Chương trước
Chương sau
Bách Lý Hạo Nhiên cười nói: "Sống trong thế tục lâu như vậy, như thế nào có thể một chút nhân khí cũng không có được? Được rồi, chúng ta mau đi ra ngoài đi!" Nói xong, hắn ở phía trước dẫn đường, dẫn Tần Ly ra ngoài.
Minh Dạ lúc này ở bên ngoài đã chờ có chút không kiên nhẫn, hắn dù sao không biết Bách Lý Hạo Nhiên, luôn lo lắng Tần Ly ở bên trong sẽ có nguy hiểm.
Lại đợi một lát, hắn quyết định không thể cứ thể được, vì thế đi vào trong phòng. Lão giả bên cạnh Bách Lý Hạo Nhiên thấy Minh Dạ muốn đi vào trong, đi đến bên người hắn nói: "Minh công tử, mong an tâm một chút chớ sốt ruột, cốc chủ tìm Tần Ly cô nương là có chuyện quan trọng trao đổi, rất nhanh sẽ đi ra."
Minh Dạ lạnh mặt nói: "Ngươi tránh ra!"
Lão giả lắc đầu nói: "Minh công tử, ngươi xông vào cũng không vào được."
Minh Dạ cũng mặc kệ nhiều như vậy, lấy Long Uyên trong người ra, sau đó gọi Mặc Nha lên. Hắn nhất định phải đi vào, nếu Ly nhi có nguy hiểm, hắn tuyệt đối không thể thừa nhận.
Ngay thời điểm Minh Dạ lập tức động thủ thì thấy Tần Ly và Bách Lý Hạo Nhiên vừa nói vừa cười đi ra, hắn có chút sững sờ, lực đạo trên tay thả xuống.
"Tiểu Ly, ngày mai ta ở chỗ này chờ ngươi." Bách Lý Hạo Nhiên thấy Minh Dạ quả nhiên sốt ruột, nói với Tần Ly.
Tần Ly gật đầu: "Sáng sớm ngày mai ta sẽ qua." Nói xong, bước đi đến cạnh Minh Dạ: "Dạ, chúng ta đi thôi!"
Minh Dạ ngây ngốc bị Tần Ly gọi đi, hắn bây giờ còn chưa phản ứng lại là chuyện gì xảy ra. Hơn nữa nhìn bộ dạng hai người họ vừa nói vừa cười, trong lòng hắn dấm chua lại bắt đầu tỏa ra ngoài. Hắn tránh cánh tay của Tần Ly, sắc mặt lạnh đi.
Tần Ly thấy biểu cảm trên mặt hắn, thì biết hắn lại ghen. Bất đắc dĩ lắc đầu: "Dạ, chàng lại ghen?"
"Biết rõ còn cố hỏi. Ta nghĩ nàng ở bên trong nguy hiểm, nàng với hắn lại ở bên trong chuyện trò vui vẻ. Ly nhi, trong lòng nàng đến cùng là có ta hay không thế?" Minh Dạ cũng không biết mình làm sao, hắn đối bản thân luôn luôn đều có tự tin. Chính là ở trước mặt Đoan Mộc Vân Nghệ cũng không có một chút tự ti, hắn tin tưởng Tần Ly nhất định thương hắn.
Nhưng Bách Lý Hạo Nhiên thật sự quá cường đại, mặc kệ là dung mạo hay thực lực của hắn, cũng không phải hắn có thể địch nổi. Lúc này hắn mới biết được, thì ra tự tin của hắn cũng có điểm mấu chốt, chẳng phải tình huống nào cũng có thể bảo trì được.
Tần Ly thấy hắn thật sự có chút tức giận, liền ôm cánh tay hắn nói: "Dạ, ta nghĩ chàng rất có tin tưởng vào bản thân, đối ta cũng là thập phần tín nhiệm."
"Ly nhi, ta......" Minh Dạ cũng ý thức được bản thân tựa hồ hơi không khống chế được, ánh mắt nhìn Tần Ly có chút áy náy.
Tần Ly lắc đầu: "Dạ, chàng nhớ kỹ lời nói hôm nay của ta, đây không phải lời thề, nhưng cũng là lời nói đáy lòng ta. Tần Ly ta cả đời này vốn cũng không tin vào tình cảm, nhưng chàng đã dùng tấm chân tình của mình hòa tan ta. Chỉ cần chàng không phụ ta, cả đời này ta quyết không phụ chàng. Dạ, ta vừa mới nghe xong chuyện của Hạo Nhiên, mới chính thức hiểu được hai người muốn được ở cùng nhau có bao nhiêu khó khăn."
Trong mắt Minh Dạ có một cỗ lưu quang cực nóng, trong lòng xấu hổ vì bản thân vừa mới một lát cảm giác không tín nhiệm. Hắn nhìn Tần Ly nói: "Ly nhi, dẫu có phụ hết người trong thiên hạ, ta cũng tuyệt đối sẽ không phụ nàng. Về sau ta tuyệt đối sẽ không hoài nghi tình cảm của nàng dành cho ta nữa, hi vọng nàng tha thứ ta lòng dạ hẹp hòi."
Tần Ly cười nói: "Ta cũng không keo kiệt như chàng, làm sao có thể dễ dàng tức giận chứ?"
"Được rồi, nàng cứ chê cười ta đi!" Minh Dạ cáu giận trừng mắt nhìn Tần Ly một cái, hạ tay ôm Tần Ly vào trong lòng. Hắn đi vào bước đến phòng mình, đá văng cửa phòng ôm Tần Ly vào trong.
Minh Dạ cũng không ở cùng một viện với người Minh gia, nơi này là viện sắp xếp cho hắn và người Minh điện. Bởi vậy trong viện trừ bỏ thủ hạ của hắn thì không có những người khác.
Tần Ly tựa đầu chôn ở trước ngực Minh Dạ, cảm thấy vừa nãy mặt mình đều mất hết. Thủ hạ của Minh Dạ không chừng còn chưa tiếp thu được đâu! "Dạ, chàng thật là, mau thả ta xuống dưới."
"Không cần, ta muốn mãi ôm nàng thế này." Minh Dạ khóe miệng giương lên nói.
Tần Ly trợn trừng mắt, trừng mắt Minh Dạ nói: "Chàng không muốn biết vừa rồi ta cùng Bách Lý Hạo Nhiên ở trong phòng nói cái gì?"
"Muốn, hiện tại nàng có thể nói." Minh Dạ gật đầu, nhưng trên tay cũng không buông ra.
Tần Ly thở dài nói: "Chàng buông ra ta trước đã, như vậy ta nói như thế nào chứ?"
"Kỳ quái, nàng dùng miệng nói, ta ôm nàng thế nào lại không thể nói?" Minh Dạ vẫn không buông tay.
Tần Ly cắn răng một cái thoát khỏi lòng hắn, phủ phủ váy mình nói: "Không đứng đắn! Ta cùng chàng nói đứng đắn đó!"
Minh Dạ thấy Tần Ly tránh thoát ra ngoài, sắc mặt bỗng chốc liền suy sụp. "Ly nhi, nàng đừng nóng giận. Được rồi, nói chuyện các nàng đã nói đi nào."
Tần Ly bĩu môi nói: "Đi, chúng ta đi vào trong huyền giới nói."
Minh Dạ cùng Tần Ly về tới huyền giới, hai người đi vào trong cung điện. Tần Ly gợi chuyện: "Chàng có biết vì sao dược cốc mỗi mười năm mở ra một lần không?"
"Vì sao?"
"Bách Lý Hạo Nhiên kỳ thực không phải nhân loại, hắn là Dược Linh do thiên địa hình thành, xem như vạn dược chi linh đi! Linh dược trong dược cốc đều được hắn tẩm bổ mà lớn lên. Ngay lúc hắn mới tạo ra thân thể, gặp một nữ tử, sau đó......" Tần Ly đem chuyện của Bách Lý Hạo Nhiên nhẹ nhàng nói ra, cuối cùng cảm thán: "Dạ, nghĩ đến nếu hai chúng ta gặp được loại tình huống này, ta liền cảm thấy vô cùng đau lòng thay hắn. Ngẫm lại hắn một mình trông giữ thi thể nữ nhân mình yêu lâu như vậy, hơn nữa hơi thiếu chút vĩnh viễn chia lìa, ta liền cảm thấy có chút cảm thán."
Minh Dạ vươn ngón tay dài gõ một cái trên trán Tần Ly nói: "Nha đầu ngốc, nghĩ cái gì đâu? Hai chúng ta sẽ không gặp được loại tình huống này. Dù có gặp, dẫu đuổi tới linh giới, ta cũng muốn đuổi bắt nàng trở về."
Tần Ly xoa trán mình nói: "Ta chỉ suy luận thôi mà! Dạ, chàng nói Bách Lý Hạo Nhiên rất si tình đúng không? Ta có phải nên giúp hắn?"
"Phải, phải giúp hắn, nhưng này, Ly nhi, kỳ thực ta cũng rất si tình." Minh Dạ nháy mắt, nhìn Tần Ly nói.
Tần Ly bất đắc dĩ cười nói: "Đã biết, Dạ si tình nhất trên đời!"
Hai người ở trong phòng ôn nhu một mảnh, nhưng người bên ngoài thì không có tâm trạng tốt như vậy. Ban nãy Bách Lý Hạo Nhiên đã truyền lời, thế lực khác trong hôm nay rời cốc, chỉ để lại Tần Ly và người Minh điện.
Dịch Băng không ngờ Tần Ly lại có thể khiến cốc chủ lưu lại, trong lòng không thoải mái. Nàng còn chờ sau khi rời cốc, người Minh gia và U cung sẽ tìm Tần Ly tính sổ, hiện tại nàng không ra cốc, nàng ta chẳng phải là đợi không được?
Hai trưởng lão U cung lại nghẹn khuất, nghe tin tức, U Chấn nghẹn một bụng khí. Hắn như thế nào cũng không thể thả yêu nữ Tần Ly này, nếu không phải nàng, đệ tử mình làm sao có thể chết ở chỗ này? Nàng là luyện dược sư thiên phú cao nhất trong U cung, nàng chết đối U cung mà nói đả kích thật sự quá lớn.
Minh Chỉ Huyên và tam trưởng lão cũng tức giận, Minh Chỉ Huyên còn chờ đi ra ngoài tìm Tần Ly tính sổ, kết quả nàng lại được lưu lại dược cốc. Tam trưởng lão muốn ở bên ngoài xử Minh Dạ, như vậy cháu trai hắn còn có hi vọng.
Trong đám người Lăng gia Lăng Kiếm tức giận nhất, hắn vốn đã kế hoạch xong xuôi, ở ngoài cốc diệt trừ Tần Ly, nhưng hiện tại mọi thứ đều ngâm nước nóng. Xem ra chỉ có thể đi trước khống chế người Tần gia, dù sao nàng vẫn phải đi ra ngoài, đến lúc đó không sợ nàng không ngoan ngoãn chịu chết.
Tần Ly và Minh Dạ ở trong huyền giới ngây người một lát, bước đi ra ngoài. Tần Ly nghĩ đến nàng phải trở lại viện giải thích chuyện hôm nay một chút, nên nói với Minh Dạ: "Dạ, ta đi về trước. Phải giải thích chuyện hôm nay cho thiếu chủ một chút, bằng không chính là ta không hiểu quy củ."
Minh Dạ gật đầu: "Được rồi, vậy nàng cứ đi đi!"
Tần Ly vừa ra khỏi cửa, chợt nghe đến thủ hạ Minh Dạ đến báo cáo, lúc nãy Bách Lý Hạo Nhiên truyền lệnh, bảo nàng cùng đám người Minh Dạ ở lại trong cốc, người còn lại thì rời cốc.
Tần Ly không ngờ nhanh như vậy, vội chạy về viện. Nàng một hồi đến trong viện, thì thấy đám người Dịch Băng đang thu thập đồ đạc.
Tần Ly gặp Đoan Mộc Vân Nghệ đang đứng ở trong viện tử, bước đi đi qua nói: "Thiếu chủ, cốc chủ có việc nhờ ta hỗ trợ, bởi vậy ta còn phải ở trong này mấy ngày, chờ mọi chuyện xong xuôi ta sẽ về trong tông."
Đoan Mộc Vân Nghệ suy tư một chút nói: "Được rồi, đây là một tấm ngọc bài không gian, nếu có nguy hiểm thì bóp nát nó." Hắn từ trong không gian giới chỉ lấy ra một khối giống ngọc bội gì đó, đưa cho Tần Ly.
Tần Ly gật đầu, nhận ngọc bài không gian. "Thiếu chủ, các ngươi đi đường cẩn thận. Người U cung......"
Đoan Mộc Vân Nghệ đánh gãy lời nàng: "Mấy cái này ngươi không cần quan tâm, chính là ngươi lúc trở về nhất định phải cẩn thận."
Tần Ly gật đầu, không ngờ Đoan Mộc Vân Nghệ lại cái gì cũng chưa hỏi nàng, tin tưởng nàng như vậy.
Cứ như vậy, những người khác cho dù có tâm tư gì, cũng không thể không rời dược cốc. Sau khi bọn họ đi rồi, bên trong dược cốc yên tĩnh rất nhiều, lại khôi phục một mảnh yên tĩnh.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Ly cùng Minh Dạ đến phòng Bách Lý Hạo Nhiên. Thấy hắn đã chờ ở nơi đó, bước vào nói: "Đi thôi, chúng ta vào huyền giới đi!"
Bách Lý Hạo Nhiên gật đầu nói: "Ừm, chúng ta đi thôi!"
Ba người tiến vài trong huyền giới, Bách Lý Hạo Nhiên tuyên bố bên ngoài là hắn muốn bế quan, chuyện lớn nhỏ trong cốc đều giao cho lão giả bên cạnh Bách Lý Hạo Nhiên.
Ba người đi vào, Bách Lý Hạo Nhiên để lại một chén máu. Tần Ly thấy máu hắn trong suốt như phỉ (ánh trăng non),bên trong có một cỗ dược hương nồng đậm, quả nhiên không hổ là dược linh. Nàng nhìn hai người, uống chén máu.
Tần Ly trong lòng ít nhiều vẫn có điểm kỳ quái, tổng cảm giác như mình đang uống máu người.
Uống xong máu của Bách Lý Hạo Nhiên, Tần Ly chuẩn bị đến cạnh nguyên tinh trì tu luyện. Nàng nói với Bách Lý Hạo Nhiên: "Trong huyền giới của ta có một chỗ nguyên tinh trì, có thể trợ giúp ngươi mau khôi phục linh lực trong cơ thể."
Bách Lý Hạo Nhiên gật đầu, cùng hai người Tần Ly, Minh Dạ đi về phía nguyên tinh trì.
Trải qua một đoạn thời gian, Tần Ly phát hiện nàng đối linh dược nhận thức lại cao hơn một tầng. Hoá ra thời điểm nàng luyện dược, khi loại trừ tạp chất chỉ là tận lực làm được hoàn mỹ, nhưng cái loại cảm giác này không xác định, chỉ là một loại trực giác.
Nhưng hiện tại thời điểm nàng luyện dược, phát hiện mình lại có thể tinh tường cảm giác độ tinh khiết của từng thảo dược, có thể càng hữu hiệu tăng độ dung hợp của chúng nó.
Cứ như vậy qua hơn hai mươi ngày [ thời gian bên ngoài huyền giới ], Tần Ly cảm thấy bản thân hiện tại có một cảm giác thoát thai hoán cốt. Cảm giác của nàng với linh dược đến nỗi nàng không thể tin, nàng cảm thấy nhắm mắt lại sờ linh dược, nàng có thể tinh tường cảm giác được nguyên tố phân bố phía trên.
Bách Lý Hạo Nhiên thấy Tần Ly không thể tin được, cười nói: "Hiện tại thể chất của ngươi đã cải tạo không sai biệt lắm, có thể thử luyện chế Tu Hồn đan. Về sau máu của ngươi chính là thuốc dẫn, chỉ cần thêm máu của ngươi vào đan dược, phẩm chất tất là hoàn mỹ."
Minh Dạ cũng cảm thấy thật thần kỳ, hắn thậm chí có thể tinh tường ngửi được dược hương trên người Tần Ly.
Tần Ly gật đầu, ngắt một mảnh trên cánh hoa Hoàn Linh thảo, tính thử luyện chế Tu Hồn Đan một chút.
Nàng dùng huyền hỏa châm dược đỉnh, sau đó bỏ một ít dược liệu phụ trợ vào dược đỉnh. Nàng hiện tại đã không cần dựa theo từng bước một bỏ dược liệu vào trong, lập tức bỏ hết vào vào, cũng có thể rất nhanh loại trừ hết tạo chất bên trong. Sau đó thả cánh hoa Hoàn Linh thảo vào, nhìn cánh hoa màu lam và dược thuỷ trong suốt dung hợp, sau đó chậm rãi pha loãng.
Tuy rằng nàng hiện tại đối linh dược cảm giác mạnh hơn, nhưng linh lực của nàng luyện chế tuyệt phẩm đan dược vẫn có chút mệt mỏi khó khăn, dần dần cảm thấy linh lực của mình không đủ. Nhưng nhìn thấy bộ dáng Bách Lý Hạo Nhiên chờ đợi, nàng vẫn cắn răng kiên trì.
Minh Dạ thấy nàng có chút miễn cưỡng, bước đi đến phía sau Tần Ly truyền linh lực của mình cho nàng. Tần Ly cảm thấy thân thể ngừng lại một chút, đột nhiên chảy vào một lượng lớn linh lực, xoay xoay đầu nhìn Minh Dạ cười.
Nhìn dược thủy trong đỉnh không ngừng cô đọng, dần dần hình thành màu hổ phách. Sau đó bắt đầu ở trong đỉnh không ngừng chấn động, phát ra tiếng "Ong ong". Đan dược nhanh chóng xoay tròn, dần dần biến thành màu vàng tinh thuần. Một cỗ thiên linh khí màu vàng mà ra, không ngừng nhảy lên.
"Tiểu Ly, tuyệt phẩm đan dược đã có linh trí, ngươi một lát nhất định phải nhanh chóng bắt lấy nó, nhỏ một giọt máu lên trên đan dược." Bách Lý Hạo Nhiên nhắc nhở.
Khuynh Nhan đã rất lâu không gặp qua tuyệt phẩm đan dược, cũng đi đến một bên quan sát. Hắn chủ yếu vẫn là sợ Tần Ly sẽ không chịu nổi, hắn cũng có thể giúp đỡ một phen.
Chợt nghe "Hưu" một tiếng, đan dược giống như mọc cánh, nhanh chóng bay lên trời. Tần Ly cảm thấy có chút hết hơi, nhưng vẫn cắn răng nhảy lên trên, bắt đan dược vào trong tay. Sau đó nhỏ máu mình lên đan dược, đan dược mới nằm ở trong tay nàng bất động.
Nàng hơi choáng váng đầu, được Minh Dạ một phen đỡ lấy. Nàng cười nói: "Ta không sao! Dạ, ta thành công, ta hiện tại là luyện dược thần sư đó."
Minh Dạ gật đầu: "Đúng vậy, nàng thành công, Ly nhi là tuyệt nhất."
Tần Ly bỏ đan dược vào lọ, đưa cho Bách Lý Hạo Nhiên. Đầu ngón tay như ngọc của Bách Lý Hạo Nhiên có chút run rẩy, nắm chặt cái lọ trong tay. "Tiểu Ly, cám ơn ngươi!"
Tần Ly cười nói: "Đừng kích thích như vậy, hiện tại chúng ta là bằng hữu, hỗ trợ là nên. Được rồi, ngươi mau cho Mạn Vân ăn đan dược đi. Đan dược để thời gian càng dài, linh khí bên trong càng ít."
Bách Lý Hạo Nhiên, Tần Ly và Minh Dạ đi ra huyền giới, sau đó đi tới băng thất. Ba người vào băng thất, Bách Lý Hạo Nhiên lập tức đi tới thủy tinh quan. Hắn mở lọ đan dược, sau đó bỏ đan dược vào miệng Quan Mạn Vân. Đan dược vào miệng tan ra, một dược thủy màu vàng theo yết hầu của nàng chảy xuống.
Sau đó trên thân thể Quan Mạn Vân hiện lên một tầng kim quang nhàn nhạt, Bách Lý Hạo Nhiên nhìn không chuyển mắt nhìn biến hóa bên trong Quan Mạn Vân, chờ nàng mở mắt.
Qua đại khái nửa canh giờ, chỉ thấy trên người nàng hào quang màu vàng càng ngày càng mạnh, sau đó chậm rãi biến mất trong thân thể.
Lông mi Quan Mạn Vân run rẩy, chậm rãi mở mắt. Trong đôi mặt ngập nước tràn đầy mê mang, nhẹ nhàng mở mắt nhìn, quay đầu nhìn phía Bách Lý Hạo Nhiên một bên.
Bách Lý Hạo Nhiên giờ phút này nắm chặt thủy tinh quan, nước mắt trong suốt như ngọc từ gò má chảy tới bên quai hàm. Quan Mạn Vân định vươn tay đi giúp hắn lau nước mắt, nhưng phát hiện bản thân một chút khí lực cũng không có.
Tần Ly và Minh Dạ nhìn nhau một cái, hai người đều thấy được một tia hiểu rõ trong mắt đối phương. Bọn họ rất có ăn ý đi ra khỏi phòng, để lại không gian riêng cho Quan Mạn Vân và Bách Lý Hạo Nhiên.
Tần Ly tựa vào lòng Minh Dạ nói: "Dạ, thật tốt, nhìn thấy bọn họ rốt cục ở cùng nhau, có cảm giác viên mãn hạnh phúc."
"Ha ha, hâm mộ?" Minh Dạ khẽ cười nói.
Tần Ly gật đầu nói: "Ta hi vọng chúng ta cũng có thể mãi mãi hạnh phúc."
"Nhất định sẽ, Ly nhi, nàng mau gả cho ta đi, như vậy ta sẽ viên mãn." Minh Dạ thừa dịp cơ hội này lại biểu lộ tiếng lòng mình.
Tần Ly nghiêm túc suy nghĩ: "Dạ, ta muốn ca ca và mẫu thân có thể tham gia hôn lễ chúng ta. Nhìn thấy Bách Lý và Mạn Vân, ta đã nghĩ đến cha và mẹ. Có đôi khi sinh ly tử biệt càng làm cho người sống không bằng chết, cha và mẹ bị nhớ nhung tra tấn lâu như vậy, cứ nghĩ đến trong lòng ta liền đặc biệt khó chịu."
Minh Dạ hiểu cảm giác của Tần Ly, hắn tuy rằng từ nhỏ đã không có cha mẹ, nhưng hắn hiện tại có Ly nhi. Chỉ cần cứ nghĩ đến bản thân có một ngày sẽ tách nàng thật lâu, trong lòng tựa như kim đâm.
Hai người ở bên ngoài hàn huyên một lát, Bách Lý Hạo Nhiên ôm Quan Mạn Vân đi ra. Quan Mạn Vân có chút ngượng ngùng nói: "Hạo, chàng bỏ ta xuống đi, hiện tại đã không sao."
"Không sao, bọn họ đều là bằng hữu của ta, sẽ không cười nàng." Bách Lý Hạo Nhiên thật vất vả trông đến một ngày này, làm sao có thể bỏ được buông nàng ra chứ.
Quan Mạn Vân nhíu mày nói: "Hạo!"
Bách Lý Hạo Nhiên có điểm không tình nguyện, nhưng vẫn bỏ nàng trên giường. Tần Ly thấy Quan Mạn Vân không sao, bước đi lên nói: "Chào cô, ta là bằng hữu của Hạo Nhiên, ta tên Tần Ly."
"Chào cô, gọi ta Mạn Vân là được rồi, về sau ta gọi cô là Tiểu Ly, mọi người đều là bằng hữu, cũng đừng khách khí như vậy." Quan Mạn Vân khẽ cười nói.
Tần Ly cười nói: "Ừm, đúng vậy. Được rồi, hai người các ngươi thật vất vả gặp mặt, chúng ta sẽ không quấy rầy, đi về trước." Sau đó nàng quay đầu nói với Bách Lý Hạo Nhiên: "Hạo Nhiên, ngươi nơi này cũng không có chuyện gì, ta cùng Dạ ngày mai trước hết rời đi."
"Tiểu Ly, ở thêm hai ngày đi!" Quan Mạn Vân không ngờ bọn họ nhanh như vậy muốn đi, vội lên tiếng giữ lại.
Tần Ly lắc đầu nói: "Không được, trong tông còn chờ ta trở về nữa. Về sau có rất nhiều cơ hội, ta sẽ đến dược cốc tìm các ngươi."
Bách Lý Hạo Nhiên biết Tần Ly hiện tại phiền toái không ít, nghĩ một lát rồi lấy từ trong giới chỉ ba huyền linh chú cùng một khối không gian ngọc bài nói: "Trong ba linh chú phong ấn linh lực của ta, ngươi cầm lấy. Nếu ngươi gặp phải nguy hiểm, thì bóp nát khối ngọc bài này, ta sẽ đi giúp ngươi. Tiểu Ly, ngươi hiện tại đã là luyện dược thần sư, có thể trợ giúp linh thể kia sửa ra thân thể."
Tần Ly quả thật cũng định tạo một thân thể cho Khuynh Nhan và Kính nhi, liền hỏi: "Hạo Nhiên, ngươi có biết làm sao để tạo thân thể cho họ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.