải vô nghĩa sao? Tần Ly nghĩ ngợi nói: "Nếu ta nói không muốn họ chết?" Nàng nói xong nhìn lướt đám người Nam Cung Hạ và Tả Chỉ Kỳ phía dưới. Nếu người này muốn động thủ, người phía dưới căn bản không có đường sống. Dù sao hắn muốn giết bọn họ chỉ là chuyện trong chớp mắt, hiện tại nghĩ thông suốt, ngược lại có lo lắng.
"Buông tha bọn họ cũng không phải không thể, nhưng cũng phải có trao đổi mới được. Ngươi cùng bản đế trở về, bản đế để cho bọn họ sống thêm mấy ngày." Nói xong, Huyền Ngự tựa tiếu phi tiếu nhìn Tả Chỉ Kỳ phía dưới nói: "Sao, Cơ Thần Nguyệt nhanh như vậy liền buông tha cho các ngươi?"
Tả Chỉ Kỳ cắn chặt răng, "Ly nha đầu, ai cho ngươi chạy đến đây, còn không mau trở về?" Không sai, Linh Vị tám phần là sẽ không đến, từ đại chiến Thần Ma mấy ngàn năm trước, sau khi Ma đế ngã xuống, Linh Vị không quản sự vụ bên ngoài, cơ bản tất cả sự vụ đều là hắn và mấy thần quân khác thương nghị giải quyết. Tuy rằng nơi này bị công phá, Tần Ly phỏng chừng cũng không sống được, nhưng hiện tại đào tẩu, cố gắng còn có một đường sinh cơ.
Tần Ly và Tả Chỉ Kỳ nhìn nhau, từ trong mắt hắn thấy được lo lắng, hiểu dụng ý của hắn. Những người này đối xử thật tình với nàng, nàng làm sao có thể bỏ họ chạy trốn?
"Ta có thể cùng ngươi trở về, nhưng ngươi phải để bọn ta nói lời tạm biệt chứ?" Tần Ly nhìn phía dưới nói.
Tần Ly thấy Huyền Ngự không ngăn cản nàng, liền cưỡi thất thải thần hoàng bay đến bên người Tả Chỉ Kỳ, lúc này Nam Cung Hạ cũng chạy qua.
"Lão sư, các ngươi không phải đối thủ của hắn, dù động thủ cũng là hy sinh vô ích." Tần Ly khuyên nhủ. Nàng không biết vì sao Linh Vị kia không đến, nhưng nàng không thể để đám người Tả Chỉ Kỳ chết ở trước mặt nàng.
Tả Chỉ Kỳ lắc đầu nói: "Ly nha đầu, ngươi đi theo Ma đế trở về, kêu lão phu làm sao yên tâm nổi? Một trận chiến này cũng là sớm hay muộn, dù ngươi hiện tại cùng hắn trở về, cũng tránh không được chiến tranh bùng nổ."
"Ngài không cần lo lắng cho ta, ta sẽ chiếu cố tốt bản thân." Sau đó quay đầu nhìn Nam Cung Hạ thần sắc phức tạp nói: "Hạ thiếu, bảo trọng."
"Tiểu Lưu Ly, ngươi yên tâm, bản thiếu nhất định sẽ đi cứu ngươi." Nam Cung Hạ tuy rằng cũng không yên tâm Tần Ly, nhưng nếu lúc này chọc giận Ma đế, người nơi này tuyệt đối sẽ không lưu lại người sống, đến lúc đó Tần Ly tám phần cũng không thể may mắn thoát khỏi. Tuy rằng hắn không biết Ma đế vì sao muốn dẫn Tần Ly đi, nhưng đi rồi tốt xấu còn có thể bảo trụ tánh mạng.
Tần Ly nhìn Huyền Ngự, bọn họ hiện tại nói chắc hắn đều đã nghe được, nhưng hắn phảng phất như cái gì cũng không biết, chỉ chờ nàng đi qua.
Liền ngay cả mấy người Quỷ Vân Ma quân cũng không biết là chuyện gì xảy ra, Ma đế vĩ đại của họ làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy, chỉ vì mang một tiểu nha đầu trở về. Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể xem, không dám vi phạm mệnh lệnh của Ma đế.
Tần Ly để thất thải thần hoàng lại, nghĩ ngợi nói với Nam Cung Hạ: "Người lần trước ta nhờ ngươi tìm đang ở trên đảo, phiền ngươi giúp ta lưu ý một chút."
Huyền Ngự dưới chân vừa động, liền khóa đến bên người Tần Ly, không cho nàng thêm thời gian, sải cánh tay ôm lấy, tay kia thì gạt tay áo xé rách không gian, mang theo Tần Ly biến mất trên đảo.
Bởi vì mệnh lệnh của Huyền Ngự, đám người Quỷ Vân Ma quân cũng không ở lại trên đảo, đi theo Huyền Ngự rời Phong Vân đảo.
Đám người Tả Chỉ Kỳ nhìn đại quân Ma giới lui lại, cũng không lập tức rời đi. Mặc dù phần lớn người ở đây cũng không nhận thức Tần Ly, nhưng đối với nàng hóa giải cục diện hôm nay, lòng vẫn rất cảm kích. Cũng bởi vì hành động hôm nay của Tần Ly, sau khi những người này trở lại Thần đô, đại danh của nàng được truyền lưu.
Ngay lúc mọi người chuẩn bị lui lại, chân trời loé bạch quang, lại là một trận dao động không gian cường đại, linh khí bắt đầu khởi động. Trong mấy tiếng hít thở, Cơ Thần Nguyệt một bộ hoa phục nguyệt bạch sắc, quanh thân tản ra ánh sáng trắng nhẹ nhàng đạp mây bước tới.
Đám người Tả Chỉ Kỳ không ngờ Linh Vị lại đến, tuy rằng tới chậm một chút. "Bái kiến Linh Vị!"
Đôi mắt bình lặng của Cơ Thần Nguyệt đảo qua trên đảo, dần dần biến thành màu xám bạc. Người không có, chẳng lẽ nàng thật là?
Tả Chỉ Kỳ đi đến bên người hắn bẩm báo nói: "Khởi bẩm Linh Vị, Ma đế Huyền Ngự vừa rồi tự mình đến, nhưng không biết vì sao cũng không phát động tiến công, ngược lại, ngược lại bắt đi đồ nhi của thần hạ. Thần hạ thỉnh cầu Linh Vị cho phép thần hạ dẫn người đi cứu đồ nhi."
"Đi về trước." Cơ Thần Nguyệt khẽ mở môi mỏng, tiếng nói giống như từ trên chín tầng mây truyện đến.
"Dạ!" Tả Chỉ Kỳ chờ mấy người Thần điện rồi theo Cơ Thần Nguyệt trở về.
Nam Cung Hạ nhớ tới nhắc nhở của Tần Ly, nói với Nam Cung Ngạo: "Ca, các huynh đi về trước đi, đệ còn phải làm chuyện Tiểu Lưu Ly phó thác."
"Ừ, đệ cẩn thận." Nam Cung Ngạo nhìn lướt qua phương hướng Tần Ly biến mất, đi theo đội ngũ Nam Cung gia rời Phong Vân đảo.
Người lưu lại trên Phong Vân đảo không ít, trong đó có một phần là một ít thế lực phân tán. Nam Cung Hạ bay về phía doanh địa phía sau, chuẩn bị tìm kiếm người Tần Ly phó thác hắn tìm kiếm.
Bạn nãy Tần Ly cũng không ngờ Huyền Ngự sẽ ôm nàng, sửng sốt trong giây lát, liền cảm giác được không gian bắt đầu chấn động, "Bá" một tiếng không gian đã bị xé rách, sau đó liền cảm giác được trước mắt một mảnh tối om. Chờ lại thấy ánh sáng, nàng đã ở trong một mảnh địa vực.
Đây là loại thực lực nào, lại có thể tay không không gian xé rách, sau đó bỗng nhiên vượt qua đến một không gian khác. Đây là thực lực Ma đế, cường đại làm người ta líu lưỡi.
"Vật nhỏ, ngươi cũng không khiến bản đế thất vọng." Huyền Ngự nói xong, liền để xuống Tần Ly.
Trước mặt Tần Ly là một cung điện, nguy nga lại lộ ra cảm giác âm trầm. Hai bên trên đường đều là một ít hoa cỏ bộ dạng yêu dị, toàn bộ nhìn qua làm cho nàng có một cảm giác, "dày đặc".
"Hiện tại có thể nói chưa? Vì sao cảm thấy hứng thú với ta?" Tần Ly không nghĩ là hắn coi trọng tướng mạo của mình, mà thực lực của nàng với hắn mà nói căn bản là bé nhỏ không đáng kể. Như vậy cũng chỉ có một nguyên nhân, bởi vì người có diện mạo tương tự với nàng.
Huyền Ngự đi ở phía trước Tần Ly nói: "Ngươi hẳn là may mắn bản đế đối với ngươi có hứng thú, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể tùy ý làm bậy. Từ hôm nay trở đi, bản đế muốn ngươi làm cái gì sẽ làm cái đó."
Huyền Ngự không trả lời vấn đề của nàng, nhưng nghe tiếng, Tần Ly cảm giác hắn có chút khó chịu. Không hỏi thì không hỏi, hiện tại ít nhất sinh mệnh không có nguy hiểm, mà Thần giới cũng có thể thêm vài ngày thái bình. Nhưng nàng cũng sẽ không ngồi chờ chết, sớm muộn gì cũng phải chạy trốn ra ngoài.
"Người tới."
Huyền Ngự nói một câu, lập tức có hai nữ tử mặc váy đen từ từ chạy đến trước mặt hắn, cúi đầu cung kính nói với Tần Ly: "Mời ngài đi theo chúng ta."
Tần Ly đi theo hai nữ tử đi về phía thiên điện bên cạnh, đi được một đoạn nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Khí tràng của nam nhân kia thật sự quá mạnh mẽ, cho dù đứng ở bên người hắn, cũng sẽ cảm giác được hô hấp không nhanh.
Hậu cung của Ma đế nuôi dưỡng vô số nữ nhân, nhưng trước giờ không sủng hạnh các nàng. Có nữ nhân lớn mật từng thử một số chiêu hấp dẫn sự chú ý của Ma đế, cuối cùng một đám đều có kết cục vô cùng thê thảm. Đồn đãi Ma đế không thích nữ nhân, nhưng hôm nay làm trong cung nhân thấy hắn tự mình mang về một nữ tử, còn là ôm trở về, giữa hậu cung bỗng chốc ầm ĩ.
Tất cả mọi người hỏi thăm thân phận nữ tử thần bí kia, nhưng ngại nàng ở thiên điện trong tẩm cung của Ma đế, cũng không có người nào có lá gan làm gương cho binh sĩ.
Tần Ly vào cung điện, một thị tỳ trong đó ôm váy đen đi qua, cũng đưa nàng đến bên cạnh một ôn tuyền: "Tiểu thư, mời tắm rửa."
Tần Ly nhìn toàn bộ điện đều màu đen, cơ hồ không có màu sắc khác, không khỏi nhíu mày. Quên đi, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. "Các ngươi đi ra ngoài đi, nơi này không cần hầu hạ, ta quen tự mình tắm."
"Không thể đâu, tiểu thư, Ma đế đại nhân sẽ trách tội chúng ta." Một thiếu nữ trong đó lắc đầu nói.
"Các ngươi cứ nói thật là được rồi." Hai người đi ra ngoài, Tần Ly mới cởi bỏ váy đi vào trong ôn tuyền. Sau khi trầm mình, nàng phát hiện linh khí trong ôn tuyền nồng đậm, cũng không vội vã đi lên.
Nàng dụng ý niệm truyền âm: "Khuynh Nhan, vốn lập tức sẽ tìm được Diễm Lân, hiện tại xem ra phải sau một thời gian nữa."
"Ừ, an toàn của ngươi quan trọng nhất." Khuynh Nhan tuy rằng cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng với tình hình lúc đó, nàng chỉ có thể lựa chọn như vậy.
Trong Ma Ngự cung Ma giới, Huyền Ngự ngồi ở trên đại điện, nghe người phía dưới bẩm báo động tĩnh hiện tại của Thần giới bên kia. Con ngươi màu đỏ hơi híp lại, không có cảm xúc.
"Ma đế đại nhân, hiện tại có muốn tiếp tục tiến công Phong Vân đảo?" Quỷ Bân Ma quân và một Ma quân khác liếc nhìn nhau một cái, thử nói.
"Không cần, để cho người Thần giới sống thêm vài ngày, bọn họ bản đế còn không để vào mắt." Nếu hắn đoán không sai, qua không được bao lâu Cơ Thần Nguyệt sẽ có hành động.
"Nhưng mà......"
Huyền Ngự híp chặt con ngươi, mày khẽ nhúc nhích nói: "Chẳng lẽ ngươi có ý kiến gì?"
"Thần hạ không dám!" Quỷ Vân Ma quân cảm giác được một trận uy áp đập vào mặt, trên mặt lập tức thấy một tầng mồ hôi lạnh.
"Ừ, lui ra đi!"
Trong điện rất nhanh chỉ còn lại một mình Huyền Ngự, hắn chậm rãi từ trên ghế đứng lên, đi về phía thiên điện.
Tần Ly cảm thấy tắm rửa sạch sẽ, linh khí trên người lại có dao động. Không biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm thấy tốc độ hấp thu linh khí hiện tại của mình càng lúc càng nhanh.
Ra ôn tuyền, thay bộ váy màu đen đã chuẩn bị trước. Váy này tuy rằng cũng là màu đen, nhưng khác hoàn toàn váy của các nữ quyến trong Ma cung. Trên váy đen được khảm châu phiến, chất liệu cũng là thượng thừa, bên ngoài váy là sa y điểm ánh quang, sau khi mặc vào phá lệ xinh đẹp, váy đen tôn màu da của Tần Ly càng thêm trắng nõn. Thấy phía trên còn có một tấm mạng che mặt, bĩu môi đeo lên.
Tóc Tần Ly còn hơi ẩm, trực tiếp dùng linh lực hong khô. Cứ như vậy ôn nhu bay ở phía sau, tựa như một đóa u liên vừa mới nở rộ.
Huyền Ngự rảo một bước tiến lên đại điện, thấy Tần Ly đi ra, khiến con ngươi hắn vốn đỏ sậm trở nên càng thêm ám trầm. Ánh mắt trong nháy mắt mê ly, bước chân cũng dừng ở nơi đó.
Tần Ly không nói gì, mà ngồi ở bên cạnh bàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.