Minh Dạ đứng ở bên Lăng Cảnh và Tần Ly, ánh mắt có chút u oán. Tần Ly cho dù ở trong lòng Lăng Cảnh vẫn cảm nhận được hơi thở u buồn tản mát trên người Minh Dạ, nghiêng mặt nhìn về phía hắn, quả nhiên lại thấy mặt hắn tủi thân nhìn mình. Tần Ly giật giật khóe mắt, rời khỏi lòng Lăng Cảnh, lau nước mắt khóe mắt. "Ca, mấy năm nay huynh với mẹ thế nào?"
Lăng Cảnh cúi đầu nhìn Tần Ly, trong mắt tất cả đều là ánh sáng sủng nịch ấm áp. "Huynh và mẹ đều tốt, chỉ rất nhớ muội và cha. Vốn định sau lần lịch lãm này sẽ lên đường đến đông đại lục tìm hai người, không ngờ muội lại tìm đến trước. Mười lăm năm, không ngờ muội đã trưởng thành đại cô nương."
"Ca, huynh và mẹ thật sự tốt không đó? Huynh đừng gạt muội." Trong mắt Tần Ly vẫn có chút sầu lo. Vừa rồi nghe Lăng Cảnh và Minh Dạ nói chuyện, nàng cũng nghe ra một ít manh mối. Chỉ sợ ca ca nàng hiện tại hành động chẳng phải tự do như vậy, vậy mẹ nàng......
Lăng Cảnh xoa xoa mái tóc Tần Ly, "Ly nhi, muội phải tin tưởng ca ca. Có một số việc muội không cần tham dự, ta rất nhanh có thể giải quyết."
"Không, ca, muội biết huynh không hy vọng muội lo lắng. Nhưng là, chúng ta là người một nhà, có chuyện gì huynh cũng không được gạt muội, mà chúng ta phải cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết." Trong mắt Tần Ly lóe ra ánh sáng kiên nghị.
Kỳ thực dù Lăng Cảnh không nói, Tần Ly cũng có thể đoán được. Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-huyen-linh-su/1743934/quyen-5-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.