Chương trước
Chương sau
Minh Hạo thét lên một tiếng lực dưới chân càng mạnh, tựa như cuồng phong. Trên thân Bàn Long đao lóng lánh kim quang chói mắt, một đạo trận gió xẹt qua, bổ tới trên người Minh Dạ.
Minh Dạ nhanh chóng đè thấp thân hình, như hắc báo trong bóng đêm phi ra ngoài. Thân hình linh hoạt như hồ, một bóng đen áp sát thân thể Minh Hạo. Sát khí màu đen trên Long Uyên ánh một đạo lưu quang màu đen.
"Oanh", "Ầm"!
Hai khí linh phân tranh, nhìn qua chỉ là chuyện trong chớp mắt. Bàn Long đao "Ong ong" rung động, sát khí màu đen trên Long Uyên ngăn chặn.
Minh Dạ và Minh Hạo hai người xẹt qua nhau, nhất thời đổi vị trí.
Hai mắt Tần Ly luôn nhìn chằm chằm Minh Dạ, thấy Minh Hạo trước sau đều bị Minh Dạ chèn ép, nỗi lo thả xuống. Có điều nàng cũng không hoàn toàn yên tâm, không biết những người này có dùng chiêu ám toán gì.
Trên đài có rất nhiều trẻ tuổi đồng lứa cùng thế hệ trước Minh gia xem hai người tỷ thí. Trẻ tuổi chỉ thấy một ánh sáng lạnh màu đen cùng một đạo kim quang bá đạo va chạm, cũng không thấy rõ động tác hai người. Nhưng trong thế hệ trước vẫn có một số người có thể thấy rõ động tác bọn họ, trong lòng đều gật đầu. Hai người kia thực lực cũng không tồi, động tác cùng tốc độ đều mang theo phong phạm cường giả.
Song bọn họ không biết là, nhìn qua tựa hồ là hai người đánh ngang tay, trên thực tế Minh Hạo đã trúng ám kình của Long Uyên. Hắn âm thầm cắn răng, tay ôm ngực. Vừa nãy chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn lợi hại, cổ họng có chút tanh ngọt. Nhưng ngẫm lại bản thân không thể thua, lại nỗ lực áp chế lực lượng kia xuống.
Mặc Nha thừa dịp Minh Hạo áp chế chiến khí trong cơ thể, vận dụng không gian lực bóp chặt không gian xung quanh Minh Hạo. Minh Hạo cảm giác được không gian quanh thân có chút vặn vẹo, muốn dùng chiến khí ngăn cách không gian xung quanh. Nhưng làm như vậy áp chế lực lượng chiến khí còn có chút miễn cưỡng, một cái bất ổn, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.
Không đợi Minh Hạo điều tức lại, Minh Dạ lại từ phía sau công tới. Hắn cũng chống lại công kích của Mặc Nha, vội chống đỡ công kích của Minh Dạ. Công kích của Minh Dạ từng chiêu sắc bén như gió, vị trí cùng góc độ công kích cũng đã tính toán tốt. Làm cho Minh Hạo có chút ứng phó không nổi, tốc độ trốn tránh càng ngày càng chậm, dần dần trên người đã có nhiều chỗ tổn hại.
"Ti bỉ!" Minh Hạo trong lòng không phục, luôn luôn cảm thấy Minh Dạ do số lượng hơn mới thắng hắn. "Có bản lĩnh thu hồi huyền linh thú của ngươi, chúng ta đơn đả độc đấu."
"Đây là tỷ thí, không phải một mình đấu!" Minh Dạ mới mặc kệ hắn nhiều như vậy, từng bước một dồn Minh Hạo vào góc.
Trên đài người trẻ tuổi thấy phía dưới kim quang và quang mang màu đen không ngừng đan vào rồi phát ra, một đám xem cũng nhiệt huyết sôi trào.
"Minh Hạo, phản kích đi!" Trong đó một người tuổi còn trẻ vung nắm tay nói.
"Thiếu chủ uy vũ, Minh Hạo sắp thua rồi!" Vài người khác hô.
Dưới đài không ngừng phát ra tiếng vũ khí chạm vào nhau, trên đài đều là tiếng ồn ào hò hét.
Minh Dạ lúc này tay phải cầm chủy thủ, tay trái bắt đầu ngưng tụ linh lực, trong nháy mắt một quang cầu linh lực xoay trong từ trong tay hắn thoát ra, ném tới chỗ Minh Hạo.
Minh Hạo lợi dụng không gian lực không ngừng trốn tránh, cắn răng nói: "Âm U trảo!" Dứt lời, hắn vươn chưởng, biến chưởng thành trảo, chụp vào Minh Dạ. Cùng lúc hắn vươn tay, phía trước hình thành một bàn tay to hư ảo, bàn tay to nháy mắt bị một tầng hắc khí bao phủ, ngón tay là một căn bạch cốt, troing rất ghê người.
"Không ngờ Minh Hạo đã luyện thành Âm U trảo, lần này Minh Dạ sợ là phải khó khăn."
"Không nhất định, Minh Dạ là đệ tử đích truyền, uy lực của Minh Vương Thiên Giáng cũng không thấp hơn Âm U trảo. Hiện tại xem thực lực và trụ cột của hai người."
Tần Ly nghe nghị luận dưới đài, đoán Âm U trảo này chắc là vũ kỹ gia truyền của Minh gia, mà Minh Vương Thiên Giáng là linh kỹ gia truyền. Cũng không biết hai chiêu này chiêu nào lợi hại hơn.
Minh Dạ cầm Long Uyên trong tay, không ngừng hấp thụ lực lượng trên Long Uyên. Trên người hắn bắt đầu hắc khí, phía sau nháy mắt hình thành một pho tượng hư ảnh Minh Vương.
Tần Ly thấy thời gian Minh Dạ ngưng tụ linh kỹ này ngắn hơn Minh Chỉ Nhu nhiều, hơn nữa tựa hồ trải qua thay đổi, so với hư ảnh Minh Vương lần trước, càng nhìn kỹ, lực lượng ẩn chứa trong đó lớn hơn nữa. Chính nàng cũng từng dùng Minh Vương Thiên Giáng, bởi vậy vẫn có thể nhìn ra một ít môn đạo. Chỉ sợ loại bất đồng này là đến từ Long Uyên, xem ra Minh Dạ đang mượn sức mạnh của nó.
Ngay tại lúc hư ảnh ngưng tụ thành, cự quyền oanh lạc một cái chớp mắt, cự trảo đối diện cũng công qua. Lại "Oanh" một tiếng, vô số dòng khí làm cho người ta sợ hãi trải qua va chạm hướng bốn phía tản ra.
Phía trước trưởng bối Minh gia xem tình huống không ổn, đều vận khởi không gian lực, cản dòng khí chiêu này sinh ra. Bằng không sợ là khán đài này khó giữ được, người trẻ tuổi còn có thể bị thương.
Chiến khí của Minh Hạo đã có chút khô kiệt, một chiêu này hắn dùng vẫn có chút miễn cưỡng. Hắn hô hấp dồn dập, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Trái lại, Minh Dạ tựa hồ căn bản không phí sức, ngược lại chớp đúng thời cơ tấn công.
Minh Hạo lúc này đã bị Minh Dạ bức đến chỗ cách khán đài không xa, mắt thấy đã không còn đường lui. Hắn cảm thấy không đỡ được, không thể bởi vì một vị trí người thừa kế mà mất tánh mạng. Huống hồ nếu đánh tiếp, nếu hắn vẫn không thắng được Minh Dạ, lại càng mất mặt. Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, trong đầu hắn đã ngàn hồi trăm chuyển, dứt khoát cắn răng một cái nói: "Ta nhận thua!" Dù sao dù hắn thua, vị trí người thừa kế cũng không nhất định chính là Minh Dạ. Thực lực Minh Nam hắn vẫn biết, tiểu tử kia luôn luôn giữ lại một chút.
Minh Dạ thu tay, phong ấn Long Uyên trong cơ thể. Hắn không nhìn Minh Hạo nữa, bay thẳng đến chỗ Tần Ly đang ngồi.
Chỗ ngồi bên cạnh Tần Ly vẫn không, Minh Dạ đi qua ngồi xuống.
"Dạ, chàng không sao chứ?" Tần Ly quan sát khí sắc Minh Dạ nói.
Minh Dạ lắc đầu, bàn tay to đặt lên mu bàn tay của Tần Ly, ánh mắt nhìn dưới đài. Hắn vừa rồi chỉ kích phát một phần huyết mạch lực, mà Minh Hạo đã kích phát ra toàn bộ. Hiện tại huyết mạch lực của hắn đã không không chịu khống chế như trước, bởi vậy không có gì trở ngại.
Tần Ly từ trong lòng lấy ra một lọ đan dược, đổ ra một viên cho Minh Dạ ăn vào. Ăn đan dược, Minh Dạ cảm giác linh lực tiêu hao vừa nãy rất nhanh liền bổ sung lại, hơn nữa trạng thái tốt hơn trước.
Lần tiếp theo là Minh Nam với hai huynh đệ Minh Tuấn, bọn họ sau khi thương lượng lên sân khấu là Minh Tuấn, Minh Kiệt ở trên đài xem. Hai người đều là huyền linh sư, vừa lên đến đã triệu ra huyền linh thú của mình.
Huyền linh thú của Minh Nam đã biến hóa, là một nam nhân trông cao lớn khôi ngô, cơ bắp hữu lực. Làn da hắn hơi hơi phiếm hồng, tóc đen xen lẫn vài sợi màu đỏ. Hắn cùng Minh Nam đứng chung một chỗ, cái đầu cùng thể tích đối lập càng thêm mãnh liệt. Minh Nam chỉ có thể đến ngực nam nhân, nhìn qua cũng tương đối gầy yếu.
Tần Ly híp mắt phượng, nhận thấy được hơi thở trên thân nam nhân. Cực nóng như lửa, bản thể hắn hẳn là hỏa hệ huyền linh thú. Hơn nữa hơi thở cương mãnh, thực lực nhất định không kém. Trọng yếu nhất là, hắn và Bạch Diễm bọn họ giống nhau, đã đến thần thú.
Xem xong huyền linh thú của Minh Nam, Tần Ly lại nhìn mỹ nữ cao gầy bên người Minh Tuấn. Toàn thân nàng tỏa ra hàn khí khiếp người, vừa thấy chính là mỹ nữ lãnh diễm. Tần Ly không ngờ huyền linh thú của hai người này đều là thần thú, quả nhiên đại gia tộc là không thể so.
"Tiểu Ly, chẳng có gì đáng xem, huyền linh thú của bọn họ tuy rằng giống tương đối đặc biệt, nhưng chẳng phải thần thú trời sinh, nói cách khác huyết mạch chẳng phải quá thuần khiết, là dựa vào ngày sau tu luyện biến hóa trở thành thần thú." Phượng Tiêu và Tần Ly tâm linh tương thông, thấy nàng kinh ngạc, có chút khinh thường giải thích.
Tần Ly mấp máy môi, chờ xem hai người quyết đấu.
Mỹ nữ bên cạnh Minh Tuấn xoã mái tóc dài màu lam của mình, có chút khinh bỉ nhìn thần thú vóc dáng cao to nói: "Này, tên ngốc to lớn kia, ai cho ngươi nhìn bổn tiểu thư?"
Minh Nam vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy Xích Tê đang nhìn chằm chằm huyền linh thú đối diện của Minh Tuấn. Hắn gầm nhẹ một tiếng: "Thu hồi ánh mắt cho ta."
Xích Tê hiển nhiên rất e ngại Minh Nam, lập tức thu hồi tầm mắt, liễm hạ con ngươi.
Minh Tuấn tuy rằng chán ghét Minh Dạ, nhưng đối với Minh Nam cũng không có hảo cảm. Hắn cười lạnh: "Không biết huyền linh thú của ngươi một lát còn có sức chiến đấu không!"
"Hừ, nói nhiều lời vô nghĩa làm gì?" Nói xong, liền hét lớn một tiếng: "Minh Vương Thiên Giáng!"
Người xem trên đài càng thêm hưng phấn, không ngờ mấy người này đều đã luyện thành chiêu thức gia truyền. Phải biết rằng vũ kỹ hoặc là linh kỹ gia truyền đều là chiêu mạnh nhất trong gia tộc, yêu cầu thực lực của người thi triển rất cao. Giống Minh Hạo, hắn vừa rồi thực lực tuy rằng tới huyền linh thánh thất giai, nhưng chẳng phải thực lực thật sự, chiêu này ít nhất cũng phải ngoài thánh cấp thi triển ra thực lực chân chính.
Minh Vương Thiên Giáng của Minh Chỉ Nhu chỉ là một cái xác không chết, nói cách khác thì khí thế thật đấy, nhưng so với Minh Vương Thiên Giáng Minh Hạo thi triển kém một vạn tám ngàn dặm. Đó chính là lí do vì sao chiêu thức lúc đó của nàng ta dễ dàng bị Tần Ly phá, mà chính nàng lại căn bản trốn không thoát chiêu thức Tần Ly thi triển ra.
Minh Tuấn thấy Minh Nam vừa lên đã thi triển ra Minh Vương Thiên Giáng, cũng không trì hoãn nữa. "Thủy Cơ lên!" Dứt lời, ngay tại lúc mỹ nữ tóc lam tên Thủy Cơ lao lên, hắn cũng nhanh chóng ngưng tụ linh lực của mình hô: "Minh Nam, ta sẽ không thua ngươi! Minh Vương Thiên Giáng!"
Nhất thời, trên lôi đài hình thành hai hư ảnh Minh Vương, nhưng Minh Tuấn nhìn qua tựa hồ kém hơn một chút. Minh Nam cười âm hiểm: "Hôm nay để cho ngươi cảm thụ một chút thực lực Minh Vương Thiên Giáng chân chính!"
Trên đài tất cả mọi người cả kinh, chỉ thấy hư ảnh phía sau Minh Nam, ẩn chứa thực lực càng ngày càng mạnh, cho tới bây giờ còn đang không ngừng tăng lên, mà Minh Tuấn bên kia dĩ nhiên đình chỉ.
Ngay lúc hai người ngưng tụ chiêu thức, một bên Xích Tê cùng Thủy Cơ đã qua mấy trăm chiêu. Hai người đều là giống huyền linh thú đặc biể, chiêu thức của Thủy Cơ là băng tiễn, Xích Tê là quyền xen lẫn lửa cháy, trong lúc nhất thời trên đài băng hỏa đan vào, hình thành băng hỏa lưỡng trọng thiên.
"Dạ, Minh Nam kia quả nhiên không đơn giản, Minh Tuấn chỉ sợ không phải đối thủ của hắn." Tần Ly có chút lo lắng nói. Nàng tổng cảm thấy trên người Minh Nam có cổ tử tà khí, khiến nàng cảm thấy cả người không thoải mái.
Minh Dạ nhìn chằm chằm vào phía dưới, hơi ngưng mi nói: "Theo lý thực lực của hắn tuyệt đối sẽ không mạnh như vậy, không biết trong khoảng thời gian ta không ở nhà, hắn đã gặp gỡ được gì."
Lúc này, linh kỹ của Minh Nam và Minh Tuấn đều đã chuẩn bị hoàn thành, hư ảnh Minh Vương phía sau hai người đồng thời ra quyền, đánh về phía đối phương.
Hai bên hư ảnh nắm tay đối chội trong nháy mắt, dưới đài khói bụi nổi lên bốn phía. Chờ khói bụi tản ra, hư ảnh bên Minh Tuấn đã biến mất, chính hắn cũng đã ngã xuống trên đất, đã bất tỉnh nhân sự.
Thủy Cơ vốn cùng Xích Tê đánh đúng là khó phân thắng bại, nhưng bởi vì Minh Tuấn bị trọng thương, lập tức về bên người Minh Tuấn.
Tam trưởng lão lập tức từ trên đài lao xuống, vội vàng chuyển vận linh khí cho Minh Tuấn, chờ hắn mở mắt, thì bỏ một viên đan dược vào miệng hắn. Hắn chẳng thể nghĩ tới Minh Nam đã cường đến tình trạng này, sắc mặt rất không dễ nhìn.
Đại trưởng lão vẻ mặt vui sướng cười to: "Nam nhi, không tệ, không có làm gia gia thất vọng, ha ha......"
Hôm nay tỷ thí đến đây tính là kết thúc, ngày mai liền xem Minh Dạ và Minh Nam ai có thể lấy được vị trí người thừa kế. Minh Nam đi lên trên đài, lúc đi ngang qua Minh Dạ nói: "Minh Dạ, ngày mai ngã xuống đất sẽ là ngươi!" Nói xong đi đến chỗ ngồi của Minh Chỉ Huyên.
Tần Ly nhíu mày: "Dạ, ngày mai chàng nhất định phải thập phần cẩn thận."
"Ly nhi, nàng phải tin ta. Được rồi, nơi này cũng không có cái gì để xem, chúng ta trở về đi!" Minh Dạ kéo Tần Ly rời khán đài.
Minh Nam ngồi xuống cạnh Minh Chỉ Huyên, thấy nàng như có tâm sự, mặt hắn nhanh chóng trầm xuống. Từ sau khi Minh Dạ dẫn theo nữ nhân kia về, nàng luôn luôn rầu rĩ không vui. Hắn hận Minh Dạ, không riêng gì bởi vì thân phận hắn, còn có một nguyên nhân chính là bởi vì Minh Chỉ Huyên thích hắn. Vốn hắn đã nghĩ xong, chỉ cần Minh Dạ có thể đối xử tốt với muội muội, hắn sẽ từ bỏ tranh đoạt vị trí người thừa kế với hắn. Nhưng hắn cũng dám cự tuyệt muội muội mình, lại còn dẫn một nữ nhân xa lạ về, quả thực chính là muốn chết.
"Huyên nhi, chúng ta trở về đi!" Sắc mặt Minh Nam có chút tối tăm.
Ánh mắt Minh Chỉ Huyên luôn dõi theo Minh Dạ cùng Tần Ly, thấy bọn họ nắm tay rời khán đài, trong mắt nàng có hận ý mãnh liệt. "Ca ca, ta nhất định phải gả cho Dạ ca ca, huynh giúp ta được không? Huynh giúp ta giết nữ nhân kia, chỉ cần nữ nhân kia chết, Dạ ca ca nhất định sẽ thấy ta tốt."
"Huyên nhi, ca ca nhất định sẽ giúp muội, muội yên tâm. Minh Dạ chỉ có thể cưới muội, bằng không cũng chỉ có chết." Minh Nam nắm Minh Chỉ Huyên như rối gỗ, về nơi mình sống.
Thời điểm Minh gia bên này đang an bày tỷ thí, Lăng Trung đã đi tới đông đại lục. Hắn lúc này đang ngồi trong đại trạch Tô gia, ngồi ở ví trí ghế trên nói với Tô Thái đối diện: "Ngươi nói, mấy ngày trước đây nơi này có ba gã cường giả đến, nhưng đều bị Tần Ly giết chết phải không?"
"Đại nhân, là như vậy. Tần Ly này rất đáng giận, cố tình thực lực lại cao. Thù hận giữa Tô gia chúng ta và nàng cũng không nhỏ, nhưng bất hạnh thực lực rất thấp, không đối phó được nàng." Tô Thái biết người nọ là người tây đại lục đến đối phó Tần gia, lập tức liền bắt đầu kể nể. Chỉ cần có thể diệt Tần gia, Tô gia còn có ngày xuất đầu.
Lăng Trung làm sao có thể không biết ý tưởng của Tô Thái chứ, xem ra Tô gia này bị Tần gia áp chế gay gắt, không có lúc nào là không muốn xoay người. "Tần Ly kia hiện tại còn ở Tần gia?"
"Này, hẳn là còn ở!" Tô Thái luôn luôn chú ý động tĩnh Tần gia, cố tình hai ngày trước lúc Tần Ly đi là trực tiếp truyền tống đi, bởi vậy hắn cũng không biết Tần Ly đã rời đi.
Lăng Trung cũng không có vội vàng đi Tần gia, chủ yếu cũng là lo lắng thực lực của Tần Ly. Hắn chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Tần Ly, xem ra phải bẩm báo với chủ tử một chút mới được. "Tốt lắm, ta trước hết đi nghỉ ngơi, nếu không có việc gì không cần quấy rầy."
Lăng Trung hiện tại ở Tô gia, Tô Thái nghe hắn nói xong liên tục gật đầu: "Đại nhân, mời ngài! Phòng cũng đã sắp xếp cho ngài, tùy thời có thể vào ở."
Lăng Trung trở lại trong phòng lập tức tạo một kết giới quanh phong, sau đó lấy truyền âm thử ra. "Chủ tử, Tần Ly tựa hồ trở lại Tần gia, ba người Lăng Không đều chết trong tay nàng."
Lăng Kiếm thu được tin tức của Lăng Trung, cau mày. Tần Ly không phải đã trở lại Thanh Vân tông sao, lại còn về đông đại lục. Xem ra phải nghĩ cách giải quyết nàng mới được, nghĩ đến trên danh sách sự kiện đan dược mấy ngày nữa có tên Tần Ly, hắn nghĩ ngợi nói: "Ngươi về đây đi, việc này ta có tính toán khác."
"Dạ, chủ tử!" Lăng Không thu hồi truyền âm thử, phá kết giới.
Lăng Trung không nghĩ ở trong này chậm trễ thời gian, đi ra khỏi phòng chuẩn bị trở lại tây đại lục. Nhưng vừa ra khỏi cửa hắn liền cảm giác được hơi thở che giấu ở phụ cận, một tay tóm lấy người.
Hắn đẩy người xuống trước mặt Tô Thái: "Tô gia chủ, ngươi đây là ý gì?"
Tô Thái trong mắt ám quang chợt lóe nói: "Đại nhân, xảy ra chuyện gì?"
"Ngươi sai nô tài này đi giám thị hành tung của bổn hoàng?" Lăng Trung nổi giận gầm lên một tiếng, một chưởng đánh hạ nhân kia thành tro bụi.
Trong lòng Tô Thái cả kinh, không ngờ nô tài này lại bị lộ chân tướng. Nhưng hắn làm gia chủ nhiều năm như vậy, năng lực ứng biến vẫn phải có. "Ha ha, đại nhân đừng hiểu lầm, lão phu chính là phái hắn đến mặc đại nhân sai phái. Có phải hắn làm không tốt, lão phu lại đổi người khác là được."
"Không cần, truyền âm thử này ngươi cầm, mỗi cách một đoạn thời gian ta sẽ liên hệ ngươi. Chú ý Tần gia cho tốt, nếu bỏ sót gì, Tô gia ngươi cũng không cần tồn tại nữa." Lăng Trung nói xong, trực tiếp bay lên bầu trời.
Tô Thái lạnh mặt đứng ở nơi đó, trong lòng rất không bình tĩnh. Sớm biết thế hắn sẽ không nên chứa tôn đại phật, xem ra thật đúng là mời thần thì dễ tiễn thần thì khó.
Ngày thứ hai, người Minh gia lại tập trung ở trong diễn võ trường, hôm nay người đến xem tỷ thí nhiều hơn ngày hôm qua, dù sao liên quan đến người kế thừa gia chủ, mọi người vẫn rất quan tâm.
Minh Dạ đi đến vị trí của mình đứng vững, Minh Nam đứng ở đối diện hắn.
Minh Nam nhìn vị trí Minh Chỉ Huyên ngồi, nói với Minh Dạ: "Minh Dạ, ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi có cưới muội muội ta không?"
"Nói tới đây ta sẽ lại nói cho ngươi một lần, về sau bảo nàng cách xa ta một chút!" Minh Dạ lạnh lùng thốt.
Minh Nam cắn răng, cau mày, trong mắt bắn ra một đạo âm lãnh u quang. "Minh Dạ, ngươi muốn chết!"
Minh Nam nói xong thì bắt đầu kích phát huyết mạch lực, ngày hôm qua sở dĩ hắn không kích phát huyết mạch lực của mình, chính là bởi vì thực lực Minh Tuấn kém hắn rất lớn, bởi vậy hắn căn bản không cần. Nhưng thông qua tỷ thí giữa Minh Hạo và Minh Dạ, hắn phát hiện thực lực Minh Dạ rất mạnh, bởi vậy hắn cũng không dám sơ ý.
Hơi thở trên người hắn tăng vọt, tóc đen dài biến thành màu đỏ tinh thuần, cả ánh mắt cũng lóe quỷ dị hồng quang.
Minh Dạ không ngờ huyết mạch lực của Minh Nam lại tinh thuần như vậy, hắn hiện tại rốt cục biết vì sao hơi thở hắn kỳ quái, lại có người truyền huyết mạch lực cho hắn.
Hắn theo bản năng nhìn phía đại trưởng lão, vì vị trí người thừa kế, bọn họ thật đúng là tận hết sức lực. Phải biết rằng độ tinh khiết huyết mạch của mỗi người cũng không giống nhau, mạnh mẽ truyền huyết mạch lực lên người hắn, là có nguy hiểm nhất định. Thành công khỏi nói, thất bại thì hai người đều sẽ tử vong.
"Xem ra đại trưởng lão đã truyền mọi thứ lên người ngươi!" Minh Dạ lãnh đạm nói.
Minh Nam hừ lạnh một tiếng: "Hãy bớt sàm ngôn đi, chỉ cần có thể thắng ngươi là được!" Nói xong, triệu hồi Xích Tê.
Xích Tê nhằm phía Mặc Nha, đánh với Mặc Nha ở một chỗ.
Minh Nam bắt đầu ngưng tụ linh lực trên người, sau đó nhanh chóng ngưng tụ thành hư ảnh Minh Vương ở sau người. Hôm nay hư ảnh lại cao hơn hôm qua vài phần, bên trong ẩn chứa năng lượng đủ để hủy thiên diệt địa.
Minh Kính Thiên không ngờ ngày hôm qua Minh Nam lại còn ẩn tàng thực lực của chính mình, hắn phẫn nộ nhìn đại trưởng lão bên cạnh: "Đại trưởng lão, ngươi đây là ý gì? Lại truyền huyết mạch lực của mình cho Minh Nam!"
"Không có ý gì, người thừa kế không phải dựa vào thực lực sao? Lão phu cũng không có phạm quy!" Đại trưởng lão hiện tại hoàn toàn xem trọng Minh Nam, hắn cảm thấy hôm nay người thắng khẳng định là cháu trai của mình.
Hư ảnh phía sau Minh Nam đã hình thành, Minh Vương giơ nắm tay, trên quyền ngưng tụ năng lượng cuồng bạo, ném về phía Minh Dạ.
Minh Dạ cũng đồng thời ra chiêu, ngay tại một khắc Minh Vương của hắn ra quyền, hắn lấy Long Uyên, tốc độ tăng lên tới cực hạn, như một con ám dạ cuồng lang, phóng mạnh về phía trước.
Minh Kính Thiên cùng các vị trưởng lão không thể không ngưng tụ kết giới, lúc này lực lượng càng thêm cuồng bạo.
"Oanh" một tiếng, toàn bộ mặt đất đều chấn động. Chỗ Minh Dạ và Minh Nam hình thành một lốc xoáy năng lượng to lớn, trong phạm vi mấy trăm mét mặt đất toàn bộ tơi bời. Nơi nơi khói đặc cuồn cuộn, cát bay đá chạy.
Mọi người ở đây vô cùng chờ đợi, thời điểm một đám đều mở to hai mắt nhìn chằm chằm, Minh Dạ đã thành công vọt tới cạnh Minh Nam. Mắt hắn lạnh như băng như đao, phi thân đi lên, dí Long Uyên phía sau Minh Nam, sau đó nhàn nhạt phun ra ba chữ: "Ngươi thua!"
Minh Nam vừa rồi thấy Minh Dạ vọt tới, trong lòng chính là cả kinh. Hắn không ngờ thời điểm Minh Dạ duy trì Minh Vương, còn có thể phân ra khí lực đến đối phó hắn. Tuy rằng trong lòng kinh ngạc, vẫn định phân thần đến đối phó hắn. Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, cũng đã bị Minh Dạ để ở lưng. Tốc độ của hắn thật sự quá nhanh, hắn nhìn thấy chỉ là một đạo hư ảnh. Không có khả năng, điều này sao có thể? Trừ phi......"Ngươi lại thăng cấp?"
"Ngày hôm qua vừa mới thăng cấp, hôm nay vừa vặn củng cố tu vi một chút!" Ngày hôm qua sau khi Minh Dạ ăn đan dược của Tần Ly cũng đã cảm giác được linh lực trong cơ thể dao động, sau khi trở về thì bắt đầu thăng cấp. Thực lực của hắn hiện tại đã là huyền linh thánh nhị giai, chẳng qua vừa nãy hắn che giấu.
Minh Nam không cam lòng, hắn không ngờ mình đã đặt cược mọi thứ, lại vẫn dễ dàng thua trên tay Minh Dạ.
Lúc này, sau khi khói bụi tản ra, mọi người thấy Minh Dạ đứng ở phía sau Minh Nam, Minh Nam đã không thể động đậy.
Mặc Nha lúc này đã đánh Xích Tê mặt mũi bầm dập, thấy Minh Dạ đã thắng, trực tiếp về bên Minh Dạ.
Đại trưởng lão từ ghế tựa đứng lên, như thế nào cũng không dám tin tưởng. Tại sao có thể như vậy? Điều này hoàn toàn không giống dự đoán của hắn.
Minh Kính Thiên thấy cháu trai mình không có việc gì, trong lòng thả lỏng.
"Oa, vẫn là thiếu chủ lợi hại!"
"Thiếu chủ uy vũ!"
Trên đài phát ra những tiếng hò hét chói tai, những người này đều là người ủng hộ Minh Dạ. Phàm là nhìn hắn không vừa mắt, hiện tại đều một đám mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt khó có thể tin.
Minh Dạ triệt hồi Long Uyên, phủi áo choàng đi vê phía Tần Ly.
Ánh mắt Minh Chỉ Huyên luôn dõi theo Minh Dạ, thấy hắn đi về phía Tần Ly, trợn mắt, nắm chặt tay. Vì sao, vì sao Dạ ca ca lại cười với nữ nhân kia? Không cần, nàng nhất định phải giết tiện nhân kia!
Minh Dạ đi đến cạnh Tần Ly: "Ly nhi, để nàng lo lắng rồi."
Tần Ly thấy Minh Dạ không có việc gì, cười nói: "Chúng ta đi thôi!"
Minh Dạ gật đầu, cùng Tần Ly rời võ trường.
Minh Nam đứng ở dưới đài, trong lòng một mảnh hắc ám. Hắn không thể nhận kết quả này, vô luận như thế nào cũng không thể nhận. Hắn hiện tại đã không thèm nghĩ vị trí người thừa kế gì nữa, lòng tràn đầy ý muốn làm sao để Minh Dạ chết trên tay hắn.
Ánh mắt Minh Chỉ Huyên âm nhu nhìn bóng lưng Tần Ly, móng tay cắm vào trong tay, trong lòng nàng hiện tại tràn đầy ghen ghét, hận không thể giết Tần Ly ngay bây giờ.
Phòng của Minh Dạ, lúc này Tần Ly đang nhìn Minh Dạ nói: "Dạ, hiện tại tỷ thí tuy rằng kết thúc, nhưng những người đó hẳn là sẽ không dễ dàng chết tâm như vậy. Nhưng chắc bọn họ sẽ không đam động thủ ở Minh gia, dù sao tỷ thí này là bọn hắn thừa nhận, về sau phải cẩn thận bọn họ âm thầm xuống tay."
"Hiện tại không cam lòng nhất chính là nhất mạch đại trưởng lão, nhị trưởng lão và tam trưởng lão còn không có lá gan đó. Bọn họ hiện tại ít nhất sẽ yên tĩnh một ít ngày, ta có thể cùng nàng đi tham gia sự kiện đan dược trước. Bọn họ nếu dám ở bên ngoài động thủ, ta cũng sẽ không nương tay." Minh Dạ vừa nói đến đại trưởng lão, trong mắt u quang chợt lóe.
"Thiếu chủ, gia chủ nói ở thư phòng chờ ngài." Lúc này, có hạ nhân đến trước phòng Minh Dạ bẩm báo.
"Đã biết, đi xuống đi!" Minh Dạ mở cửa phòng: "Ly nhi, nàng ở chỗ này chờ ta một lát, ta đi một lát rồi về."
"Ừm, chàng đi đi!" Tần Ly nhìn Minh Dạ nói.
Minh Dạ đi tới thư phòng của Minh Kính Thiên, gõ cửa.
Minh Kính Thiên lên tiếng: "Vào đi!"
Minh Dạ đẩy cửa phòng đi vào, trực tiếp đi đến đối diện Minh Kính Thiên: "Hiện tại tỷ thí cũng xong rồi, ta chuẩn bị ngày mai rời đi."
"Dạ nhi, nơi này là nhà ngươi, không phải nhà trọ. Những người đó sở dĩ đối với ngươi bất mãn, cũng là bởi vì ngươi không đặt tâm tư ở trên người Minh gia." Minh Kính Thiên còn chưa nói gì, chợt nghe Minh Dạ nói hắn phải đi, mặt vốn có chút vui sướng lại trầm đi.
Giọng Minh Dạ lạnh lùng: "Chẳng lẽ mỗi ngày đứng ở Minh gia thì gọi là suy nghĩ vì Minh gia sao? Hiện tại có ngài ở trong này, Minh gia có gì đáng lo? Chỉ có thực lực mạnh, mới có thể làm Minh gia mạnh lên. Bọn họ luôn miệng nói suy nghĩ vì Minh gia, nhưng mỗi ngày đều đang làm cái gì, nói vậy ngày so với ta càng rõ ràng! Có chuyện gì thì nói đi!"
"Sắp đến sự kiện đan dược, lần này trong nhà sẽ phái Minh Chỉ Huyên và Minh Chỉ Nhiễm đi, ngươi và tam trưởng lão phụ trách bảo hộ bọn họ." Minh Kính Thiên bị Minh Dạ tức giận đến thiếu chút quên chuyện muốn nói. Hiện tại Minh Dạ xem như người trẻ tuổi thực lực mạnh nhất ở Minh gia. Tham gia sự kiên đan dược đều là thế lực lớn, nếu Minh gia phái người thực lực không mạnh đi, sẽ bị thế lực khác chê cười.
Minh Dạ vốn chuẩn bị cùng Tần Ly đi tham gia sự kiện đan dược, "Ta sẽ đi, nhưng đến cùng muốn bảo hộ các nàng hay không, phải xem biểu hiện của các nàng." Minh Dạ nói xong, liền xoay người đi ra khỏi phòng Minh Kính Thiên.
Minh Kính Thiên thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Minh Dạ đi trở về phòng mình, ngồi xuống đối diện Tần Ly.
Tần Ly thấy Minh Dạ trở về, hỏi: "Minh gia chủ nới gì với chàng thế?"
"Chuyện sự kiện đan dược, vốn ta cũng không chú ý đến cái này lắm. Ly nhi, lần này Minh gia sẽ phái Minh Chỉ Nhiễm và Minh Chỉ Huyên tham gia, nói là để ta và tam trưởng lão cùng nhau bảo hộ an toàn của bọn họ."
"Ý của chàng là, đại trưởng lão bên kia có thể lợi dụng sự kiện lần này động thủ?" Tần Ly đoán.
Minh Dạ nghĩ một lát: "Có thể, đại trưởng lão hiện tại đã coi ta trở thành cái đinh trong mắt, cả Minh Nam cũng sẽ không từ bỏ ý đồ."
"Không có việc gì, bọn họ nếu dám động thủ, chúng ta còn đỡ lo. Sớm giải quyết những người này cũng tốt." Tần Ly cười lạnh.
Sáng sớm hôm sau, Minh Dạ và Tần Ly rời Minh gia. Minh Dạ đưa Tần Ly tới tận chân núi Thanh Vân tông, mới không nỡ nói: "Ly nhi, lại phải xa nàng vài ngày."
"Ha ha, chỉ vài ngày thôi mà, qua vài ngày gặp nhau ở Dược cốc." Tần Ly cười bất đắc dĩ nói.
Minh Dạ u oán nhìn Tần Ly: "Ly nhi, nhiều ngày như vậy không gặp, nàng cũng không không nỡ sao?"
Tần Ly trừng Minh Dạ một cái, trên mặt lại hơi nóng. Nàng quan sát bốn phía, kiễng mũi chân hôn nhẹ một cái lên mặt Minh Dạ.
Minh Dạ không hề động, tựa hồ có chút bất mãn. Tần Ly không có biện pháp, nghĩ dù sao chính là một nụ hôn nữa cũng không sao, đi gần tới Minh Dạ.
Minh Dạ duỗi tay, ôm Tần Ly vào lòng, sau đó cúi đầu hôn lên môi anh đào của Tần Ly. Hắn nhắm mắt lại, dùng đầu lưỡi đẩy hàm răng của Tần Ly, bắt đầu hấp thu mật nước trong miệng nàng. Hắn muốn nhớ kỹ cảm giác này, mấy ngày nay không thấy tối thiểu có thể ngẫm lại một chút.
Cơ thể Tần Ly có chút như nhũn ra, ưm một tiếng đẩy Minh Dạ ra: "Được rồi, không thể quá đáng. Chàng mau trở về đi, ta phải đi!"
Minh Dạ môi mỏng hơi mím, hiển nhiên rất không vừa lòng. Tần Ly không thèm để ý hắn, mà trực tiếp phi thân lên ngọn núi cao nhất Thanh Vân tông.
Tần Ly xoa mặt mình, lại còn hơi nóng lên. Nàng vào nội tông chuẩn bị về phòng mình, hiện tại cánh môi nàng còn sưng, cũng không thích hợp gặp người.
"Tần Ly!" Tần Ly vốn đi được nửa bước thì dừng lại, quay đầu thì thấy là Đoan Mộc Vân Nghệ. Nàng hơi cúi đầu: "Thiếu chủ, tìm ta có việc sao?"
Đoan Mộc Vân Nghệ nhìn đôi môi Tần Ly ánh mắt tối lại trong chớp mắt, "Ngươi đã trở lại, lập tức đi đan thất đưa tin đi! Trước tiên ở bên trong đăng ký một chút, đến lúc đó qua vài ngày đi theo bọn họ tham gia sự kiện đan dược." Nói xong, hắn cũng không lưu lại, đi đến nơi ở của Phong trưởng lão.
Tần Ly cảm thấy xem không hiểu Đoan Mộc Vân Nghệ, không nghĩ tới hắn gọi mình chỉ bởi vậy. Lắc đầu, mau chóng trở về phòng mình.
Qua một ngày, Tần Ly mới đi đan thất. Nàng đã đi qua đan thất, lúc trước thời điểm vừa tới Thanh Vân tông, nàng đã dạo quanh trên núi một lần.
Đan thất rất lớn, bên trong bày biện vài cái giá, phía trên tất cả đều là thảo dược. Tần Ly tùy tiện nhìn quét một chút, phát hiện thảo dược quý hiếm cũng không thiếu. Không ngờ nội tình Thanh Vân tông không tồi, quả thật đại tông phái có khác.
Trong Đan thất có mấy dược đỉnh, là chuẩn bị cho luyện dược sư. Nhưng người có dược đỉnh rất ít sử dụng, dù sao dược đỉnh đều có ảnh hưởng tới tỉ lệ cùng phẩm cấp đan dược.
Thời điểm Tần Ly đi vào đan thất, bên trong có rất nhiều đệ tử trẻ tuổi. Bọn họ nhìn Tần Ly hơi xa lạ, không biết nàng là ai.
"Vị này sư tỷ, ngươi là tới tìm người sao?" Đệ tử đan thất cũng không cần thực lực rất cao, chỉ cần có thiên phú luyện dược là được. Tuy rằng Tần Ly ở bên trong nội tông danh vọng rất cao, nhưng không phải ai cũng từng gặp nàng. Nhưng thiếu nữ thấy quần áo trên người Tần Ly là của đệ tử nhập thất của trưởng lão, cao quý hơn bọn họ, bởi vậy xưng hô cũng tương đối cung kính.
"Không biết trưởng lão đan thất ở đâu? Ta đi báo tin." Tần Ly khách khí hỏi.
Dịch Băng lúc này vừa vặn từ chỗ trưởng lão đi ra, thấy Tần Ly đứng ở bên ngoài, đi ra ngoài nói: "Ngươi dược luyện tốt lắm sao? Không biết thời điểm luyện dược nhất định phải tập trung tinh thần sao?" Nói xong, nàng mới quay đầu nhìn Tần Ly, trên mặt có chút kinh ngạc, mỉm cười nói: "Hoá ra là Tần sư tỷ, không biết tỷ tới nơi này có chuyện gì sao?"
Thiếu nữ bị Dịch Băng mắng cũng không dám nói chuyện với Tần Ly nữa, vội cúi đầu luyện chế đan dược của mình.
Tần Ly đứng ở bên cạnh nhìn Dịch Băng, ý cười trên mặt cũng thu lại. "Không có gì, ngươi có việc phải đi thì đi đi!" Nói xong, đi vào bên trong.
Ý cười trên mặt Dịch Băng cũng thu lại, trong lòng hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài.
Tần Ly thấy lúc nãy Dịch Băng đi ta từ bên cạnh, chuẩn bị đi tới đó tìm xem. Sau khi đi vào thì thấy một lão nhân đang ở trong phòng đọc sách.
"Xin hỏi, trưởng lão đan thất ở đó không?" Tần Ly nhìn vào trong phòng, thấy trong phòng bài trí rất đơn giản, ánh mắt nhìn quét một vòng rồi trở lại trên người lão nhân.
Lão nhân không hề để ý nàng, trong phòng chỉ có thể nghe được tiếng lật sách "xào xạc".
Tần Ly nhíu mày, đi tới trong phòng, thấy lão nhân đang lật xem quyển sách thuốc, thì biết hắn nhất định là một người rất si mê luyện dược. Nàng lấy một lọ thập phẩm đan dược Phá Nguyên Đan từ trong người ra, sau đó mở cái lọ ra bên cạnh lão nhân.
Cái múi lão nhân hơi động, tìm tới hướng Tần Ly. Hắn thấy cái lọ trong tay Tần Ly định đưa tay lấy, kết quả bị Tần Ly thu lại.
Lão nhân có chút tức giận, có thế này mới nhìn phía Tần Ly nói: "Mau lấy cái lọ kia ra, để lão phu nhìn kỹ nào!"
"Có thể xem, ngươi trả lời vấn đề ta hỏi trước đã." Tần Ly nói xong, an vị ở ghế tựa đối diện.
Lão nhân bĩu môi: "Được, ngươi hỏi mau!"
Tần Ly cười nói:"Trưởng lão Đan thất ở đâu?"
Lão nhân có thế này liếc mắt đánh giá kỹ Tần Ly: "Ngươi là Tần Ly?"
Tần Ly hiện tại đã hoàn toàn xác định thân phận người trước mặt, gật đầu: "Không sai, ta chính là Tần Ly."
"Hắc hắc, ngươi là Tần Ly là tốt rồi. Lão phu chính là trưởng lão đan thất Lê Đan, Tần Ly này, nhanh chút đem bình đan dược kia cho ta xem." Lê trưởng lão một mặt lấy lòng, quả thực so với thái độ vừa rồi kém một vạn tám ngàn dặm.
Tần Ly cười nói: "Ta đi báo tin. đăng ký xong tự nhiên sẽ đem cho ngươi xem." Nàng cũng không dám lấy ra lúc này, nàng dám cam đoan, nếu hiện tại đã đưa đan dược cho hắn, sợ là hắn lại không nhìn mình.
Lê trưởng lão nghe Tần Ly nói xong, lập tức chạy ra khỏi phòng, quả thực chính là vận tốc ánh sáng. Khóe mắt Tần Ly có chút run rẩy, vẻ mặt không nói gì.
Cũng chỉ đến đến mười, Lê trưởng lão đã trở lại, cầm trên tay một quyển sổ ghi chép. "Ngươi mau đăng ký, đăng ký xong rồi đem đan dược cho ta."
Hắn không thẹn tên Lê Đan, quả thực chính là luyện dược thành si. Tần Ly không nói gì, dưới ánh mắt sáng quắc của Lê trưởng lão đăng ký xong tư liệu của mình. Nàng từ trong lòng lấy cái bình ra, đưa tới trước mặt Lê trưởng lão nói: "Đây, cầm đi!"
Lê trưởng lão chà xát tay, hai mắt tỏa ánh sáng. Thật cẩn thận nâng bình đan, mở ra ngửi ngửi hỏi: "Của ngươi đây chính là thập phẩm Phá Nguyên đan?"
"Đúng vậy!" Tần Ly trả lời.
Lê trưởng lão mừng rỡ như điên, nhìn Tần Ly truy vấn: "Chẳng lẽ mấy đan dược này đều là ngươi luyện chế?"
Tần Ly không phủ nhận, Lê trưởng lão cầm lấy cánh tay Tần Ly nói: "Đi, hiện tại lập tức luyện chế một lò để lão phu nhìn xem."
"Hiện tại?" Tần Ly nhìn trời. Lão nhân này thật đúng là nói gió thì mưa mà, cũng không quản người khác có tiện hay không.
Lê trưởng lão có chút hoang mang nói: "Sao, chẳng lẽ ngươi còn có việc?"
"Không có việc gì là không có việc gì, nhưng hôm nay không được, trên người ta không có dược liệu." Nàng cũng không muốn lãng phí dược liệu của mình, phải biết rằng luyện chế Phá Nguyên đan này mất của nàng không ít công phu, bên trong dược liệu quý lại không ít.
Lê trưởng lão có chút thất vọng, nhưng ngẫm lại quả thật là mình nóng vội. "Như vậy đi, chờ lão phu chuẩn bị dược liệu thì luyện chế nhé? Qua hai ngày chính là sự kiện đan dược, đến lúc đó có thể lên núi hái thuốc."
Tần Ly gật đầu: "Có thể, chỉ cần dược liệu đủ, khi nào cũng có thể luyện chế. Lê trưởng lão, đan dược có thể trả lại cho ta không?" Kỳ thực bình đan dược này Tần Ly cũng không thiếu, nhưng tốt xấu cũng là thập phẩm đan dược, nàng cũng không muốn tặng không cho người khác. Huống hồ nếu để cho người khác biết nàng tùy tùy tiện tiện lấy ra thập phẩm đan dược, tất nhiên sẽ bị người nhớ thương.
Lê trưởng lão có chút không bỏ được đưa lọ thuốc cho Tần Ly, sắc mặt bỗng chốc suy sụp đi. Tần Ly cất lọ thuốc vào trong lòng: "Đã đăng ký xong rồi, trưởng lão ta đi về trước đây."
Tần Ly nghe được vừa rồi Lê trưởng lão nói đến thời điểm có thể đi lên núi hái thuốc, trong lòng thập phần vui vẻ. Hi vọng đến lúc đó có thể chọn thêm một ít thảo dược mình không có, như vậy dược viên của nàng lại có thể lớn mạnh một ít.
Thời gian qua thật sự nhanh, Tần Ly ở trong Thanh Vân tông an tâm tu luyện mười ngày nay, đã đến ngày xuất phát đi Dược cốc.
Buổi sáng tinh mơ, nàng đi tới Đan thất. Lần này bọn họ do Lê trưởng lão dẫn đội, trong hàng đệ tử chỉ có nàng và Dịch Băng.
Thời điểm đi đến đan thất, rất nhiều đệ tử đều tụ tập ở nơi đó. Bọn họ chủ yếu là muốn gặp đệ tử tham gia sự kiện đan dược, đó chính là thần tượng trong lòng bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.