Ăn xong điểm tâm, Tần Ly lập tức đi tới thư phòng của Tần Vinh Hải. "Đại tiểu thư sớm!" Một đội sáu bảy người hộ vệ đi tới trước mặt Tần Ly, một đám trên mặt thần thái sáng láng, vừa hưng phấn lại có chút đắc ý. Đại tiểu thư thật sự đã trở lại, ngày hôm qua nghe được những người đó nói, bọn họ còn có chút không thể tin được! Tần Ly gật đầu, "Sớm!" Nàng nghĩ một lát nói chuyện với Tần Vinh Hải, cũng không quá để ý, đi ngang qua mấy người rồi đi tới hành lang. "Đại tiểu thư sớm!" Tần Ly còn chưa đi xa mười bước, lại gặp một đám người nữa, Tần Ly lúc này chỉ gật đầu, trong lòng buồn bực hiện tại ở Tần gia người tuần tra như thế nào nhiều như vậy? Nếu nói một lần hai lần không khiến cho nàng chú ý, nhưng ngắn ngủn một đường gặp hơn mười đội, hơn nữa nói được đều là cùng câu "Đại tiểu thư sớm!", khiến nàng không thể không cảm thấy một đầu hắc tuyến. Thẳng đến lúc đi đến thư phòng, xem như gặp đội cuối cùng, Tần Ly gọi bọn họ lại: "Các ngươi nói cho Khải thúc, gọi người vào luyện võ trường tập hợp!" Nàng cũng không muốn chạy đến chỗ nào đều có thể gặp dù cố ý hay vô tình, dù sao nếu muốn gặp, dứt khoát tý nữa gặp hết một thể. Huống hồ nàng quả thật định gặp đội hộ vệ hiện tại, không biết đã hơn một năm bọn họ trưởng thành đến trình độ gì. Mấy người nghe xong ý cười trên mặt lớn hơn nữa, một đám trông rất ngốc, cười rộ lên lộ ra tám cái răng. Vội gật đầu, lập tức rời đi đi tìm Tần Khải. Tần Ly lúc này chạy tới cửa thư phòng, nhìn bóng lưng mấy người bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu lại gõ cửa: "Gia gia, Ly nhi có việc tìm ngài." "Ly nhi à, vào đi!" Tần Vinh Hải thấy cháu gái bảo bối đã trở lại, nói chuyện đều tăng lên vài phần. Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, tâm tình rất tốt, nhìn cái gì đều cảm thấy thuận mắt. Tần Ly nhẹ nhàng đẩy cửa ra, xoay người đóng cửa lại sau cất bước đi vào. "Ly nhi, có chuyện gì sao?" Tần Vinh Hải khép sổ sách, trên mặt mang theo ý cười ấm áp. Tần Ly từ trong huyền giới lấy ra hơn mười bình đan dược cùng hơn mười kiện thiên phẩm thánh khí: "Gia gia, mấy đan dược này đều là tăng lên thực lực với đột phá bình chướng, dược hiệu trong đó đều đã viết ra. Ngài cùng vài vị trưởng lão gia gia mỗi người ba bình, còn lại thì phân cho khách khanh trưởng lão đi! Vài thiên phẩm thánh khí đều là trong khoảng thời gian này luyện chế, ngài cũng chia đi xuống đi!" Kỳ thực mấy thánh khí này đều là đêm qua Tần Ly vừa mới luyện chế. Nàng nhìn một chút, thiên phẩm thánh khí lấy được trong di tích tuy rằng đều là thượng phẩm, nhưng số lượng hữu hạn, quả là phân cho đám người Vệ Khanh và Liễu Hàn Vân sẽ không đủ phân cho Tần gia. Mấy thánh khí này tuy rằng không có phẩm chất cao như thánh khí trong di tích, nhưng hơn ở đẳng cấp cao, chất liệu tốt. Phải biết rằng, dù là đại gia tộc như Lôi gia lúc đó, một gia tộc có thể xuất ra thiên phẩm thánh khí cũng không vượt qua ba cái. Hiện tại Tần Ly có thể bỗng chốc lấy ra nhiều đan dược cùng linh khí phẩm cấp cao như vậy, đã đưa Tần gia lên ngai vàng đệ nhất gia tộc. Ngày hôm qua thủ pháp và tốc độ luyện khí của nàng cũng dọa đám người Khuynh Nhan, quả thực chính là sản xuất hàng loạt. Không có biện pháp, nàng trừ bỏ luyện chế cho trưởng lão Tần gia, còn muốn luyện chế cho một đám hộ vệ huyền phẩm thánh khí. Trừ bỏ Tần gia, nàng còn muốn cho Hàn gia cùng Vệ gia, bởi vậy mới có thể khiến mấy người Khuynh Nhan cảm thấy kinh hách. Tần Ly coi đan dược cùng linh khí như cải trắng từng thứ bày ra trên bàn Tần Vinh Hải, khiến hắn nhìn xem phải trợn mắt há hốc mồm. Phải biết rằng, lúc trước vì bảo hộ kiện thiên phẩm thánh khí Kim Huyễn Linh, phải bỏ mất mười mấy tính mạng. Kiện thiên phẩm thánh khí đó không thể nghi ngờ đã trở thành bảo vật gia truyền của Tần gia. Nhưng hôm nay gặp Tần Ly thế này, hắn cảm thấy thiên phẩm thánh khí nháy mắt không đáng giá, quả thực chẳng khác gì linh khí bình thường. "Ly nhi, khụ khụ, con đây là đánh cướp siêu cấp thế gia nào sao?" Tần Vinh Hải nghĩ nát óc cũng sẽ không nghĩ mấy cái này đều do Tần Ly luyện chế. Mỗi kiện linh khí này đều là thiên phẩm thánh khí, mà đan dược đều là cửu phẩm, thập phẩm đan dược. Nàng một lần lấy chính là hơn mười bình, thật sự khiến trái tim Tần Vinh Hải như ngừng đập. Nếu không không phải thân thể hắn cường tráng, sợ là căn bản không trải qua được đả kích này. Tần Ly sắc mặt lạnh nhạt như nước, vân đạm phong khinh nhả ra bốn chữ: "Con tự luyện ạ." Tần Vinh Hải hiện tại trong lòng trừ bỏ cảm thấy biến thái, đã không tìm ra từ ngữ nào có thể hình dung Tần Ly. Nếu nói có chuyện gì không thể xảy ra trên người Tần Ly, hắn hiện tại là trăm phần trăm tin tưởng. "À, đúng rồi, gia gia, đây là Ly nhi luyện chế cho ngài." Tần Ly nói xong lấy một nhẫn không gian từ trong huyền giới, xác thực nói là không gian linh khí. Tần Vinh Hải có chút run run tiếp nhận nhẫn Tần Ly đưa qua, dùng tay vuốt ve nó nói: "Đây là?" "Không gian linh khí, có thể chứa đựng sinh mệnh." Tần Ly định hai ngày này mang người của đội hộ về đi vào Lạc Hoa sơn lâm, cho huyền linh sư bắt giữ một ít huyền linh thú thích hợp. Nghe Khuynh Nhan nói, hiện tại trong cơ thể nàng hỗn độn căn nguyên sẽ tự nhiên hấp dẫn một ít thiên địa linh vật, vậy chắc sẽ hấp dẫn một ít huyền linh thú. Tần Vinh Hải dùng sức nuốt ngụm nước miếng, trái tim nhảy lên "thình thình". Đeo lên ngón tay giữa, trên trán đầy mồ hôi. "Đúng rồi, gia gia, trong chiếc nhẫn có một ít công pháp cùng vũ kỹ, ngài có thể trong gia tộc chọn lựa một ít người thích hợp để bọn họ tu tập. Bên trong vũ kỹ đều là địa phẩm đến thiên phẩm, dẫu bản thân tu vi không cao, nếu luyện tập mấy vũ kỹ này cũng có thể bù lại không ít." Tần Vinh Hải hiện tại đã không biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung tâm tình của bản thân, hắn chính là đờ đẫn nghe Tần Ly giới thiệu, hiển nhiên đã kinh hách đến cùng m. "Gia gia, một lát ta muốn đi học viện một chuyến thăm lão sư." Khóe miệng Tần Ly hơi run rẩy, nàng tựa hồ làm gia gia kinh hách hơi lớn. Nàng hiện tại đã không có cảm giác với mấy thứ này, bởi vậy cũng không chú ý tới năng lực thừa nhận của người khác. Tần Vinh Hải nhìn đồ trên bàn, trong mắt vẫn là có chút không thể tin tưởng. Đợi vài giây mới phản ứng lại, ngẩng đầu nói: "Đi đi, lão sư con trong một năm đã tới nhà vài lần, Tần gia cũng là bởi vì hắn quan tâm mới miễn đi một ít phiền toái không cần thiết. Con đã trở lại, gặp lại lão nhân gia hắn cũng là phải." Kỳ thực dựa theo tuổi mà nói, Tần Vinh Hải chỉ là vãn bối của Nguyệt Diệu Thương, trong giọng nói tự nhiên phải kiêm tốn kính cẩn một ít. Tần Ly gật đầu: "Gia gia, mấy đan dược và linh khí này ngài thu vào đi, chờ thực lực cao lên là có thể sử dụng. Nếu không có gì việc, vậy Ly nhi đi trước ạ?" Tần Vinh Hải liên tục vẫy tay: "Đi đi, buổi tối sớm một chút trở về là tốt rồi." Ngắn ngủn một năm, cấp bậc Tần Vinh Hải cùng vài vị trưởng lão đã tăng lên tôn cấp, nhưng hiện tại xem ra vẫn chưa đủ. Tuy rằng cấp bậc chung của bọn họ còn không phải quá cao, nhưng tốc độ tăng lên này đặt ở chỗ nào cũng làm cho người ta sợ hãi. Hiện tại Tần Ly lại đưa tới nhiều đan dược cùng linh khí như vậy, tin tưởng qua không lâu, Tần gia sẽ trở thành thế gia đứng đầu Nguyệt Diệu. Tần Ly đi ra thư phòng Tần Vinh Hải thì thấy Tần Khải chờ ở cửa, Tần Khải nhìn thấy Tần Ly đi ra đầu đang cúi lập tức ngẩng lên, trong mắt đều là ý cười. "Đại tiểu thư, nghe nói cô tìm ta?" "Khải thúc, ngài tập hợp mọi người, ngày mai chúng ta đi Lạc Hoa sơn lâm. Hiện tại số lượng người trong đội hộ vệ đã đủ, nhưng thực lực còn chưa đủ. Nếu gặp phải cường giả, an toàn Tần gia vẫn không thể bảo đảm." Cường giả theo như lời Tần Ly cũng không bao gồm thế lực trong tây đại lục, thế lực này tích lũy đều đã mấy trăm đến một ngàn năm, căn bản không phải nàng một sớm một chiều có thể vượt qua. Theo như lời nàng cũng chỉ là mấy người tông cấp tôn cấp, hiện tại đội hộ vệ đội chống lại cường giả cấp bậc này, một chút phản kháng cũng không. Tần Khải nghe Tần Ly tính tự mình thao luyện thành viên đội hộ vệ, cũng liên tục gật đầu. Mấy tiểu tử này nên ăn chút khổ, hiện tại cuộc sống an nhàn ở Tần gia đã khiến một ít người trong đó có chút buông lỏng. "Được, ta đây hiện tại sẽ đi báo cho mấy xú tiểu tử này." "Ha ha, Khải thúc cũng không cần rất sốt ruột, hôm nay để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng. Đồ ăn cùng đồ cần thiết đều chuẩn bị tốt, lần huấn luyện này sẽ rất gian khổ." Tần Ly phân phó Tần Khải xong, chuẩn bị đi tìm Lục Kình Thương. Hiện tại Liễu Hàn Vân tuy rằng không ở trong học viện, nhưng Lục Nhã chắc ở đó. Lục Kình Thương lúc này đang ngồi trong phòng, cảm thụ bốn phía yên tĩnh hài hòa, trong lòng có một loại sảng khoái chưa bao giờ từng có. Trước khi hắn bị nhốt trong động, cuộc sống vẫn kém hơn một bậc. Tuy rằng thực lực của hắn là không phải nghi ngờ, nhưng thủy chung không được nhân loại và huyền linh thú tán thành. Vốn đang lo lắng người Tần gia cũng sẽ không chào đón hắn người ngoài này, nhưng mọi người nhìn thấy hắn đều hữu hảo mỉm cười, khiến hắn cảm giác được một loại ấm áp chưa từng có. "Lục tiền bối, ngài ở đó không?" Tần Ly đi đến bên ngoài viện của Lục Kình Thương, cao giọng hỏi. Lục Kình Thương nghe tiếng của Tần Ly, rời khỏi trạng thái tu luyện. Đẩy cửa đi ra khỏi phòng: "Tần nha đầu, sớm như vậy tìm ta có việc gì?" Hắn cảm thấy mình hiện tại trang điểm thật nhã nhặn, bởi vậy nói chuyện cũng chú ý hơn trước rất nhiều. Tuy rằng thường thường vẫn lão tử gọi tới gọi lui, nhưng đã chú ý hơn trước. "Ta hiện tại chuẩn bị đi học viện, mang ngài đi gặp một người." Tần Ly ý cười nói. Lục Kình Thương vừa nghe Tần Ly nói như vậy, thì biết người muốn gặp chắc có liên quan đêm mình. Hắn lặng im một chút rồi gật đầu nói: "Ừ, đi thôi!" Hai người lúc này không ngự không phi hành, dù sao ở trong kinh thành hiếm thấy người ngự không phi hành, bởi vậy hai người lựa chọn đi bộ. Dù sao vị trí Tần gia cách Nguyệt Diệu học viện chẳng phải quá xa, rất nhanh là có thể đi tới. Lúc hai người đi vào trong học viện, đệ tử đi ngang qua đều ghé mắt xem bọn họ. Hơi suy tư một chút, rồi hiện lên trước mắt. Đây không phải Tần Ly một năm trước rời Nguyệt Diệu học viện sao? Nàng đã trở lại? Như thế rất tốt, một người biết, không tới một lát, toàn học viện đều biết Tần Ly đã trở lại. Nói đùa chứ, nàng là tấm gương trong lòng đệ tử Nguyệt Diệu, ai có thể ở nhập học mấy tháng đã đạt đến độ cao kia? Có người nghe nói nàng phải đi tây đại lục thần bí khó lường, hiện tại ánh mắt nhìn nàng không khác gì thần thánh. Tần Ly và Lục Kình Thương phát hiện người vây xem càng đến càng nhiều, thực có chút đau đầu. Lúc này có một nam sinh mang theo một đám đệ tử đi tới, vừa thấy Tần Ly thì chào hỏi: "Tần Ly, ngươi còn nhớ ta không?" Tần Ly đầu tiên là sửng sốt một cái chớp mắt, nhớ tới thiếu niên, đây không phải Tề Phàm lúc trước cùng tỷ thí luyện dược sao? "Ta nhớ được ngươi, ngươi tên Tề Phàm đúng không?" "Mỗi người đều đang truyền ngươi đã trở lại, cho nên ta lập tức dẫn bọn họ tới gặp một chút. Vị này chính là Tần Ly, năm đó luyện dược thuật của ta chính là thua dưới tay của nàng!" Thời điểm Tề Phàm nói đến mình từng bại bởi Tần Ly trên mặt không có gì không cam lòng hay không vui. Hắn vừa nói xong, một ít tân sinh phía sau đều nhìn Tần Ly như thần tượng. Tần Ly cười nói: "Ha ha, đừng đem ta nói như thần vậy, luyện dược thuật của ngươi cũng không tệ. Lúc trước chúng ta chỉ là luận bàn mà thôi, cũng không có ai thua ai thắng. Ngươi hiện tại ở trong học viện tốt không?" "Ừm, mọi thứ đều tốt, à, lão sư bảo ta dẫn theo mấy đệ tử. Nếu lão sư cùng các trưởng lão biết ngươi đã trở lại, nhất định sẽ phi thường cao hứng. " Tề Phàm hiện tại nhớ tới tỷ thí lúc trước, trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút kích tình mênh mông. Hắn luôn luôn đều coi Tần Ly là thần tượng, hi vọng bản thân có một ngày có thể trưởng thành đến độ cao của nàng. Tần Ly nhìn đệ tử phía sau gật đầu nói: "Ta còn có chút chuyện, về sau lại tán gẫu!" Nói xong, liền cùng Lục Kình Thương đi về phía thể viện. Hai người tiến tiến vào ký túc xá, Tần Ly nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh, thật đúng là có chút hoài niệm. Nàng đi rất chậm, trên mặt mang theo ý cười. Đi đến cửa tiểu viện của Liễu Hàn Vân, Tần Ly gõ cửa nói: "Lục di, ngài ở bên trong không?" Lục Nhã từ sau khi mấy người Liễu Hàn Vân và Vệ Khanh đi ra ngoài lịch lãm, không có việc gì cũng tự tu luyện một chút. Hiện tại nàng cảm thấy cuộc sống này cũng rất tốt, không có Liễu Nguyên, sinh hoạt của nàng cũng không đến nỗi, hiện tại ngược lại cảm thấy an tâm. Nghe bên ngoài hình như có người gọi nàng, từ trong phòng đi ra ngoài. Sau khi mở cửa thấy Tần Ly và một người nam nhân đang đứng ở ngoài cửa. "Là Ly nhi đã trở lại?" Trên gương mặt thanh tú của Lục Nhã nở một nụ cười ôn hoà, kỳ thực Tần Ly có thể coi là ân nhân của hai mẹ con họ, bởi vậy nàng là hết sức thích nàng. Huống chi tâm tư Liễu Hàn Vân nàng cũng biết được, tuy rằng nàng cảm thấy hi vọng không phải rất lớn, nhưng nàng cũng hi vọng Tần Ly có thể trở thành con dâu nàng. Lục Kinh Thương luôn nhìn cô gái trước mặt, mặt mày đều có một cảm giác quen thuộc. Kỳ thực Lục Nhã cũng giống vậy, tuy rằng chưa thấy qua Lục Kình Thương, nhưng không hiểu sao có một cảm giác thân thiết. "Lục di, đây là Lục tiền bối. Hai người trò chuyện, ta muốn đi tìm lão sư một chút, một lát rồi trở về." Tần Ly thấy trong mắt hai người đều có kinh ngạc, cảm thấy chắc mình đoán không sai. Giữa bọn họ hẳn là có rất nhiều điều muốn nói, nàng vừa vặn thừa dịp lúc này đi xem lão sư nàng. Lục Nhã từ trong sững sờ tỉnh lại, trên mặt mang theo ý cười nói: "Vị này mời vào!" Trong mắt Lục Kình Thương có từ ái khi nhìn vãn bối, gật đầu đi theo nàng vào viện. Tần Ly đưa Lục Kình Thương đến tiểu viện rồi thì lập tức đến tiểu lâu của Nguyệt Diệu Thương, còn chưa đi vào, đã nghe thấy "Phanh" một tiếng, nàng lập tức bay nhanh lên lầu hai. Hàng hiên lầu hai ngập tràn khói đặc, một mùi thuốc truyền ra. Khóe mắt nàng có chút run rẩy, không biết lão sư của nàng lại đang làm phát minh mới gì, lại làm ra động tĩnh lớn như vậy. Nàng không khỏi nhíu mày, dùng chưởng phong xua tan khói, vừa vào cửa thì thấy nơi nơi đều là mảnh nhỏ dược đỉnh, mặt Nguyệt Diệu Thương tối đen, tóc với râu lộn xộn bù xù, không khác chuồng gà. "Sư phụ, ngài dùng động tĩnh lớn như vậy tới đón tiếp đồ nhi, đồ nhi thật đúng là có chút không tiêu thụ nổi." Tần Ly bất đắc dĩ lắc đầu, thấy cả người Nguyệt Diệu Thương lộn xộn, cười đến vô lương tâm. "Hừ, người nào không muốn sống dám giả mạo đồ đệ lão phu?" Nguyệt Diệu Thương ho nhẹ vài tiếng, dùng thân vung tay áo xua tan khói. Tần Ly cười cười nói: "Ôi sư phụ ngài thật đã quên ta? Vốn đang nghĩ sau khi trở về đến thăm ngài, thuận tiện đưa ngài mấy thứ tốt, ngài không cần, vậy quên đi." Tần Ly nói xong liền đi ra ngoài, Nguyệt Diệu Thương ngồi dưới đất phản ứng một lát, lập tức vọt tới trước mặt Tần Ly: "Tiểu đồ đệ?" "Xem ra là không quên à! Sư phụ, đã hơn một năm không gặp, ngài ổn không?" Tần Ly nhìn phòng lẻ lộn xộn, đuôi lông mày nhướng lên. Sư phụ này thật đúng là cái gì cũng dám làm, hiện tại là phá dược đỉnh, lần sau không chừng sẽ bắt đầu phá phòng ở. Kỳ thực nàng không biết là, trong một năm này Nguyệt Diệu Thương phá dược đỉnh đã không dưới hai mươi cái, hắn làm thí nghiệm cũng sẽ không sử dụng dược đỉnh rất trân quý, bởi vậy loại nổ mạnh này thường phát sinh. Vừa mới bắt đầu lão sư và các trưởng lão trong học viện nghe được động tĩnh còn có thể đến xem, hiện tại đã chẳng thèm đoái hoài. Nếu cách vài ngày không có nghe thấy động tĩnh gì, bọn họ ngược lại có điểm lo lắng. Nguyệt Diệu Thương vội lấy tay vuốt tóc và râu, hắc hắc cười mỉm nói: "Thí nghiệm, sư phụ ta đang thí nghiệm phản ứng dung hợp một ít dược liệu. Tiểu đồ đệ, con không biết, trong khoảng thời gian con không ở đây, sư phụ ta vô cùng nhung nhớ! Hiện tại không ai có thể cùng sư phụ ta thảo luận dược lý, cho nên sư phụ ta chỉ có thể tự mình mân mê." Tần Ly thấy tiểu lão đầu càu nhàu, thật đúng là có chút buồn cười. "Sư phụ, ngài đây là nghiên cứu cái gì dung hợp đó, có thể nói với ta?" Nguyệt Diệu Thương thấy Tần Ly chủ động nói, cười hắc hắc nói: "Tiểu đồ đệ, biết con tốt nhất mà. Con qua đây, ta cho con xem xem." Nguyệt Diệu Thương lật đống hỗn độn nửa ngày, rốt cục tìm được hai gốc thảo dược đen như mực. Hắn vội dùng tay áo xoa xoa, cầm tới trước mặt Tần Ly nói: "Chính là cái này, con giúp sư phụ nhìn xem, hai loại thảo dược này rõ ràng dược tính bù trừ, dược tính ôn hòa, vì sao để cùng nhau sẽ có phản ứng lớn như vậy?" Tần Ly đi qua quan sát mẩu thuốc, sau đó hỏi Nguyệt Diệu Thương: "Ngài nói trình tự để được liệu với nhau cho ta xem nào." Nàng nhìn hai loại dược liệu và mẩu thuốc cũng không thể xác định vấn đề ở đâu, còn phải biết một ít chi tiết mới được. Nguyệt Diệu Thương vội nói quá trình mình luyện chế cho Tần Ly, hai người bắt đầu thảo luận. Thảo luận qua đi, Tần Ly lấy dược đỉnh mình lấy được trong di tích, trong ánh mắt Nguyệt Diệu Thương sáng ngời. "Tiểu đồ đệ, dược đỉnh này của con cũng không một loại, vừa thấy chính là đỉnh tốt." Nguyệt Diệu Thương thật cẩn thận vuốt dược đỉnh, khom lưng cẩn thận quan sát. Tần Ly cười khẽ nói: "Chúng ta hiện tại thí nghiệm một chút đã, chờ về sau ngài có rất nhiều thời gian ngắm dược đỉnh." Nguyệt Diệu Thương vừa mới bắt đầu không hiểu ý Tần Ly, nhưng sau liền nhịn không được có chút hưng phấn nói: "Tiểu đồ đệ, con là nói muốn đưa dược đỉnh này cho sư phụ?" "Ngài nói đi?" Tần Ly khẽ cười nói. "Hắc hắc, tiểu đồ đệ, cũng là con tốt!" Ánh mắt Nguyệt Diệu Thương hiện tại nhìn dược đỉnh rõ ràng đã không phải thưởng thức, nghiễm nhiên đã đem nó cho rằng vật của mình. Trong quá trình Tần Ly đang làm thí nghiệm, Nguyệt Diệu Thương chăm chú nhìn động tác trong tay nàng, sợ dược đỉnh bị hư tổn gì đó. Tần Ly trợn trắng mắt, nếu biết hắn sẽ như vậy, để tối nay mới nói cho hắn. Hai người nỗ lực cả một buổi sáng, rốt cục luyện chế ra một lò đan dược. Xem sắc màu, vàng óng ánh mượt mà, bên ngoài ánh một tầng vầng sáng nhàn nhạt, vừa thấy thì biết không phải phẩm chất thường. Thập phẩm đan dược phẩm chất cao cấp, đây chính là vật báu vô giá. Nguyệt Diệu Thương cầm bình nhỏ che chở như bảo bối, làm Tần Ly lại là một trận câm như hến. Nàng lấy từ trong huyền giới ba bình đan dược cho Nguyệt Diệu Thương, đều là thập phẩm đan dược nàng luyện chế, vốn chính là chuẩn bị đưa cho hắn. "Tiểu đồ đệ, hiện tu vi và luyện dược thuật của con đã tới cảnh giới nào?" Nguyệt Diệu Thương nhìn bình nhỏ trước mặt, như thế nào cũng có cảm giác như nằm mơ, đây chính là ba bình đan dược thập phẩm chân chân thực thực đó! Thập phẩm đan dược, đừng nói là một lọ, chính là một viên đặt ở đông đại lục đều là tuyệt thế bảo vật! Chính hắn luyện chế cũng chính là dựa vào thủ pháp của mình nghiên cứu, cho tới bây giờ cũng chưa thấy đan phương thập phẩm. "Ách,......" Tần Ly còn chưa mở miệng đã bị Nguyệt Diệu Thương đánh gãy, "Con đợi chút, để lão phu đoán nhé. Tôn cấp cửu giai đỉnh phong?" Sáu chữ cuối cùng như rít qua hàm răng, suy đoán này cũng phải mất nửa ngày ổn định tâm lý mới dám nói ra. Tần Ly lắc đầu, trong mắt Nguyệt Diệu Thương tràn đầy kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ còn cao hơn?" Tần Ly cười cười nói: "Sư phụ, ngài đừng đoán mò. Đồ đệ dù thế nào cũng là đồ đệ ngài, tu vi bao nhiêu cũng không quan trọng không phải sao?" Nguyệt Diệu Thương vừa nghe Tần Ly nói, thì biết mình tám phần là đoán thấp. Hắn ngẫm nghĩ, tự tiểu đồ đệ mình đã là tên biến thái, hắn cũng già đi, vẫn là không chịu nàng kích thích. Nghĩ thông suốt, hắn cũng không quấn lấy Tần Ly hỏi nữa, còn không bằng dùng thời gian nghiên cứu đan dược trong tay. Tần Ly thấy hắn lại bắt đầu tập trung tinh thần nghiên cứu đan dược trên tay, nghĩ mình hiện tại cũng nên đi trở về, nên nói với Nguyệt Diệu Thương: "Sư phụ, vậy đồ đệ trở về nhé, ngài từ từ nghiên cứu." Nguyệt Diệu Thương phất tay, rồi đi tới dược đỉnh. Tần Ly để lại cho Nguyệt Diệu Thương một nhẫn không gian đầy thảo dược, cũng đủ hắn nghiên cứu, cười đi ra tiểu lâu. Trở lại bên trong tiểu viện, Tần Ly thấy Lục Kình Thương đang trò chuyện với Lục Nhã, trông rất hòa hợp. Hai người ngẩng đầu lên thì thấy Tần Ly ở cửa, Lục Kình Thương cười to: "Tần nha đầu, ngươi đã giúp lão tử một đại ân! Tiểu nha đầu này quả nhiên là hậu nhân của ta." Tần Ly nghe Lục Kình Thương kêu Lục Nhã là tiểu nha đầu, như thế nào cũng cảm thấy hơi kỳ quái. Nhưng ngẫm lại xưng hô này cũng không sai, Lục Kình Thương tuy rằng nhìn qua chỉ có hơn bốn mươi tuổi, nhưng đến cùng bao nhiêu tuổi nàng cũng không rõ lắm. "Hai người nhận thức lẫn nhau là tốt rồi, về sau Lục tiền bối cũng không cô đơn một mình nữa." Tần Ly gật đầu, cũng vui thay bọn họ. Lục Kình Thương cười đến thoải mái, nói tiếp: "Tần nha đầu, chờ huyền huyền tôn kia của ta trở lại, chúng ta định sẽ đi tìm tộc nhân của mình." "Ừm, Lục di rời gia tộc lâu như vậy, cũng nên trở về nhìn xem. Có cái gì cần giúp Lục tiền bối cứ nói, ta có thể giúp đỡ thì nhất định sẽ giúp." Tần Ly nói với hai người. "Tần cô nương, lão tổ tông phải phiền cô quan tâm, chờ Hàn Vân trở về, ta và hắn sẽ tới Tần gia tìm các ngươi." Lục Nhã nhẹ giọng nói. Tần Ly gật đầu nói: "Cũng tốt, đến lúc đó ta ở Tần gia chờ bọn họ." Một lát sau, Lục Kình Thương cùng Tần Ly trở về Tần gia. Đến Tần gia, thì thấy hai người Tần Tiêu Vũ và Tần Như Phong trở về gấp. Sau khi Tần Ly cùng Lục Kình Thương tách ra, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt đi tới trước mặt hai người: "Hai người các người tin tức đủ linh thông, ta vừa trở về, các người đã đến?" "Ly nhi, ngươi đã trở lại chúng ta tự nhiên là muốn trở về trông thấy ngươi. Đáng tiếc nha đầu Tiểu Lăng kia và Tiểu Trạch đi làm việc, hai ngày này sợ là không kịp trở lại, Túc Ngôn cũng có việc không đi được. Nhưng mà Tiểu Lăng truyền tin tức trở về, nói là muội nhất định phải chờ nàng, nàng sẽ mau chóng trở về gấp." Tần Tiêu Vũ nói. Tần Ly gật đầu: "Ta cũng không gấp, còn muốn chờ mấy người Liễu Hàn Vân cùng Vệ ca ca trở về, vừa vặn thuận tiện chờ nàng. Ngày mai ta chuẩn bị dẫn theo đội hộ vệ Tần gia đi Lạc Hoa sơn lâm lịch lãm, hai người có hứng thú không?" Hai người liếc nhìn nhau, Tần Tiêu Vũ cười nói: "Tốt, đã lâu cũng không đi theo muội lịch lãm." "Ly nhi, các người muốn đi đâu?" Lúc này Minh Dạ đi tới bên người Tần Ly hỏi. Tần Ly nhìn khuôn mặt tuấn tú của Minh Dạ, trên mặt lại hơi đỏ ửng. Nàng quay đầu nói: "Ngày mai ta muốn mang đội viên đội hộ vệ tới Lạc Hoa sơn lâm lịch lãm, chàng đi không?" "Tất nhiên là muốn đi, ta có thể giúp nàng huấn luyện bọn họ, tuyệt đối sẽ không qua loa." Minh Dạ trong mắt có ý cười, lại khiến lòng hai người bên cạnh run lên. Bọn họ hiện tại đã bắt đầu vì những người đó bi ai, sợ là lần này không lột một tầng da thì đừng nghĩ trở lại. Tần Ly gật đầu: "Tốt, vậy quyết định như vậy đi." Đến sáng sớm ngày thứ hai, chân trời xuất hiện ánh rạng đông, trong không khí vẫn là có chút ẩm ướt, lành lạnh. Tần Ly đẩy cửa phòng, đi tới tiểu viện của Minh Dạ. Sáng nay Minh Dạ mặc một bộ cẩm bào màu nguyệt bạch, tóc vấn cao đầu, làm cả người hắn nhìn qua lãnh liệt lại thêm một tia ấm áp, hoa mỹ mà trong sáng. Đúng lúc hôm nay Tần Ly cũng mặc một bộ váy màu trắng, hai người nhìn qua dị thường đăng đối. Minh Dạ cười với Tần Ly, như tuyết liên nở rộ, sương hoa vô hạn. "Ly nhi, chào buổi sáng!" Tần Ly nhíu mày híp mắt: "Hôm nay sao lại đổi bạch y? Thật lâu không thấy chàng mặc đồ trắng!" "Còn không phải vì phối hợp với nàng à? Hiện tại nhìn qua càng xứng đôi. Tốt lắm, mau đi đi, vẫn là xuất phát sớm một chút thì tốt hơn." Tâm trạng của Minh Dạ rất tốt, kéo tay Tần Ly đi về phía trước. Tần Ly vừa mới bắt đầu còn có chút giãy dụa, nhưng thấy mình phản đối không có hiệu quả, đành thôi. Hai người đi tìm hai người Tần Tiêu Vũ và Tần Như Phong trước, sau đó bốn người cùng nhau đến luyện võ trường. Có điều lúc gần tới luyện võ trường, Tần Ly vẫn mãnh liệt yêu cầu Minh Dạ buông nàng ra. Tuy trong lòng Minh Dạ không đồng ý, nhưng cũng không muốn chọc Tần Ly nổi giận. Hắn lo nếu Tần Ly tức giận thì phúc lợi về sau của hắn nhất định sẽ ít đi. Tần Khải đã ở trên luyện võ trường, thành viên đội hộ vệ cũng đều đến đông đủ. Tần Ly thấy bọn họ một đám đều tinh thần sáng láng, vừa lòng gật gật đầu. "Người đều đến đông đủ, chúng ta liền xuất phát đi!" Một đoàn người bước đều tới Lạc Hoa sơn lâm. Ngay lúc mặt trời lên đỉnh đầu, bọn họ đã tới cửa vào Lạc Hoa sơn lâm. Biểu cảm của Tần Ly nghiêm túc, giọng nói thanh thúy hô: "Từ giờ trở đi, huấn luyện mới chính thức bắt đầu. Hi vọng các ngươi đều có thể kiên trì đến cùng, có nỗ lực mới có thu hoạch. Các ngươi có tin không?" "Có!" Đội viên hô. Chẳng qua tiếng người phía trước còn lớn, tiếng người phía sau lại nhỏ hơn. Tần Ly lắc đầu, hô một lần nữa: "Các ngươi có tin không?" Giọng nói của nàng cao hơn lần trước, làm thần kinh người ta run lên. "Có!" Lúc này tất cả đội viên cùng nhịp, giọng nói vang dội hữu lực. Tần Ly gật đầu, nói với Minh Dạ: "Còn lại giao cho chàng!" Đội viên phía dưới đều tưởng Tần Ly đến huấn luyện bọn họ, không ngờ hiện tại lại biến thành Minh Dạ. Bắt đầu có người ở phía dưới to nhỏ, đại bộ phận đều có chút ý kiến. Tuy Tần Khải cũng không hiểu ý của Tần Ly lắm, nhưng hắn hiện tại đối mệnh lệnh của Tần Ly là nói gì nghe nấy. Thấy Tần Ly và Minh Dạ chỉ lạnh nhạt nhìn phía dưới, vỗ tay: "Mọi người yên lặng, nghe lệnh làm làm việc!" Tần Ly đi đến phía trước nói: "Ai huấn luyện các ngươi không phải trọng điểm, các ngươi có thể từ trong huấn luyện trưởng thành bao nhiêu, đây mới là trọng điểm. Nói thật cho các ngươi biết, lần này ta đã chuẩn bị rất nhiều đan dược tăng lên cấp bậc và phụ trợ tu luyện, còn có một ít huyền phẩm thánh khí. Nhưng số lượng hữu hạn, các ngươi có thể hay không còn tuỳ vào biểu hiện của các ngươi!" Người phía dưới vừa nghe có đan dược và thánh khí, một đám đều hai mắt tỏa ánh sáng. Tần Ly thấy mục đích của mình đã đạt tới, cho Minh Dạ một ánh mắt. Minh Dạ khoanh tay đi đến trước mặt mọi người, sau đó triệu hồi Mặc Nha ra. "Các ngươi đi theo ta!" Đội viên tuy không quá quen thuộc với Minh Dạ, nhưng một đám vẫn đi về phía trước. Tần Ly và Tần Khải đi sau cùng, cùng mọi người đi vào sâu trong Lạc Hoa sơn lâm. Đến thời điểm không sai biệt lắm, Minh Dạ lập tức ngừng lại. "Tốt lắm, trước hết ở trong này đi!" Nói xong, để Mặc Nha dùng uy áp thần thú triệu hồi huyền linh thú trong này, rất nhiều cấp bậc đã tới thiên thú. Đội viên đều có chút không rõ ý Minh Dạ, hắn triệu hồi huyền linh thú ra làm gì chứ? Đội viên nhìn huyền linh thú hình thể to lớn phía trước, đột nhiên có dự cảm không tốt. Minh Dạ tuy rằng trong mắt mang ý cười, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy càng thêm sợ. "Huấn luyện đầu tiên, chính là huấn luyện thể năng của các ngươi, đầu tiên chính là nghị lực. Tí nữa huyền linh thú nơi này sẽ không ngừng công kích các ngươi, các ngươi có thể né tránh, có thể lựa chọn chiến đấu, chỉ cần kiên trì đến lúc mặt trời lặn phía tây chân núi là được." "Cái gì? Chiến đấu với mấy huyền linh thú này? Cấp bậc cao nhất trong chúng ta mới là đại huyền linh sư đỉnh phong, sao có thể chiến đấu với mấy huyền linh thú này?" "Đúng vậy, huấn luyện chiến đấu không hợp lý đâu!" "Các ngươi có thể lựa chọn từ bỏ, nhưng nếu nói như vậy, đan dược và linh khí đều không có khả năng." Trong giọng nói của Tần Ly lộ ra sắc bén, khiến tất cả mọi người im re. "Trên cái thế giới này không có chuyện gì không làm mà hưởng, xuất sắc lược thải, đấu tranh sinh tồn! Ngươi không tiến bộ, có nghĩa là lui bước. Tần gia hiện tại cũng không an nhàn như các ngươi thấy đâu, có rất nhiều nguy hiểm không rõ tùy thời đều có thể uy hiếp đến an toàn của Tần gia! Hiện tại Tần gia phải dựa vào các ngươi bảo vệ, nếu thực lực của các ngươi mãi ở cấp bậc này, như vậy sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị đào thải." Mọi người nghe Tần Ly nói, trong lòng đột nhiên hổ thẹn. Quả thật, Tần gia đã hơn một năm sống an nhàn, khiến rất nhiều người dần mất đi lòng cảnh giác và ý chí tiến bộ. Hôm nay Tần Ly nói làm cho trong lòng bọn họ chấn động, bọn họ tồn tại vì bảo hộ Tần gia, cũng luôn lấy thủ hộ Tần gia là tín niệm để sống, đến cùng là bắt đầu từ khi nào, loại này tín niệm đã phát sinh dao động? "Đại tiểu thư, chúng ta đã biết, không phải là mấy huyền linh thú sao? Nhớ ngày đó chúng ta còn không sợ, hiện tại cũng không sợ như thường!" "Đúng, chúng ta tham gia huấn luyện!" Mấy người đều ồn ào huyên náo quyết tâm, làm Tần Ly cong môi. Nhưng nói tới nói lui, thời điểm huyền linh thú thật sự đuổi theo bọn họ, bọn họ liền không có khí phách dũng cảm hiện tại. Phần lớn mọi người đều liều mạng chạy nhanh hơn tốc độ của mình, tận lực không bị huyền linh thú bắt được, chỉ có một ít có thể lên đối kháng với huyền linh thú. Tần Tiêu Vũ và Tần Như Phong từng ở trong huyền giới bị Khuynh Nhan tra tấn chết đi sống lại, hiện tại mấy huyền linh thú này so với lúc trước quả thực chính là khác nhau một trời một vực. Có điều người chạy trốn chung quy thể lực hữu hạn, rất nhanh bỏ chạy vẫn bị huyền linh thú truy kích. Trốn không được, một đám đều lấy vũ khí của mình lên chiến đấu với huyền linh thú. "A!" Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, nhưng Tần Ly cùng Minh Dạ chỉ ở bên cạnh xem, không có ý muốn đi lên hỗ trợ. Mấy huyền linh thú cũng không dám vi phạm mệnh lệnh Mặc Nha, bởi vậy bọn họ không cần lo lắng mấy huyền linh thú sẽ lấy mạng họ. Huống hồ hai người bọn họ ở ngay bên cạnh xem, có tình huống gì cũng có thể kịp thời hỗ trợ. Có người thật sự kiên trì không được, nhưng sau khi ngất đi đã bị huyền linh thú đánh thức, loại tình huống không ngừng đột phá cực hạn này mãi diễn ra đến khi mặt trời ngả về tây, trong lòng tất cả mọi người đều ngóng trông mặt trời lặn xuống núi, bởi vì bọn họ thật sự không kiên trì nổi nữa. "Tốt lắm, huấn luyện hôm nay đến đây kết thúc!" Tần Ly mới nói tới đây, huyền linh thú đều ngoan ngoãn dừng công kích, chờ thưởng Tần Ly cho bọn hắn. Tần Ly cầm đan dược tăng cấp bậc chia cho bọn họ rồi cho bọn họ trở về. Trong lòng huyền linh thú đều rất cao hứng, không ngờ có năng lực đùa giỡn nhân loại, có năng lực được ưu việt, một đám đều thập phần cao hứng. Nhưng nhìn đội viên đội hộ vệ, một đám tâm tình không tốt đẹp như vậy. Tất cả mọi người như bãi bùn nhão nằm trên mặt đất, miệng thở phì phò. Quần áo trên đã rách tung toé, tóc và người tất cả đều là bùn đất. Bọn họ cảm thấy bản thân đã sắp không kiên trì nổi nữa, nhưng mới có một ngày mà thôi. Tần Ly đưa vài lọ cho Tần Khải: "Khải thúc, ngài chia mấy đan dược này cho bọn họ đi." Tần Khải cầm đan dược đi tới trong đám người, trong lòng cũng là vô hạn đồng tình. "Các ngươi hiện tại mỗi người ăn một viên đan dược, hiện tại bắt đầu tu luyện. Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, đây chính là ngày đầu tiên, chỉ là thí nghiệm mà thôi, về sau huấn luyện sẽ càng thêm tàn khốc. Vẫn là câu nói kia, hiện tại nếu ai không muốn kiên trì, có thể rời đi!" Tần Ly lớn tiếng nói. Hiện tại một đám đội viên đội hộ vệ đều ý chí dâng cao, bọn họ còn không tin, bản thân cả một ít huấn luyện như vậy cũng không kiên trì được! Hiện tại huấn luyện đã bắt đầu, nào có đạo lý bỏ giữa chừng. Đừng nói đại tiểu thư sẽ khinh thường bọn họ, chính huynh đệ cũng sẽ khinh bỉ bọn họ, đến lúc đó còn có thể diện gì đứng ở Tần gia. Bọn họ nghĩ đến đây, một đám đều cắn răng ngồi dậy. Ăn đan dược Tần Ly phát cho bọn họ rồi bắt đầu tu luyện. Tần Ly cảm thấy tốc độ như vậy vẫn quá chậm, thời gian vài ngày sợ là khó có hiệu quả. Hiện nàng định đưa bọn họ vào trong huyền giới, như vậy thời gian sẽ nhiều một ít. "Khuynh Nhan, ta định mở một cái sân huấn luyện trong huyền giới, đặc biệt huấn luyện bọn họ!" Tần Ly nói ý nghĩ của chính mình cho Khuynh Nhan. Khuynh Nhan ngẫm nghĩ nói: "Có thể. Ngươi không cần tìm huyền linh thú khác, có mấy người Bạch Diễm là đủ rồi. Nhân gia cũng có thể giúp ngươi huấn luyện, cam đoan hiệu quả rõ rệt." Tần Ly nghe Khuynh Nhan nói, khóe miệng có chút run rẩy. Nhớ tới bộ dáng Khuynh Nhan huấn luyện đám người Tần Tiêu Vũ lúc trước, thật đúng là có chút khủng bố. Tần Ly dùng không gian lực tạo một sân huyện luyện đặc biệt, chuẩn bị ngày mai bắt đầu đem nơi này làm sân huấn luyện. Nàng hiện tại cảm thấy thời gian không đủ dùng, cho dù thời gian trong huyền giới là tỉ lệ 1:30, vẫn cảm thấy không quá đủ dùng. "Tỷ tỷ, tâm tình của tỷ vì sao không tốt vậy? Có phải có chuyện không giải quyết được?" Lúc này giọng nói của Kính nhi truyền ra. Tần Ly nghĩ tới Kính cường đại, nói: "Thời gian trong không gian của tỷ tỷ 1:30, nếu có thể lại nhiều một chút thì tốt rồi." "Tỷ tỷ chính là đang phiền não cái này sao? Vậy rất đơn giản! Tỷ tỷ muốn thời gian qua chậm một chút phải không? Chậm bao nhiêu Kính nhi đều có thể làm được!" Tần Ly nghe Kính cường đại, trong lòng vui vẻ nói: "Bên ngoài một ngày bên trong ba năm là được." Kính ở trên Linh Hải của Tần Ly bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, chỉ chốc lát sau biến mất trong cơ thể Tần Ly, đến trong huyền giới của nàng. Đến trong huyền giới Kính liền biến thành bộ dáng tiểu nam hài, giọng nói mềm nhẹ truyền ra: "Tỷ tỷ, Kính nhi đã làm chậm lại thời gian trong không gian kia!" "Cám ơn đệ, Kính nhi!" Tần Ly trong lòng vui vẻ nói. "Tỷ tỷ, tỷ chừng nào thì mới đến chơi với Kính nhi thế?" Kính nhi có chút ấm ức lên án. Tần Ly có điểm xấu hổ, khoảng thời gian trước nàng chỗ nào có thời gian chơi với nó? Nhưng hiện tại hẳn là có thời gian, chờ bọn hắn vào tu luyện, nàng phải chơi với Kính nhi vài ngày mới được. Đến buổi sáng ngày thứ hai, rất nhiều đội viên rõ ràng cảm giác được năng lượng trong cơ thể dao động, có người đã rất lâu chưa có loại cảm giác này, không khỏi có chút hưng phấn. "Hôm nay chúng ta không huấn luyện ở nơi này, đến một địa phương khác đi." Tần Ly nói với đội viên đội hộ vệ. "Mẹ ơi, rốt cục không cần đối mặt huyền linh thú này, bằng không thật đúng không biết sẽ thế nào!" "Lại bị ngược nữa, chẳng biết có trở về được không, thực mẹ nó khủng bố!" Phía dưới tiếng nghị luận không ngừng, đều vì có thể thoát khỏi tay huyền linh thú mà kinh hỉ. Nhưng rất nhanh bọn họ cũng cười không nổi, bởi vì chờ bọn họ chỉ biết càng khủng bố. Tần Ly giải thích với đội viên xong, cũng nói quyết định của mình với Minh Dạ, Minh Dạ không ngờ thời gian trong huyền giới còn có thể điều tiết, trên mặt có chút kinh ngạc. Tần Ly cười nói: "Một lát nói tỉ mỉ với chàng." Tần Ly muốn cho Minh Dạ cũng trông thấy Kính nhi, chờ an bày huấn luyện cho đội hộ vệ xong sẽ dẫn hắn tới không gian của Kính nhi. Tần Ly vận dụng không gian lực đưa mọi người vào trong huyền giới của mình, trực tiếp truyền tống đến khu vực nàng phân chia bên trong. Thủ pháp này của Tần Ly không thể nghi ngờ lại để lại rung động thật sâu trong lòng đội viên đội hộ vệ, đại tiểu thư của bọn họ rốt cuộc đã cường đại đến trình độ gì, lại có thể đưa tập thể bọn họ dời đi. Bọn họ vừa đến bên trong huyền giới liền cảm giác được linh khí dồi dào bên trong, trên mặt tất cả đều là tươi cười. Tần Ly gật đầu: "Các ngươi trước đừng cao hứng, từ hôm nay trở đi, huấn luyện sẽ càng thêm tàn khốc, các ngươi đối mặt đã không phải huyền linh thú không biến hóa." Mọi người vừa mới trên mặt tươi cười cứ như vậy cứng lại, bọn họ quả nhiên vẫn là cao hứng quá sớm! Một lát sau, chỉ thấy Khuynh Nhan, Phượng Tiêu, Bạch Diễm, Lam U, Tử Nhiễm và Mặc Nha đi tới trước mặt bọn họ, bọn họ tuy rằng không cảm thụ được thực lực thật của bọn họ, nhưng nhìn khí thế kia cũng biết phi tầm thường. "Khải thúc, đan dược nơi này ngài mỗi ngày phát một viên cho bọn hắn là được." Tần Ly giao lọ đan dược cho Tần Khải, sau đó xoay người phân phó Khuynh Nhan hai câu. Minh Dạ kéo tay Tần Ly nói: "Về sau nơi này có thể làm sân huấn luyện đặc biệt." "Ừm, kỳ thực thời gian nơi này sở dĩ có thể điều tiết là nhờ Kính nhi. Ta chưa có cơ hội nói cho chàng, lần trước ở trong di tích ta khế ước Kính nhi, nó là một kiện thần khí." Tần Ly đem chuyện lần trước như thế nào nghe được triệu hồi, sau đó làm sao tiến vào một không gian kỳ bí đều nói cho Minh Dạ. Tiếp, hai người cùng nhau đi tới bên trong không gian của Kính nhi. Minh Dạ nhìn cảnh trí xung quanh, trong mắt cũng có kinh ngạc. Cảnh trí nơi này cùng bên ngoài quả thực giống nhau như đúc, nếu không phải Tần Ly nói cho hắn, quả thực không thể tin tưởng đây là ở bên trong một không gian. Kính nhi nhìn thấy Tần Ly tiến vào, bước nhanh chạy qua. "Tỷ tỷ, tỷ tới tìm Kính nh iđi chơi?" "Ừm, mấy ngày hôm trước tỷ tỷ có việc, mãi chưa đến thăm Kinh nhi được, thật sự là xin lỗi." Tần Ly ngồi xổm xuống, vuốt đầu Kính nhi. Kính nhi nhìn thấy Minh Dạ, tò mò nghiêng đầu nói: "Tỷ tỷ, thúc thúc này là ai thế?" Minh Dạ nghe Kính nhi kêu Tần Ly tỷ tỷ, lại mở miệng gọi hắn thúc thúc, sắc mặt bỗng chốc đen lại. Trên mặt Tần Ly cũng có ý cười, nhìn Minh Dạ nói: "Kính nhi, hắn là ca ca, là bằng hữu của tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau đến chơi với đệ được không?" Kính nhi có chút ghét bỏ nhìn Minh Dạ, gật đầu: "Được rồi, thúc thúc này đã là bằng hữu của tỷ tỷ, vậy cùng chúng ta chơi đi!" Nó như khẳng khái gật đầu nói. Tần Ly có chút câm nín, xem ra Kính nhi là chuẩn bị muốn đem "Thúc thúc" tiến hành đến cùng, mình lại sửa chữa cũng là không tốt. Tần Ly an ủi nhìn Minh Dạ, ý tứ là: Thúc thúc thì thúc thúc đi, chàng đừng so đo với một đứa trẻ. Minh Dạ nhìn Tần Ly, trong ánh mắt tràn đầy tủi thân. Hắn nhìn lại Tần Ly, trong mắt ý tứ là: Ly nhi, nàng xem ta hy sinh cho nàng nhiều như vậy, có được thưởng gì không? Tần Ly trợn trừng mắt, có cảm giác như đang chơi cùng hai đứa trẻ. Kính nhi bỏ tay mình vào tay Tần Ly, chớp chắp cặp mắt to tinh thuần nhìn Tần Ly cười nói:c"Tỷ tỷ, chúng ta chơi trò gia đình nhé? Tỷ tới làm tân nương của Kính nhi, sau đó Kính nhi đến làm tân lang!" Sau đó quay đầu có chút khó xử nhìn Minh Dạ: "Thúc thúc này làm gì ha?" Minh Dạ vừa nghe Kính nhi nói, trên mặt đen đến độ có thể nhỏ ra mực. Ly nhi của hắn, sao có thể cho tiểu tử này làm tân nương? Chính là chơi trò chơi cũng không được! Hừ, giả bộ đơn thuần! Kính nhi này đã là khí linh, ít nhất cũng có mấy ngàn tuổi, lại phẫn tiểu hài tử đến tranh thủ sự đồng tình của Tần Ly, thật sự là vô sỉ. Hắn trừng mắt nhìn Kính nhi một cái, lại nhìn Tần Ly: "Ly nhi, không phải nàng thật sự muốn chơi cái trò này chứ? Chúng ta vẫn là đi ra ngoài xem đội viên huấn luyện đi!" Tần Ly nhìn Minh Dạ có chút khó xử: chơi với nó một lát thôi, chàng đừng nóng giận. Minh Dạ lạnh như băng nhìn Kính nhi ý tứ hàm xúc rõ ràng: Xú tiểu tử, ngươi nằm mơ! Tần Ly thấy Minh Dạ quay đầu trừng mắt Kính nhi, mà Kính nhi một bộ lã chã chực khóc, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, muốn bao nhiêu ấm ức thì có bấy nhiêu. "Thôi mà, Dạ, chàng đừng trừng nó như vậy, nó chỉ là một đứa trẻ." Tần Ly thấy bộ đang ấm ức của Kính nhi, trong lòng tê rần. Không biết có phải tình thương của mẹ tràn ra không, chính là không thể nhìn bộ dáng ấm ức của nó như thế. Hiện Minh Dạ hận không thể lôi Kính nhi đến giáo huấn, cũng dám giả bộ đáng thương. Tần Ly kéo Minh Dạ qua một bên: "Dạ, chàng tức giận với một đứa trẻ làm cái gì! Nó một mình ở trong này cô đơn, thật vất vả ta có thể rút ra thời gian chơi với nó, chàng đừng tức giận với nó nữa. Chàng như vậy không phải làm ta khó xử sao?" "Ly nhi, ta cũng rất đáng thương mà! Thời gian ở với nàng vốn đã không nhiều, thật vất vả hiện tại có thể hai người ở riêng hai ngày, chẳng lẽ còn cũng bị nó cướp đi sao?" Minh Dạ càng nghĩ càng tủi thân, ánh mắt u oán nhìn Tần Ly nói. Tần Ly hiện tại là một đầu hắc tuyến, không biết làm thế nào mới tốt. "Như vậy đi, ta chơi với nó một ngày, chàng đi giúp ta xem những người đó huấn luyện. Chờ ngày mai ta trở về huyền giới đi tìm chàng, được không?" Minh Dạ cũng không muốn cho Tần Ly khó xử, gật đầu với Tần Ly: "Được rồi, ta giúp nàng trông bọn họ, nhưng nàng phải nhanh lên đó!" "Ừm, ta nhất định rất nhanh sẽ đi tìm chàng." Tần Ly nói xong, kiễng mũi chân hôn nhẹ một cái trên má Minh Dạ, sau đó trên mặt lại hiện một rặng mây đỏ. Minh Dạ mặc dù có hơi oán hận, nhưng có thể được Tần Ly chủ động hôn cũng đáng. Tần Ly thu Minh Dạ vào huyền giới, bước đi đến cạnh Kính nhi: "Kính nhi, hiện tại chúng ta đi chơi nhé?" "Tỷ tỷ, ban nãy vì sao tỷ muốn cắn mặt thúc thúc? Nhưng là bộ dáng thúc thúc hình như rất vui vẻ, Kính nhi không hiểu! Tỷ tỷ, bằng không tỷ cũng cắn Kính nhi một cái đi, được không ạ?" Gò má Kính nhi trắng nõn như ngọc có chút tròn phúng phính, ở giữa có đôi môi nhỏ nhắn đỏ tươi hơi chu ra. Lông mi dài chớp không ngừng, nhìn Tần Ly đầy chờ mong. Đầu Tần Ly đầy hắc tuyến, nàng cũng không biết nên giải thích với Kinh nhi thế nào. Nhìn ánh mắt nó, mình lại không nhẫn tâm cự tuyệt. Nàng do dự một chút, ngồi xổm xuống hôn một cái lên má trắng nõn của Kính nhi. Kính nhi vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của mình một mặt mờ mịt, sau đó hắn lấy tốc độ vô cùng nhanh hôn một cái lên má Tần Ly, chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhắn cười nói: "Tỷ tỷ thì ra là ngọt, ăn rất ngon!" Tần Ly đã không biết nên hình dung tâm tình hiện tại của mình thế nào, nàng lại bị một đứa trẻ con phi lễ. Nàng cười khổ lắc đầu nói: "Kính nhi, chúng ta đi chơi trò chơi đi!" Minh Dạ ở trong huyền giới trông đội viên huấn luyện, phát hiện Khuynh Nhan trông thì nhu nhược, nhưng huấn luyện những người đó lại ác hơn hắn. Nhưng không thể không nói, hiệu quả huấn luyện vẫn là rõ rệt. Thời gian trong huyền giới khác với không gian của Kính nhi, Tần Ly chơi với Kính nhi một lát rồi lập tức nói: "Kính nhi, tỷ tỷ hiện tại đi ra ngoài một chút, chờ thêm một lát lại đến chơi với đệ được không?" "Tỷ tỷ muốn đi tìm thúc thúc kia sao? Kính nhi cũng có thể đi vào." Kính nhi nói xong, kéo tay Tần Ly, nghĩ một cái đã đến trong huyền giới. Tần Ly vốn tưởng thừa dịp thời gian này đến an ủi Minh Dạ một chút, nhưng không ngờ Kính nhi trực tiếp dẫn nàng về trong huyền giới. Nàng cũng không có cách khác, nắm tay Kính nhi đi đến sân huấn luyện. Minh Dạ ở bên trong sốt ruột chờ, nghĩ một lát Tần Ly đến hắn có thể ở riêng với nàng. Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã thấy Tần Ly kéo Kính nhi đi tới. Sắc mặt của hắn bỗng chốc lại trầm xuống, xú tiểu tử này thật đúng là dính người. Không cần hỏi, hắn chỉ biết chắc chắn tiểu tử này lại giả vờ đáng thương đến. Tần Ly thấy sắc mặt Minh Dạ không tốt, cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng. Nàng đi tới sân huấn luyện, muốn xem xem kết quả bọn hắn huấn luyện. "Các ngươi chỉ có tý khí lực thế hả? Đều chưa ăn cơm? Đứng lên đánh tiếp!" Mặc Nha quát. Vài hộ vệ xiêu vẹo trên đất, người đứng cũng chẳng đứng vững, hiển nhiên đã đến cực hạn. Bọn họ hiện tại vô cùng hối hận, ở trong này huấn luyện quả thực còn khủng bố hơn đối phó huyền linh thú. Vài hộ vệ thấy Tần Ly đến, vốn ao ước nàng có thể kêu ngừng. Nhưng nàng chỉ trầm mặc xem, không nơi cái gì. Có thiếu niên dáng người khôi ngô cắn răng từ trên đất bò lên, nói với Mặc Nha: "Ta cũng không tin lại không được!" Nói xong, cầm lấy vũ khí phóng tới Mặc Nha. Mấy người khác cũng đều huấn luyện vài người, Tần Ly nghe Khuynh Nhan nói chia họ thành tiểu đội, mỗi tiểu đội lại đánh một trận. Như vậy là cách không tồi, có thể càng thêm khích lệ tính tích cực của những người này. Vài ngày sau, Tần Ly cùng đội viên đội hộ vệ Tần gia cùng nhau về tới Tần gia, hiện tại thực lực đại bộ phận đội viên đều đã ngoài tông cấp, có mấy người thậm chí đã đến tông cấp cửu giai đỉnh phong. Tần Tiêu Vũ tới võ tôn tam giai, Tần Như Phong tới huyền linh tôn tam giai. Kỳ thực bọn họ sở dĩ có thể thăng cấp nhanh như vậy, cơ bản vẫn là dựa vào đan dược Tần Ly luyện chế, mà huấn luyện chỉ là vì không ngừng củng cố thực lực. Tần Ly đối thành quả huấn luyện lần này rất vừa lòng, nàng chuẩn bị tạo một không gian song song ở Tần gia, như vậy lúc nàng không ở những người đó cũng có thể tham gia huấn luyện. Hơn nữa có không gian song song, đệ tử Tần gia khác cũng có thể đi vào huấn luyện, như vậy thực lực Tần gia lại có thể nâng cao một bước. Trong Đông đại lục, Tần Ly vừa huấn luyện đội hộ vệ Tần gia xong, bên tây đại lục Lăng gia và Minh gia cũng không bình tĩnh. Lăng gia, một trong hai gia tộc lánh đời (ẩn tộc) hiện nay. Lăng Hồng Tuyền, gia chủ Lăng gia đương nhiệm, cũng chính là phụ thân Lăng Nhân Toàn và ông ngoại Lăng Cảnh. Trong thư phòng gia chủ Lăng gia, Lăng Hồng Tuyền đang nghe Lăng Kiếm bẩm báo. "Gia chủ, theo kiểm chứng, Tần gia Tần Ly quả thật đã đi tới tây đại lục. Chắc nó đã gặp Cảnh nhi, hiện tại chúng ta có cần hành động không?" Trên mặt chữ quốc của Lăng Hồng Tuyền biểu cảm có chút thâm trầm, hắn suy tư một hồi: "Gần đây không cho Cảnh nhi rời Lăng gia, cái khác trước không cần phải xen vào." Lăng Kiếm cúi đầu: "Vâng!" Không ngờ gia chủ vẫn là loại thái độ này, lúc trước nếu nghe hắn, diệt Tần gia, căn bản sẽ không xảy ra tình huống hiện tại. Hừ, Tần Dịch Dương, nếu ngươi an phận thủ thường nuôi nữ nhi thì thôi, cố tình còn si tâm vọng tưởng gặp Toàn nhi! Lăng Cảnh vốn về đến nhà đã nghĩ đi gặp mẫu thân, nói chuyện đã gặp muội muội cho nàng. Nhưng Lăng Nhân Toàn lại bị Lăng Kiếm hạ lệnh cấm thăm hỏi, hắn suy nghĩ rất nhiều cách cũng không gặp được mẫu thân. Có điều hắn không nghĩ tới là, rất nhanh cả hành động của hắn cũng bị hạn chế. Lăng Kiếm về đến chỗ ở thì gọi tâm phúc của mình, "Lăng Không, ngươi tìm hai người thực lực vương cấp đi đông đại lục, tìm được Tần gia về sau......" Hắn làm một động tác cắt cổ, ánh mắt có chút tối tăm. "Nhất định phải tìm hai người đáng tin, chờ bọn hắn xong việc liền cùng nhau đưa lên Tây Thiên." Lăng Không lĩnh mệnh đi xuống, Lăng Kiếm nhìn hướng đông đại lục nói: "Tần Dịch Dương, đây chính là ngươi tự tìm!" Nếu nói Lăng gia coi như là mặt ngoài bình yên, hiện tại Minh gia có thể nói một mảnh âm u. Sau khi Minh Kính Thiên trở lại Minh gia đã làm Minh Huyền Tề sống lại, nhưng hắn thấy nữ nhi mình không thể sống lại, nhất thời đối Minh Dạ còn có thù hận. Hắn nhìn linh hồn Minh Chỉ Nhu trong chai nói: "Nữ nhi, con chờ, cha nhất định sẽ báo thù cho con! Minh Dạ cùng Tần Ly, một người cũng không thoát!" Không đến hai ngày, Minh Kính Thiên chợt nghe đến một đống tin đồn, trong nhà trưởng lão cùng một ít kẻ bụng dạ khó lường, bị Minh Huyền Tề châm ngòi, đều có ý kiến với Minh Dạ. Vốn đã nghĩ đẩy Minh Dạ khỏi vị trí người thừa kế hiện tại đã tìm được cơ hội, một đám đều cầm lấy nhược điểm Minh Dạ không tha. Minh Kính Thiên hiện tại tuy rằng là gia chủ, nhưng chẳng phải chuyện gì đều cũng thể một người định đoạt. Minh Dạ dẫu làm nhiều chuyện cũng là cháu trai của hắn, hắn tự nhiên không hy vọng Minh Dạ bị đứa nhỏ chi thứ thay thế được. Vốn lần này đi tìm hắn bảo hắn về nhà, không ngờ lại ra chuyện của Minh Chỉ Nhu. Hiện tại hắn cơ hồ mỗi ngày đều sẽ nghe được một ít lời buộc tội Minh Dạ, muốn kéo dài, sợ là cũng không được thời gian dài. Không có biện pháp chỉ có thể phát ra tối hậu thư, lệnh cưỡng chế Minh Dạ mau chóng về nhà, hơn nữa phải mang Tần Ly về lĩnh phạt. Tần Ly bên này kết thúc huấn luyện, trở về Tần gia. Một hồi đến Tần gia chợt nghe nói Vệ Khanh bọn họ đã trở lại, hơn nữa đều ở trong sảnh, Tần Ly vội bước nhanh vào trong sảnh. Còn chưa đến đại sảnh, Tần Ly đã nghe thấy trong sảnh truyền ra tiếng líu ríu, nghe giọng là biết mấy người Lam Tiêu Tiêu cùng Nguyệt Diệu Hinh. Trên mặt nàng mang theo ý cười tiến vào, muốn mau một chút nhìn thấy bọn họ. Tần Ly vừa tiến vào đại sảnh, trong sảnh mọi người lập tức ngừng tranh cãi ầm ĩ, tất cả đều quay lại nhìn nàng. Lam Tiêu Tiêu vọt tới trước mặt Tần Ly đầu tiên, kinh hỉ nói: "Tần Ly!" "Các người vừa trở về?" Tần Ly thấy Lam Tiêu Tiêu khí sắc không tệ, mỉm cười gật đầu. "Cũng không phải sao? Chúng ta vừa trở về thì nghe nói ngươi về nhà, ngay cả miếng nước còn chưa uống đã đi tìm ngươi. Còn tưởng rằng hôm nay ngươi cũng chưa về đó!" Tần Ly nhìn mọi người trong phòng: "Đúng lúc, chúng ta cũng vừa trở về, buổi tối ta mời khách, mời các người ăn cơm!" Sau đó quay đầu nói với Tần Khải ở cửa: "Khải thúc, mau gọi các huynh đệ, nói buổi tối ta mời bọn họ ăn cơm!" Tần Khải cười cười, nghĩ rằng xú tiểu tử này lúc này thật có phúc, lại được đại tiểu thư tự mình mời bọn họ ăn cơm. Hắn gia tăng bước chân, đi ra ngoài. Ánh mắt Liễu Hàn Vân, Vệ Khanh cùng Hàn Hi Bạch đều khoá chặt trên người Tần Ly. Hơn một năm đối với bọn họ mà nói thật sự là sống một ngày bằng một năm, nếu không phải lần này đi ra ngoài lịch lãm, bọn họ thật muốn đi tây đại lục tìm nàng. Nhưng ba người còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy một bóng dáng màu trắng cao lớn đứng bên cạnh Tần Ly. Không phải người khác, đúng là Minh Dạ. Hắn vừa đi tới cửa đã cảm giác được tầm mắt ba người bên trong, hắn đi đến bên Tần Ly, ôm eo nàng nói: "Ly nhi, nàng có mệt hay không? Nếu không đi trước nghỉ một lát đi!" Hắn tựa như không thấy mấy người bên trong, trong mắt chỉ có Tần Ly. Tần Ly thấy mắt tất cả mọi người ẩn chứa ái muội nhìn bọn họ, nàng đột nhiên cảm thấy hơi nóng. Nàng lắc đầu: "Ta không phiền lụy, mấy người Tiêu Tiêu vừa trở về, buổi tối ta muốn mời bọn họ ăn cơm." Lam Tiêu Tiêu nhướng mày nhìn Tần Ly, không ngờ cuối cùng ở cùng Tần Ly thật đúng là Minh Dạ. "Tiểu Ly, muội cùng Minh thiếu chủ?" Nguyệt Diệu Hinh nhìn mấy người khác, nghĩ rằng xem ra mấy bọn họ không hi vọng rồi. Tần Nguyệt cũng biết tâm tư mấy người đối Tần Ly, vốn đang nghĩ chờ Tần Ly trở về, giúp bọn hắn tác hợp một chút, hiện tại xem ra là không cơ hội. Hàn Hi Tuấn vô cùng đồng tình nhìn đệ đệ mình, hắn cưới tỷ tỷ, đã nghĩ tác hợp Tần Ly và đệ đệ mình. Nhưng không ngờ đã có người nhanh chân đến trước, ai! Liễu Hàn Vân yên lặng ngồi ở chỗ kia, ánh mắt cũng không rời Tần Ly. Vệ Khanh vẫn một kiện cẩm bào màu đỏ, một năm không thấy, cả người nhìn qua trừ bỏ gương mặt yêu nghiệt, dáng người cũng cường tráng một ít. Hắn từ ghế tựa đứng lên, đi đến cạnh Tần Ly, mắt hoa đào cong cong: "Ly nhi, muội không phải nói mời Vệ ca ca ăn cơm sao? Chúng ta hiện tại đi đi!" Tần Ly rời cái ôm của Minh Dạ, cười nói: "Được, giờ chúng ta đi đi!" Vệ Khanh dù nhìn thấy Minh Dạ ôm Tần Ly, vẫn không nhận thua. Hắn đã nghĩ kỹ, hiện tại cần phải tìm thời gian biểu đạt tâm ý của bản thân, cho dù không thành công cũng không thể giống Liễu Hàn Vân cùng Hàn Hi Bạch như vậy, im lặng không nói. Đoàn người chậm rãi đi tới Thiên Hương cư, toàn bộ Thiên Hương cư đều bị Tần Ly bao trọn. Đội viên đội hộ vệ ở lầu một ăn cơm, mà đám người Tần Ly cùng Lam Tiêu Tiêu đi tới Điệp Lan hiên lầu hai. Lúc mấy người vào, đám người Lam Tiêu Tiêu cùng Tần Nguyệt ngồi xuống trước, đợi Tần Ly ngồi xuống, Minh Dạ ngồi xuống bên trái nàng, mà Vệ Khanh ngồi xuống bên phải nàng. Liễu Hàn Vân cùng Hàn Hi Bạch không cướp được vị trí cạnh Tần Ly, an vị ở đối diện Tần Ly. Tần Ly vừa ngồi xuống, liền cảm giác được ám chiến giữa mấy nam nhân, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]