Chương trước
Chương sau
Giọng nói của Tinh Phượng Sương rơi xuống, tỷ thí trên năm lôi đài nhỏ lập tức bắt đầu.
Trên lôi đài thứ nhất, Tiết Duệ một thân cẩm bào màu lam, nho nhã ôn nhuận lấy ra một linh khí sáo ngọc từ bên thắt lưng, vừa chắp tay nói: "Hôm nay có thể cùng luận võ với Tinh Diệu huynh trên lôi đài, đúng là vinh hạnh của Tiết Duệ."
"Ha ha, nghe đại đệ tử môn hạ của Phong trưởng lão Thanh Vân tông thiên phú cực cao đã lâu, hôm nay có thể cùng Tiết huynh gặp mặt, cũng là vinh hạnh của Tinh Diệu." Tinh Diệu một thân lục sắc trù sam, chắp tay nói.
"Mời!"
"Mời!"
Hai người hàn huyên qua đi, tay Tiết Duệ chuyển động, sáo ngọc đặt dưới môi. Tiếng sáo du dương nhẹ nhàng phiêu ra, nhìn như uyển chuyển thanh duyệt, kì thực mang theo linh lực mạnh mẽ, đánh về phía Tinh Diệu.
"Âm công!" Tinh Diệu không ngờ Tiết Duệ vừa lên đã dùng linh kỹ của mình, cũng không dám chậm trễ, vươn hai tay, vẽ hai vòng cung tròn trước ngực. Một cỗ linh lực ngưng kết trước ngực, tập hợp hơi ẩm trong không khí lại.
Tiết Duệ rõ ràng cảm giác được hơi ẩm trong không khí giảm bớt dần, trở nên dị thường khô ráo. Hơi ẩm ngưng tụ thành một linh quang cầu, xoay quanh trước ngực Tinh Diệu.
"Phẫn Lưu Nhập Hải!" Tinh Diệu hét lớn một tiếng, dòng chảy tuôn trào ra từ trong quang cầu, mang theo năng lượng lớn, nhằm phía Tiết Duệ.
Tiết Duệ đành phải ngừng thổi, thả người nhảy lên, né sang bên cạnh. Liên tục chạy như bay ba bốn bước, mới gian nan thoát khỏi một kích này.
"Hoa Đằng!" Tiết Duệ triệu hồi huyền linh thú Hoa Đằng của mình, Hoa Đằng tóc dài bảy màu xuất hiện bên người hắn.
Mắt Tinh Diệu sáng ngời, "Không thể tưởng được huyền linh thú của Tiết huynh lại có thể là thần thú!"
"Thủy Cơ!" Tinh Diệu cũng hô một tiếng, một nữ tử tóc dài màu lam xuất hiện bên người.
Hoa Đằng hét một tiếng chói tai, phóng về phía Thủy Cơ. Mái tóc dài nhiều màu sắc hoá thành mũi nhọn, phóng về phía bên kia.
Thủy Cơ vừa dang tay, những giọt nước hoá thành một dải dài, bay về phía đối diện.
Thừa dịp hai huyền linh thú đang đấu với nhau hết sức, Tiết Duệ giơ sáo ngọc, tiếng sáo dồn dập như vạn mã vụt chạy, vài âm điệu đã phá được linh kỹ của Tinh Duệ, linh kỹ kết hợp hơi ẩm biến mất trong không khí. Tiếp, âm điệu vừa chuyển, đông lạnh như đao, Tinh Diệu liền cảm giác được linh lực trên người theo hắn thổi không ngừng di động, người cũng theo đó có chút xao động bất an.
Tiếng sao này có thể đả động đến cảm xúc con người, Tinh Diệu nhíu mày, trên tay lại lần nữa ngưng tụ linh lực.
Ngay một khắc linh kỹ của hắn bắn ra, Tiết Duệ hé mở mắt, tinh quang hiện ra. Vài âm điệu quỷ dị mang theo linh lực của hắn bay ra ngoài. "Oanh" một tiếng bức linh kỹ của Tinh Diệu trở về, thẳng tắp đánh vào trên người Tinh Diệu.
Tinh Diệu còn chưa kịp phản ứng, đã đánh vào trên vòng bảo hộ bốn phía, té ngã trên mặt đất. Hắn không chịu thua muốn đứng dậy, nhưng hắn vừa động ngực đau đớn như bị kim đâm, khí huyết cuồn cuộn lợi hại, "Phốc" một tiếng, một ngụm máu phun ra ngoài.
Hắn bị thương đồng thời làm động tác của huyền linh thú Thuỷ Cơ của hắn cũng chậm lại, bị Hoa Đằng trong nháy mắt cuốn lấy cổ.
"Ta nhận thua!" Tinh Diệu cười khổ một tiếng nói: "Thực lực Tiết huynh quả nhiên cường hãn."
Tiết Duệ ôm quyền, trận đấu của hai người kết thúc. Trọng tài đứng ở một bên hô: "Lôi đài thứ nhất, Tiết Duệ thắng!"
Trên lôi đài thứ hai Đoan Mộc Vân Nghệ khoanh tay đứng đối diện Liệt Xán, cũng không động thủ. Liệt Xán nhìn Đoan Mộc Vân Nghệ đối diện có chút rối rắm, bây giờ mách kệ hắn ra tay hay không, cũng nhất định không phải đối thủ của Đoan Mộc Vân Nghệ. Nhưng nhiều người nhìn hắn như vậy, hắn cũng không thể trực tiếp nhận thua, như vậy không phải thể diện Liệt Diễm môn do hắn đánh mất hết?
Vốn nghĩ chọn được Tiết Duệ hoặc Tinh Diệu, hắn còn có sức liều mạng, nhưng không ngờ lại không may như vậy. Xem ra hắn có thể đi vào top mười là cùng rồi, không có khả năng đi lên phía trước thêm một bước nữa. Trong lòng thê lương rất nhiều, cũng có chút suy sụp.
Chắp tay, dùng linh kỹ của mình. "Hỏa Vũ Diệu Thế!"
Một linh lực ngưng tụ thành hỏa long phi về phía Đoan Mộc Vân Nghệ, đến tận khi hỏa lòng tới trước mặt, Đoan Mộc Vân Nghệ mới có động tác. Hắn hơi chuyển nửa bước, up áp trên người tràn ra ngoài.
Hỏa lòng vừa mới có khí thế ngất trời nhất thời mất khí thế, tiêu tán trước mặt hắn. Mà Liệt Xán ngay cả đứng cũng không nổi, trực tiếp quỳ gối trên đất.
"Ta nhận thua!" Liệt Xán nhìn Dương trưởng lão Liệt Diễm môn, dù sao hắn đã tận lực, tại thực lực cách xa quá lớn, thua cũng là bình thường.
Trọng tài sớm chờ Liệt Xán nhận thua tồi, nghe được hắn nhận thua, lập tức tuyên bố: "Lôi dài thứ hai, Đoan Mộc Vân Nghệ thắng!"
Trên lôi đài thứ ba, U Húc Nghiêu lạnh lùng nhìn chăm chú vào phía trước, khóe miệng hơi nhếch lên trên, nụ cười tràn ngập thị huyết và tà tứ.
Dương Thanh nhớ tới trước khi lên lôi đài, ở trong tiểu viện, Phong trưởng lão và sư phụ từng dặn hắn, không cần cứng rắn chống đỡ, trực tiếp nhận thua là được rồi.
Nếu là Đoan Mộc Vân Nghệ chọn được U Húc Nghiêu, còn có lực chiến đấu. Những người khác đi lên, hơn phân nửa là toi mạng. Kỳ thực nếu là người khác thì cũng thôi, dù tính thế nào cũng chỉ là bị đánh xuống đài. Nhưng U Húc Nghiêu bọn họ vẫn có hiểu biết, chưa từng coi mạng người ra gì, quả thực chính là đồ điên khát máu.
Dương Thanh cắn chặt răng, mắt nhìn trưởng lão trên đài, trực tiếp thấp giọng: "Ta nhận thua!"
Trọng tài đối với kết quả này một chút cũng không ngoài ý muốn, tuyên bố: "Lôi đài thứ ba, U Húc Nghiêu thắng!"
Lực chú ý của U Húc Nghiêu luôn tập trung trên người Tần Ly ở lôi đài thứ năm, căn bản là khinh thường giết người trước mặt. Nhưng nếu vừa rồi hắn ta muốn chịu chết, hắn cũng không để ý tiễn hắn một đoạn đường.
Trên lôi đài thứ tư, khuôn mặt tuấn tú của Tinh Lạc Dương liếc Dịch Băng một cái: "Giữa chúng ta còn cần tỷ thí sao?"
Tinh Lạc Dương hôm qua rút thẻ, biết đối thủ của mình là một nữ đệ tử Thanh Vân tông không có tiếng tăm, một chút hưng trí cũng không có.
Tuy tu vi của hắn kém Đoan Mộc Vân Nghệ và U Húc Nghiêu, nhưng đối phó loại tôm tép này cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Không có hưng trí, tầm mắt hắn cũng không dừng lại trên người Dịch Băng, mà nhìn phía Tần Ly và Liệt Huyền Minh trên lôi đài thứ năm.
Dịch Băng thấy Tinh Lạc Dương lười xem nàng, một đôi mắt luôn nhìn Tần Ly trên lôi đài bên kia, ánh mắt càng trở nên u ám. Nàng vẫn là lần đầu tiên bị người bỏ qua, cắn răng: "Ta nhận thua!"
Dịch Băng không cam lòng, không chỉ có thua uất ức, hơn nữa còn bị hoàn toàn không để ý. Nhưng dù không cam tâm cũng không có biện pháp, nàng không thể thay đổi hiện trạng.
Lúc này, ngoài lôi đài thứ nhất còn có một trận chiến, còn lại lôi đài thứ hai, thứ ba và thứ tư, đều bởi vì thực lực kém quá xa, làm cho chiến đấu còn chưa bắt đầu, cơ bản cũng đã kết thúc. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía lôi đài thứ năm, trong đó bao gồm Đoan Mộc Vân Nghệ, Tinh Lạc Dương và U Húc Nghiêu.
Minh Dạ ngồi ở ngay trước khán đài, tầm mắt vẫn luôn chú ý Tần Ly trên lôi đài thứ năm.
Trên lôi đài thứ năm, thân hình Liệt Huyền Minh to lớn bọc trong bộ hồng bào đỏ rực, một đôi mắt coi như là đẹp nhìn Tần Ly đối diện. Nhưng đáng tiếc là, hai mắt vô thần loé u quang đáng khinh, sắc mặt vàng như nến, vừa thấy chính là bộ dáng miệt mài quá độ.
Tà váy màu xanh trên người Tần Ly bị gió thổi bay, tay áo theo gió tung bay. Cả người tựa như di thế thanh liên, cao thượng thanh lãnh.
Hai người đứng ở vị trí đối nhau, nhìn qua cực không hài hòa.
Liệt Huyền Minh căn bản là không để Tần Ly vào mắt, hắn cực tin tưởng với tu vi của chính mình. Hiện tại nhìn Tần Ly đối diện, cũng chỉ đang tưởng tượng cảnh tượng hắn ta và nàng mây mưa thất thường. Cười hắc hắc: "Tiểu mỹ nhân, nàng mềm mại như vậy, vẫn là nhận thua đi. Chúng ta đừng ở chỗ này lãng phí thời gian, trở về ca ca sẽ yêu nàng thật tốt."
"Ta không muốn nhận thua thì sao?" Mắt Tần Ly xẹt qua một chút ám trầm, đuôi lông mày nhăn lại nói.
Liệt Huyền Minh bị Tần Ly liếc mắt qua một cái, cảm giác trái tim run lên, quả thực có chút ức chế không được. Nếu không phải trường hợp không thích hợp, hắn hiện tại đã sớm tiến lên. "Tiểu mỹ nhân, nếu nàng không muốn nhận thua, vậy cũng không hay đâu. Nhưng mà nàng yên tâm, ta sẽ thật ôn nhu đưa nàng đi xuống."
Dứt lời, trên thân Liệt Huyền Minh chứa đầy chiến khí, trên tay bắt đầu ngưng tụ chiến khí.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, sức mạnh hắn ngưng tụ lức này quả thật không mạnh, rõ ràng không phải công kích mạnh nhất của hắn.
Ngay lúc hắn ngưng tụ chiến khí, Tần Ly dưới chân vừa chuyển, trực tiếp xuất hiện bên người hắn, thấp giọng: "Ta không quá thích ôn nhu, vẫn là trực tiếp thô bạo một chút thì tốt hơn, ngươi nói đi?"
Liệt Huyền Minh cảm giác được lực dao động trên người Tần Ly, khuôn mặt béo phì vừa nãy còn tươi cười nháy mặt sụp xuống. Trong lòng cảnh giác mãnh liệt, đã nghĩ né ra.
Đáng tiếc hắn vừa mới có ý niệm, đã bị không gian của Tần Ly bao lại, căn bản không thể nhúc nhích. Tiếp đó, một đạo huyền hỏa mang theo ngũ sắc huyễn quang trực tiếp vọt vào thân thể hắn.
Hắn chỉ nghe miệng Tần Ly phiêu ra bốn chữ "Liệt Diễm Nhiên Hồn", tiếp hắn liền cảm thấy linh hồn bên trong thân thể đều đang bị thiêu đốt. Trước khi chết chỉ trừng lớn mắt, ánh mắt khiếp sợ, một câu cũng không nói được.
Loại thiêu đốt này là bắt đầu từ sâu trong linh hồn, dần dần lan ra toàn thân. Lực đạo Tần Ly nắm giữ rất tốt, vừa vặn chỉ để lại một khối bạch cốt, linh hồn cùng thân thể đều tiêu tán trong lửa.
Người trên lôi đài và người mấy thế lực trên khán đài đều nhìn chăm chú vào Tần Ly, thấy nàng một giây trước còn cười khẽ, một giây sau đã thiêu người sạch sẽ, cả cơ hội nhận thua cũng không cho người khác.
Đáng thương nhất phải kể đến Liệt Huyền Minh, một khắc trước còn nghĩ mây mưa với Tần Ly trước mặt thế nào, một giây sau đã trực tiếp biến mất trên thế gian, thậm chí cả cơ hội sống lại cũng không có.
Trên trường một mảnh yên tĩnh, đa số người đều trong lòng thầm hô không có khả năng. Tên Liệt Huyền Minh này tuy đáng khinh, nhưng thực lực cũng chẳng phải dạng vừa. Cho dù Đoan Mộc Vân Nghệ và U Húc Nghiêu cũng không khả năng một chiêu khiến cho hắn hồn về Tây thiên, huống chi còn biến thành một khối xương khô nữa!
Tâm tình Minh Dạ không chút phập phồng, kết cục của Liệt Huyền Minh hắn đã sớm liệu trước. Muốn nói duy nhất có chút kinh ngạc, cũng chính là linh kỹ Tần Ly sử dụng. Linh kỹ khác đều là tạo thành thương tổn từ bên ngoài, nhưng lĩnh kỹ vừa nãy của Tần Ly là tạo thành vết thương từ bên trong. Xem ra trở về hắn phải hỏi kỹ càng một chút mới được.
Phản ứng đầu tiên chính là trưởng lão dẫn đội Liệt Diễm môn, Liệt Dương (OK. I'm fine!). Trơ mắt nhìn thiếu chủ nhà mình bị thiêu chết ở trước mắt, tạo thành rung động, đến bây giờ hắn cũng không dám tin tưởng. Hắn điên cuồng hét lên một tiếng: "Thiếu chủ!" Giẫm chận tại chỗ vài cái vọt tới trên lôi đài trước Tần Ly. "Yêu nữ, ngươi rốt cuộc dùng yêu pháp gì, nạp mạng đây!"
Tần Ly thấy linh kỹ của của Liệt Dương mang theo cơn lốc cuồng mãnh phóng tới chỗ nàng, khoát tay, nhẹ nhàng đảo qua lập tức phá linh kỹ của hắn. "Đây là môn phái tranh tài, kỹ (vũ kỹ/linh kỹ) của hắn không bằng người, chết không thể tránh được. Chẳng lẽ Liệt trưởng lão có gan giết người hay sao? Tinh chưởng môn vẫn nhìn đó!"
Mọi người rung động cũng không lớn bằng rung động trong lòng Tinh Phượng Sương, một chiêu khủng bố vừa nãy, chính nàng cũng không có tin tưởng có thể lông tóc vô thương né tránh. Thực lực của cô gái này và nàng sàn sàn như nhau, này, điều này sao có thể?
Trong nháy mắt rung động, nàng không tiến lên ngăn cản động tác của Liệt Dương. Nhưng bị Tần Ly nhìn như vậy, nàng trực tiếp đến trước lôi đài nói: "Liệt trưởng lão, đây là môn phái tranh tài, chết không thể tránh được, mong nén bi thương! Tỷ thí còn phải tiếp tục, không thể gián đoạn!"
Ánh mắt Liệt Dương nhìn Tần Ly có ám quang mịt mờ, không được, hắn nhất định phải điều tra một chút thiếu nữ này. Bằng thực lực của nàng, căn bản không cần muốn tánh mạng của thiếu chủ, cả linh hồn cũng không lưu lại, trong đó tuyệt đối không đơn giản.
Trong nháy mắt xúc động qua đi, hắn bình tĩnh lại. Hung hăng trừng mắt nhìn Tần Ly một cái, vung tay áo rời lôi đài.
Tinh Phượng Sương liếc nhìn trọng tài, trọng tài trưởng lão hơi run run nói: "Lôi đài thứ năm, Tần Ly thắng!"
Từ đây, tỷ thí hôm nay kết thúc, sau rung động Tần Ly gây ra cho mọi người hôm qua. Mọi người đều đoán, thiếu nữ này rốt cuộc có thân phận gì, thật sự chỉ là đệ tử nội tông Thanh Vân tông thôi sao? Thực lực này, thật sự là rất khủng bố.
Mấy trọng tài trưởng lão tóm tắt kết quả, tuyên bố: "Trận tỷ thí thứ hai, người thắng có: thiếu chủ Đoan Mộc Vân Nghệ, đệ tử nội tông Tiết Duệ, đệ tử nội tông Tần Ly của Thanh Vân tông, thiếu chủ Tinh Sa phái Tinh Lạc Dương, thiếu chủ U cung U Húc Nghiêu. Ba vị trí đầu sẽ được quyết định vào ngày mai, mong mọi người chuẩn bị cho tốt."
Đến buổi chiều, tỷ thí truyền ra tin tức mới, thiếu chủ Tinh Sa phái Tinh Lạc Dương và đệ tử nội tông Thanh Vân tông Tiết Duệ rời khỏi tỷ thí. Tinh Lạc Dương tất nhiên là bị Tinh Phượng Sương ra lệnh, nàng chỉ có một đứa con, cũng không thể xuất hiện ngoài ý muốn. Dù mất đi vị trí thứ tư, cũng còn hơn đánh mất tính mạng.
Bởi vì tin tức này, tỷ thí ngày mai là quyết định thứ hạng của ba người.
Trở lại tiểu viện, Phong trưởng lão và Lãnh trưởng lão gọi Tần Ly vào trong phòng. Sắc mặt Lãnh trưởng lão ngưng trọng: "Tần Ly, bây giờ tu vi của con đã đến cảnh giới gì? Tu vi Liệt Huyền Minh kia ít nhất cũng đến thánh cấp tứ giai, con có thể một chiêu đã giết chết hắn, thế nào cũng phải cao hơn hai giai mới có thể làm được."
"Trưởng lão, Tần Ly biết băn khoăn của mọi người. Nói thật, Liệt Huyền Minh và U Húc Nghiêu phải chết, không riêng gì hai người bọn họ, kế tiếp con sẽ đi tìm U cung và Liệt Diễm môn tính món nợ cũ lâu năm. Con không muốn liên lụy Thanh Vân tông, bởi vậy sau lần tỷ thí này, con sẽ tuyên bố rời khỏi Thanh Vân tông." Tần Ly đối với quyết định này đã lo lắng rất lâu, Phong trưởng lão đối nàng không tệ, nàng không thể bởi vì thù riêng của mình mà gây rắc rối cho Thanh Vân tông.
Sắc mặt Phong trưởng lão sắc nặng nề: "Con đó, nói cái gì vậy? Các trưởng lão không phải ý đó. Con đã đến môn hạ của lão phu, vậy vĩnh viễn đều là đệ tử của lão phu! Con và bọn họ có thù riêng? Đó là chuyện lúc nào?"
Tần Ly suy tư một chút, cũng không định giấu diếm thân phận của mình. "Sư phụ, đệ tử họ Tần, đến từ đông đại lục. Nhưng không phải gia tộc bản địa của đông đại lục, mà là chuyển từ tây đại lục qua."
"Con là người Tần gia lánh đời?" Lãnh trưởng lão phản ứng đầu tiên. Tây đại lục Tần gia, lại có cừu oán với U cung và Liệt Diễm môn, vậy chỉ có thể là gia tộc lánh đời biến mất đã lâu Tần gia.
Tần Ly trịnh trọng gật đầu nói: "Không sai, con chính là người Tần gia lánh đời. Hiện tại Tần gia đã không phải Tần gia lúc trước, ngay vài năm trước, còn bị một gia tộc hạng ba áp chế. Mọi chuyện đều do U cung và Liệt Diễm môn ban tặng, bởi vậy bọn họ nhất định phải trả giá đại giới!" Nếu không phải Tần gia suy tàn, Tần gia làm sao có thể chịu Nguyễn gia kia bắt nạt, Tần Ly thật sự làm sao có thể bị chết thê thảm như vậy? Cứ nghĩ đến đó, trong lòng nàng lửa giận lại ức chế không được.
"Sư phụ, trưởng lão, các người yên tâm, thù Tần Ly muốn báo, nhưng sẽ không liên lụy tông môn." Tần Ly cam đoan.
"Không cần!"
"Thiếu chủ!" Phong trưởng lão và Lãnh trưởng lão kêu lên.
Đúng lúc này, Đoan Mộc Vân Nghệ đẩy cửa ra đi đến. Vừa rồi hắn ở ngoài cửa đã nghe được. "Quan hệ giữa U cung và Thanh Vân tông đã rất ác liệt, dù không có ngươi, rất nhanh U Hạng Phong cũng sẽ đối phó Thanh Vân tông như đối phó Tần gia năm đó. Huống chi, ngươi cho là hiện tại rời tông môn, Liệt Diễm môn và U cung sẽ buông tha cho Thanh Vân tông sao?"
"Thiếu chủ nói đúng, nha đầu, con cũng không thể làm chuyện điên rồ, về sau đừng để vi sư nghe được lời muốn rời Thanh Vân tông nữa. Con vì trong tông làm nhiều chuyện như vậy, thắng được nhiều vinh dự như vậy, chẳng lẽ tông môn cả một tiểu nha đầu như con cũng không bảo vệ được chắc?" Phong trưởng lão gật đầu nói.
Tần Ly cảm thấy ấm áp trong lòng, nặng nề mà gật đầu. Có mấy lời không cần phải nói ra, nhưng trong lòng nàng đều nhớ kỹ.
Từ phòng Phong trưởng lão đi ra ngoài, bước đi đến viện Minh Dạ ở. Minh Dạ vừa thấy Tần Ly vào cửa viện, đã nói:"Liệt Dương mang theo thi cốt trở về, đến buổi tối phải đoạt được khung xương."
"Ừ, ta cũng là nghĩ như vậy. Người Liệt Diễm môn đã ra, cũng đừng muốn còn trở về." Tần Ly vừa rồi đã nghĩ giữa đường chặn bọn họ lại.
"Ly nhi, chiêu thức hôm nay nàng dùng rất đặc biệt đó!" Minh Dạ tò mò hỏi.
Tần Ly nở một nụ cười: "Để hắn chết sạch sẽ một chút, đỡ phải bẩn ta mắt, dù sao toàn thân hắn trên dưới chỉ có bộ xương cốt hữu dụng. Linh kỹ kia là sau khi ta luyện hoá Linh hồn chi tinh mới thi triển được, một chiêu bí quyết huyền hỏa cuối cùng, có thể trực tiếp thiêu đốt linh hồn người."
Hiện huyền hỏa nàng thi triển mới là Ngũ hành huyền hỏa thật sự, uy lực so với huyền hai sẽ lúc trước không chỉ lớn hơn vài lần. Nàng đã hoàn toàn nắm giữ bí quyết Ngũ hành huyền hỏa, hiện tại có thể nói thao tác huyền hỏa đã đến trình độ thuận buồm xuôi gió. Muốn thiêu chỗ nào có thể thiêu chỗ đó, chỉ cần huyền hỏa, đã đủ để cho nàng đối phó người tu vi cao hơn nàng.
Màn đêm buông xuống, Tần Ly và Minh Dạ trực tiếp truyền tống ra Tinh Sa đảo, đi tới trên biển Trừng, đuổi theo hướng Liệt Diễm môn.
Mà Liệt Dương lúc này mang theo Liệt Xán chờ đệ tử, hộ tống hài cốt Liệt Huyền Minh bay về phía Liệt Diễm môn.
Đáy lòng Liệt Xán phát run, nếu để môn chủ biết bọn họ đều bình yên vô sự trở lại, mà thiếu chủ lại chết thảm như vậy, sợ là kết cục của họ cũng không tốt hơn là bao. "Trưởng lão, ngài nói môn chủ có giận chó đánh mèo cho chúng ta không?"
Nói đến những lời này, trong lòng mấy đệ tử đều có chút bồn chồn.
Liệt Dương kỳ thực cũng có ý nghĩ này, nhưng hắn tốt xấu cũng là hộ pháp trưởng lão trong môn, dẫu môn chủ có tức giận, cũng không thể giận chó đánh mèo cho hắn. "Sau khi trở về, các ngươi không cần cùng ta đi gặp môn chủ." Ở đây có đệ tử của hắn, thế nào cũng phải chiếu cố một chút.
"Không cần phiền toái như, các ngươi đều sợ môn chủ trách phạt, vậy không cần trở về!"
Một giọng nữ lạnh như băng như sứ giả câu hồn bay tới, làm mọi người cảm thấy rùng mình.
"Ai, lăn ra đây cho lão tử, đừng giả thần giả quỷ!" Liệt Xán vốn đã sợ không nhẹ, lúc này đã lấy linh khí ra.
Mắt Liệt Dương gắt gao nhìn chằm chằm không gian chung quanh, dưới tay ý thức bắt đầu ngưng tụ linh lực.
"Ta ra hay không đâu có quan hệ, dù sao các ngươi cũng phải chết mà thôi!" Tiếng Tần Ly vừa dứt, trực tiếp vọt đến cạnh Liệt Dương.
Liệt Dương không ngờ bản thân còn chưa phát lực, cũng đã không thể động đậy. Mấy người Liệt Xán mồ hôi lạnh chảy ròng, Tần Ly tựa như quỷ mị xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn họ cả nói cũng không nói được.
Liệt Dương cắn răng nói: "Tần Ly, ngươi đừng quá kiêu ngạo, giết chúng ta, môn chủ sẽ không bỏ qua ngươi."
"Liệt Thiên Lâm? Các ngươi yên tâm, ta sớm muộn gì cũng sẽ đi tìm hắn, hắn sớm muộn gì cũng sẽ đi xuống cùng các ngươi." Tần Ly vân đạm phong khinh nói, thật giống như đang bàn luận về thời tiết với bọn họ.
Tần Ly mỉm cười với Liệt Dương, trong tay xuất hiện một đám huyền hỏa ngũ sắc. Năm màu sắc tinh thuần ngưng thành chưởng, ánh mắt Liệt Dương: "Ngũ hành huyền hỏa?"
"Không sai, có kiến thức. Có thể chết ở dưới huyền hỏa, các ngươi cũng không có cái gì tiếc nuối đâu?" Tần Ly quan sát một chút, khung xương của Liệt Huyền Minh chắc ở trong không gian giới chỉ của Liệt Dương. Nàng lấy tay chụp lấy không gian giới chỉ của Liệt Dương, dùng tinh thần lực bài trừ khế ước tinh thần bên trên, đảo qua một lượt bên trong, phát hiện hắn cất chứa thật đúng không ít. Bên trong có một quan tài màu đen, chắc chính là hài cốt của Liệt Huyền Minh.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Hiện trong lòng Liệt Dương đã có chút hoài nghi, thân phận Tần Ly này sợ là không đơn giản, bằng không sẽ không không thể không giết bọn họ. Nàng vừa thấy chính là cố ý nhằm vào, mà không phải bởi vì tỷ thí.
Tần Ly mỉm cười nói: "Hiện tại mới bắt đầu lo lắng vấn đề này sao? Không biết là hơi chậm rồi sao? Liệt trưởng lão không phải từng điều tra ta sao?"
"Ngươi là người Tần gia?" Liệt Dương nghĩ đến tên Tần Ly, đoán.
Huyền hỏa trong tay Tần Ly đã giơ lên: "Không sai, nếu đã biết, cũng coi như được chết minh bạch chưa?"
"Ngươi dám!" Liệt Dương trừng hai mắt, lớn tiếng quát.
"Ngươi cũng nói như vậy, ta há lại không dám!" Nói xong, huyền hỏa trong tay Tần Ly trước tiếp xoay quanh trên đầu mấy người, trong phút chốc, mấy người lập tức tan thành mây khói.
Bộ khung xương thứ nhất đã tới tay, chỉ cần giải quyết U Húc Nghiêu, khung xương thứ hai cũng có. Vốn nàng từng nghĩ tới dùng khung xương của Liệt Thiên Lâm và U Hạng Phong, nhưng tuổi bọn họ đã rất già, không thích hợp sử dụng, vẫn là khung xương người trẻ tuổi càng dễ dàng phù hợp với linh hồn bọn họ.
Minh Dạ vẫn ở một bên xem, thấy Tần Ly đã lấy được giới chỉ nói: "Trở về đi, đêm lạnh."
Tần Ly gật đầu, rồi cùng Minh Dạ quay về trong viện ở Tinh Sa đảo. Ai cũng không biết, trong thời gian ngắn ngủi này, người Liệt Diễm môn tham gia tranh tài đã hoàn toàn biến mất trên thế gian.
Hôm sau, cũng chính ngày cuối cùng của môn phái tranh tài, mọi người đã sớm tụ tập bên trong, chờ trận chiến phấn khích nhất.
Hiện tại Thanh Vân tông còn lại hai người, mà U cung còn lại một người, thấy thế nào thì tỉ lệ U cung thắng cũng không quá lớn.
Trận đầu là U Húc Nghiêu với Đoan Mộc Vân Nghệ, hai người đã đứng ở trên đài.
Hai mắt U Húc Nghiêu lóe ám quang thị huyết, nhìn Đoan Mộc Vân Nghệ đối diện: "Đoan Mộc Vân Nghệ, rốt cục có thể ganh đua cao thấp với ngươi."
Đoan Mộc Vân Nghệ không nói gì, chỉ lấy bán thần khí của mình. Phệ Hồn vừa ra, toàn bộ trường oanh động hẳn lên.
Bán thần khí? Còn là bán thần khí có được khí linh? Người có nhãn lực đều đều sợ hãi than.
U Húc Nghiêu không ngờ linh khí Đoan Mộc Vân Nghệ lấy ra phẩm chất tốt như thế, linh khí của hắn tuy rằng cũng là bán thần khí, nhưng bên trong rõ ràng không có khí linh.
Đoan Mộc Vân Nghệ nghĩ tới lời Tần Ly nói, ném Phệ Hồn lên trên không, Phệ Hồn chủ động công kích. Sau đó hắn bộc phát linh lực, một sức mạnh vô hình đánh về phía U Húc Nghiêu.
U Húc Nghiêu cầm bảo kiếm màu đen trong tay cũng đồng thời ném ra ngoài, sau đó trong tay bắt đầu niết kết pháp ấn. Chỉ trong nháy mắt, phía trước hắn đã xuất hiện chín đóa hắc liên hoa, xoay tròn bay về phía Đoan Mộc Vân Nghệ.
"Cửu U Mị Liên, đi!"
Đoan Mộc Vân Nghệ tạo vài pháp quyết, linh kỹ cũng đã hình thành. "Thủy Vân Lưu Quang!" Màu trắng như sương như nước tràn ngập toàn bộ lôi đài, va chạm với hắc liên hoa của U Húc Nghiêu.
Giằng co hết sức, không gian bắt đầu chấn động mãnh liệt, "bang" một tiếng, hắc liên và bạch quang ở bên trong nổ mạnh, toàn bộ lôi đài nứt ra từ tâm.
U Húc Nghiêu nhảy lên không trung, một đóa hoa sen bay ra.
Đoan Mộc Vân Nghệ cũng không yếu thế, bạch quang không ngừng bắn nhanh mà ra.
"Không tệ, thú vị!" U Húc Nghiêu cười nói.
"Như nhau, như nhau!" Đoan Mộc Vân Nghệ về chỗ.
"Không biết một chiêu này, ngươi có thể đỡ được nữa không! U Liên Mị Thế!" U Húc Nghiêu nói xong, phía trước chín đóa hoa sen hợp thành một đóa, một mặt xoay tròn, một mặt điên cuồng đè nén không gian xung quanh, toàn bộ không gian đều tràn ngập năng lượng cực kỳ cuồng bạo.
Đoan Mộc Vân Nghệ phát hiện linh kỹ này của hắn có chút quỷ dị, căn bản không phải linh kỹ U cung chính tông. Sức mạnh trong đó quỷ dị, quả thực có thể địch nổi sức mạnh cường giả thánh cấp cửu giai đỉnh phong.
Đây quả thực chính là đồ điên, linh kỹ này của hắn tuy rằng lợi hại, nhưng cứ như thế thì không khống chế được mức độ phá hủy của nó. Trên đài tất cả mọi người đứng lên, Tần Ly cùng đám người Phong trưởng lão cũng có chút lo lắng.
Năng lượng linh kỹ này định ra đã thoát khỏi khống chế của U Húc Nghiêu, một khi nổ tung, lực phá hoại tuyệt đối sẽ phá tan toàn bộ lôi đài.
"Thiếu chủ!" Phong trưởng lão đứng ở trên đài, không khỏi kêu lên.
Đoan Mộc Vân Nghệ không ngờ U Húc Nghiêu còn điên cuồng hơn trước, không thể không thối lui về phía sau, trưởng lão Tinh Sa phái cũng đều lui về sau.
Tinh Phượng Sương đến bên ngoài kết giới, hô lớn: "Các ngươi mau ra đây!" Nàng muốn che kết giới lại, như thế mới có thể làm lực phá hoại của hắc liên không ảnh hưởng đến trên đài.
Tần Ly bất chấp mọi thứ, nói với Kính nhi: "Kính nhi, một lát phối hợp với tỷ tỷ."
Dứt lời, nàng trực tiếp thuấn di đến trong kết giới, trước lôi Đoan Mộc Vân Nghệ và trọng tài trưởng lão ra kết giới, sau đó vọt tới bên người U Húc Nghiêu. Nàng hiện tại không thể để hắn chết ở trong này, sức mạnh hắc liên này đủ để phá nát hắn thành mảnh nhỏ, nàng còn cần khung xương của hắn nữa.
Nàng không nói nhiều, lôi kéo U Húc Nghiêu nói: "Ngươi đồ điên này, đi theo ta!" Ném U Húc Nghiêu ra kết giới, nàng mới trở lại bên ngoài kết giới, cùng Tinh Phượng Sương thêm vào kết giới.
U Húc Nghiêu càng xem, ánh sáng trong mắt càng thịnh, "Ha ha, uy lực hắc liên này quả nhiên kinh người!"
Tần Ly trừng mắt liếc hắn một cái, thật muốn giết chết hắn ngay bây giờ.
Nhưng bọn họ vẫn xem thường sức mạnh hắc liên, kết giới mắt thấy đã không khống chế được, Tần Ly dùng linh lực hô lớn:" Mau bỏ đi, tất cả mọi người đi mau!"
Trên đài cao tân khách và đệ tử Tinh Sa phái trong sân đều chạy ra khỏi diễn võ trường, chạy ra chỗ cách xa Tinh Sa phái.
Diễn võ trường khẳng định không bảo đảm, Tần Ly nhìn hắc liên, thấy nó còn đang hấp thu năng lượng chung quanh, quyết định phải nổ tung nó trước đã. Bằng không sẽ không chỉ diễn võ trường, sợ là toàn bộ Tinh Sa đảo đều phải hủy.
Tần Ly trong tay vừa chuyển, một đám huyền hỏa xuất hiện trong tay. "Tinh chưởng môn, ngươi cũng đi thôi, nơi này có ta là được rồi."
Tinh Phượng Sương nghi hoặc nói: "Ngươi định một mình thêm vào kết giới?"
"Ta có cách loại bỏ hắc liên, không cần lo lắng." Tần Ly trả lời.
Tinh Phượng Sương gật đầu, đi thăm dò tình huống chung quanh.
Lúc này, Minh Dạ đã đi tới bên Tần Ly, thêm linh lực vào trên kết giới. "Ly nhi, nàng đi đi."
"Dạ, chàng tới đây làm cái gì, đi mau! Ta có năng lực bảo hộ bản thân, chàng biết mà." Tần Ly quát.
Minh Dạ lúc này đã kích phát huyết mạch lực, tóc dài và ánh mắt đều biến thành màu tím. "Ly nhi, ta nói rồi, tuyệt đối sẽ không để nàng bị thương. Cho dù nàng nói thêm nữa, ta cũng tuyệt đối sẽ không một mình nàng gặp phải nguy hiểm."
Đúng lúc này, một chỗ cách không gian xé rách ở Tinh Sa phái không xa, một nữ tử mặc hắc y tóc tím từ bên trong đi ra. Nàng vừa ra không gian, liền cảm giác được một cỗ lực lượng quen thuộc. Chẳng lẽ nhanh như vậy đã tìm được người mình muốn tìm?
Nàng theo cổ lực lượng quen thuộc kia, mãi cho đến trên diễn võ trường Tinh Sa phái, liếc mắt một cái thì nhìn thấy Minh Dạ đang thêm vào kết giới.
Ồ? Thật à! Không ngờ vận khí của nàng tốt như vậy, vừa đến đại lục này đã tìm được người mình muốn tìm.
Nàng bay vút xuống, nàng đưa tay, hắc liên trong kết giới hoàn toàn biến mất.
Tần Ly cùng Minh Dạ ngẩng đầu nhìn nữ tử tóc tím giữa không trung, hai người đều có chút kinh ngạc. Tu vi nữ tử tóc tím này rất mạnh, Tần Ly có thể cảm giác được, một cái nhấc tay vừa nãy của nàng, thực lực tuyệt đối ở trên thần cấp.
Chẳng lẽ đại lục này thật sự có thần cấp cường giả sao? Trong mắt Tần Ly có nghi hoặc.
Nữ tử không nhìn Tần Ly, nói với Minh Dạ: "Ngươi, cùng bản, bản cô nương đi thôi!" Nữ tử thanh âm một chút, may mắn phát hiện sớm, thiếu chút đã tiết lộ thân phận.
Sắc mặt Minh Dạ lạnh đi, "Ngươi là ai?"
"Ngươi tên là gì? Trong nhà còn có người nào? Mang bổn cô nương đi nhìn xem gia tộc của ngươi." Nàng muốn tìm nhân tài có huyết mạch lực tinh thuần nhất, bằng không căn bản một chút hi vọng cũng không có.
Minh Dạ nhìn nữ tử trên không, phát hiện bề ngoài của nàng lại có chút giống mình, đều là tóc tím mắt tím, chẳng qua hắn cần phải kích phát ra toàn bộ huyết mạch lực mới có thể biến thành cái dạng này. Hơn nữa trên người nàng có một loại cảm giác quen thuộc, thật giống cảm giác đồng tông đồng nguyên.
"Bản, bản cô nương đang hỏi ngươi đó!" Nữ tử có chút khó chịu nhíu mày.
Minh Dạ cũng muốn biết thân phận của nữ tử này, quay đầu nói với Tần Ly: "Ly nhi, ta muốn trở về một chuyến, trên người nàng có cảm giác quen thuộc, chắc là sẽ không gây bất lợi với chúng ta."
"Dạ, ta trở về với chàng!" Nàng hiện tại không để ý môn phái tranh tài, lúc nàng nhìn đến nữ tử xa lạ này, có một loại cảm giác rất không tốt.
Minh Dạ do dự một chút, gật đầu.
Khi Minh Dạ và Tần Ly dẫn theo nữ tử tóc tím bay đến trên Minh gia, nữ tử tóc tím đứng ở nơi đó. Nhắm mắt lại cảm giác một chút, có chút thất vọng lắc đầu. Không ngờ phía dưới nhiều người như vậy, lại không có một người huyết mạch lực thuần hậu. Xem ra chỉ có thể mang theo tiểu tử trước mặt trở về thử xem, hi vọng bọn họ cũng có thể tìm được huyết mạch phân tán ở các đại lục khác.
"Không cần đi xuống, ngươi cùng bản cô nương đi thôi!" Nữ tử tóc tím có chút không kiên nhẫn nói.
Tần Ly hỏi: "Ngươi đến cùng là ai, vì sao phải dẫn hắn đi, muốn đi đâu?"
"Một nhân loại nho nhỏ như ngươi, biết nhiều như vậy làm cái gì? Ngươi và tiểu tử này có quan hệ gì?"
Tần Ly nhìn Minh Dạ nói: "Hắn là nam nhân của ta!"
"Ly nhi......" Minh Dạ rốt cục đợi được, đây là lần đầu tiên Ly nhi ở trước mặt người khác thừa nhận quan hệ giữa bọn họ. Đồng tử hắn chăm chua nhìn Tần Ly, khắc nàng thật sâu trong lòng.
Lúc này nữ tử tóc tím cẩn thận quan sát Tần Ly, gật đầu nói: "Không tệ, trên người lại có thiên địa thần hỏa và khí hỗn độn căn nguyên. Nếu ngươi có thể tiếp tục trưởng thành, có lẽ còn có một ngày gặp lại hắn. Ngươi đã nói là nữ nhân của hắn, vậy vì hắn nỗ lực đi!"
"Ta sẽ không cho ngươi mang hắn đi!"
"Ta sẽ không đi theo ngươi!"
Tần Ly cùng Minh Dạ đồng thời lên tiếng, hai người nắm chặt tay.
"Tiểu tử, đừng cố chấp nữa, bản cô nương cũng không muốn ở đây thêm nữa." Nữ tử tóc tím vừa giơ tay, Minh Dạ liền cảm giác được một sức mạnh hắn không thể kháng cự kéo hắn qua.
Hắn dốc hết toàn lực muốn ở lại bên cạnh Tần Ly, nhưng vẫn như cũ không chống cự được sức mạnh kia. Tần Ly biến một đám huyền hoả đánh về phía nữ tử, tay nữ tử xoay tròn, nắm chặt, huyền hỏa lập tức mất. "Tu vi của ngươi hiện tại còn quá yếu, hôm nay thần hỏa ở trong tay ngươi quả thực chính là lãng phí. Muốn gặp lại tiểu tử này, ngươi phải nỗ lực tăng lên tu vi đi!"
Ánh mắt Minh Dạ nhìn nữ tử tóc tím ngập băng sương, quả thực có thể đông chết người. Nữ tử tóc tím lắc đầu nói: "Quên đi, nể tình tiểu tử này, cho ngươi một gợi ý. Thần Hải Chi Nam, Âm U Chi Cảnh."
"Ly nhi, ta yêu nàng!" Minh Dạ chỉ tới kịp nói ra năm chữ này, đã bị nữ tử tóc tím kéo đi khỏi không gian.
"Không!" Tần Ly lắc mạnh đầu, điên cuồng xông tới, một đám huyền hỏa đi ra ngoài, không gian một trận vặn vẹo. Nàng cảm thấy thế giới của mình bỗng chốc tối lại, khi ở cùng Minh Dạ từng chút từng chút đều xuất hiện trong đầu. Có lúng túng, có giận dữ, có hạnh phúc, có vui cười......
Nàng nhìn không gian kia, trong mắt nước mắt lã chã tuôn rơi. Cổ họng ngạnh khó chịu, cảm giác trong lòng đau quá, đau tựa như muốn chết.
Vì sao, vì sao lại là Dạ?
Kính nhi, Khuynh Nhan, Tử Nhiễm và Bạch Diễm đều cảm giác được Tần Ly bi thương, đó là một loại đau tận xương tủy, đau đến độ làm cho bọn họ đều cảm thấy đau lòng.
"Tiểu Ly Ly, ngươi bình tĩnh một chút. Hắn chỉ là bị mang đi, các ngươi về sau còn có cơ hội gặp mặt. Kỳ thực chủ nhân cũng không phải ở đây, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ phá vỡ không gian phi thăng lên trên." Khuynh Nhan vốn không nghĩ nhanh như vậy đã nói cho Tần Ly, nhưng thấy nàng khó chịu như vậy, không thể không lên tiếng an ủi.
"Tỷ tỷ, Kính nhi có phải thật vô dụng hay không? Hiện tại Kính nhi còn chưa phá được không gian nơi này, bằng không là có thể đuổi theo bắt thúc thúc kia quay lại." Kính nhi chán nản nói.
Bạch Diễm nghĩ ngợi nói: "Tiểu Ly, ngươi đừng như vậy, vừa nãy nữ nhân kia không phải đã nói sao? Chỉ cần tu vi của ngươi tăng lên, các ngươi còn có thể gặp mặt."
Tử Nhiễm dừng nửa ngày, mở miệng: "Này, cùng lắm thì về sau ta đều nghe ngươi. Ngươi đừng như vậy, biến thành trong lòng ta cũng không chịu nổi."
Tần Ly dừng ở dưới một ngọn núi, nhìn bầu trời, dường như có thể nhìn thấy Minh Dạ mỉm cười. Cứ như vậy qua nửa canh giờ, Tần Ly lẩm bẩm: "Dạ, chàng cũng không muốn ta suy sụp phải không? Chàng yên tâm, ta nhất định sẽ đi tìm chàng, dù xuyên qua tất cả không gian, cũng nhất định sẽ tìm được chàng."
"Tiểu Ly Ly, ngươi hù chết nhân gia!" Khuynh Nhan thấy Tần Ly rốt cục nói chuyện, huyền tâm thả xuống.
Tần Ly cảm kích nói: "Khuynh Nhan, Bạch Diễm, Kính nhi, còn có Tử Nhiễm, cám ơn các ngươi. Ta không nên suy sụp, tin tưởng Dạ nhất định sẽ chờ ta. Vừa nãy nữ nhân kia nói không gian hạ giới, còn nói đến Thần Hải Chi Nam, Âm U Chỉ Cảnh, chẳng lẽ là phía trên vẫn còn nữa sao?"
"Ừ, kỳ thực trên thần cấp chẳng phải cuối. Trên thần cấp còn có một tầng nữa, nếu đánh vỡ trình tự kia là có thể phi thăng lên trên. Cực đại lục sở dĩ lâu như vậy không có người phi thăng, chính là bởi vì linh khí thiên địa thiếu thốn. Nhưng trên người ngươi có thiên địa thần hỏa, so những người khác dễ dàng hơn nhiều. Chỉ cần tu vi ngươi đến cảnh giới kia, tự nhiên sẽ có người đến dẫn độ ngươi." Khuynh Nhan dứt khoát nói hết chuyện mình biết.
"Vậy Thần Hải Chi Nam, Âm U Chỉ Cảnh là ý gì?" Tần Ly hỏi tiếp.
"Cái này nhân gia không rõ, dù sao còn chưa đi tới vị diện khác." Khuynh Nhan thật có lỗi nói.
Tần Ly thở dài, nuốt nước mắt vào trong. "Đi thôi, đi về nơi tỷ thí đã, U Húc Nghiêu kia nhất định phải chết, nếu không phải hắn, Dạ cũng sẽ không kích phát huyết mạch lực."
Nàng hiện tại phải trở về trước đem chính mình sự tình đều xong xuôi, thật sớm an tâm tu luyện. Nhìn phương hướng Minh gia, xem ra hẳn là phải giải thích với Minh Kính Thiên và Minh Trường Phong một chút.
Nàng hiện tại đã cách Minh gia không xa, trực tiếp bay đến trong Minh gia. Minh Kính Thiên nghe có người bẩm báo nói có một thiếu nữ đáp xuống nội viện, vội chạy qua.
"Tần Ly? Sao lại là ngươi?" Minh Kính Thiên không ngờ lại là Tần Ly một mình đến, hơi kỳ quái.
Tần Ly biết Minh Kính Thiên không phải thật thích nàng, cũng lười nhiều lời với hắn. "Gọi lão tổ tông lên đi, ta có việc muốn nói cho các ngươi, là về Dạ."
"Dạ nhi như thế nào? Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện?" Minh Kính Thiên nghĩ đến Minh Dạ gặp chuyện không may, lòng như nhảy ra ngoài.
Minh Trường Phong và mấy lão tổ tông Minh gia đều đi ra, ban nãy bọn họ đều cảm giác được không trung có năng lượng không tầm thường dao động, bởi vậy đều từ trong trạng thái tu luyện đi ra. Nhưng còn chưa đi ra ngoài, năng lượng dao động đã biến mất, làm cho lòng bọn họ trầm xuống. Nghe được động tĩnh bên ngoài, lập tức đều đi ra ngoài.
Minh Trường Phong nhận thức Tần Ly, vừa thấy nàng liền cười nói: "Tần nha đầu, sao ngươi lại tới đây?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.