Nhưng may mắn hiện tại hắn giác ngộ còn kịp, tình cảm của hắn mới chớm nở nên cũng chưa sâu đậm. Hiện biết mình không còn hi vọng cũng tốt, hắn còn có thể kịp thời dừng lại vị trí của mình. Tiết Duệ nghĩ thông suốt, trong lòng bỗng chốc liền thoải mái. Minh Dạ bị một đám thế lực không biết tên vây quanh, Tần Ly ngồi ở bên đống lửa bắt đầu nướng đồ ăn. Nàng nhìn hướng Minh Dạ, đoán rằng hắn tám phần một chốc chưa thoát thân được. Cầm chút thịt nướng đặt trên một cái đĩa khác, chờ lúc hắn tới được ăn ngon. Chạng vạng trong sơn cốc yên tĩnh, trong doanh trướng nổi vô số đống lửa, rực đỏ cả một khoảng trời. Đám người vây quanh Minh Dạ dần dần tan tác, hắn nhìn hướng Tần Ly rồi đi qua. Tần Ly thấy Minh Dạ ngồi ở bên cạnh mình, đẩy thịt nướng qua. "Để phần chàng đó, mau ăn đi!" "Ừm, rất thơm." Tay phải Minh Dạ cầm đĩa thịt nướng, ngửi hương vị trước. Hắn nghiêng mặt nhìn Tần Ly, ngọn lửa rực rỡ trên đống lửa chiếu rọi con ngươi như mực của hắn, làm mâu quang hắn cũng nhiễm lên nhiệt độ. Ánh mắt hắn lúc sáng lúc tối, cứ như vậy nhìn Tần Ly bên cạnh, không dịch chuyển tầm mắt. Tần Ly bị ánh mắt nóng rực đầy yêu thương của hắn nhìn, lập tức hơi quay đầu lại. May mắn lúc này tối rồi, dù mình đỏ mặt hắn cũng không nhìn thấy thấy. Nàng nhìn đống lửa, đùa nghịch cái giá thịt nướng. Nhớ tới vừa nãy Minh Dạ nói lâu như vậy, chắc là khát, tiện tay lấy túi nước bên cạnh đưa cho Minh Dạ. Minh Dạ thấy Ly không dám nhìn hắn, khóe môi hơi hơi giơ lên, cười đến có chút tà khí. Nhận lấy túi nước trong tay nàng, mở nắp uống một hơi. Hai người cứ như vậy ngồi cùng nhau, tuy rằng không nói chuyện với nhau, nhưng vẫn có một tia ấm áp lưu chuyển ở giữa hai người, hai người đều yên lặng hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh này. Hôm sau mới sáng sớm, lục tục lại có một chút thế lực và tán nhân đã đến, mấy người Tần Ly ở tại chỗ chờ di tích mở ra. Trong doanh địa Thanh Vân tông, Miễn trưởng lão sáng sớm đã chờ người trong tông tới. Hôm qua hắn đã truyền tin trở về, tin tưởng hôm nay chắc sẽ có người đến. Đến buổi trưa, trên bầu trời có hai người bay về phía Thanh Vân tông. Cầm đầu là một thân bạch y Đoan Mộc Vân Nghệ, theo sau là một trong ngũ đại hộ pháp trưởng lão Lãnh trưởng lão. "Mau nhìn, kia không phải thiếu chủ sao?" Thời điểm hai người Đoan Mộc Vân Nghệ còn chưa đáp xuống, có đệ tử mắt sắc chỉ hai người trên trời nói. Một người nói xong, những người khác cũng nhìn lên trên trời. "Đúng vậy, đúng là thiếu chủ!" Tần Ly cũng ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy hắn là nam tử trích tiên ngày ấy mình gặp cạnh thủy đàm. Thiếu chủ? Chẳng lẽ hắn chính là thiếu chủ Thanh Vân tông sao? Chẳng trách tuổi hắn còn trẻ, nhưng thực lực bất phàm, nàng sớm nên nghĩ đến. Thời điểm hai người đáp xuống mặt đất, lại gây nên một trận xôn xao. Miễn trưởng lão đầu tiên nghênh đón, những thế lực bên cạnh phàm là có chút danh khí đều tiến lên hàn huyên, cảnh tượng này mang đến động tĩnh không nhỏ hơn Minh Dạ đến chút nào. Minh Dạ lúc này cũng từ trong trướng đi ra, chuẩn bị đi tìm Tần Ly. Vừa ra thì thấy đám người phía trước, hỏi Minh Nhất bên cạnh: "Sao lại thế này?" "Thiếu chủ Thanh Vân tông, Đoan Mộc Vân Nghệ đến!" Minh Nhất nhìn phía trước trả lời. Minh Dạ gật đầu, đi đến chỗ Tần Ly. Thấy nàng cũng nhìn phía Đoan Mộc Vân Nghệ, ánh mắt có chút mê ly, trong lòng dấm chua "ầm ầm" tỏa ra ngoài. "Không được nhìn hắn, chẳng lẽ bộ dạng ta không đủ tuấn mỹ sao?" Minh Dạ đi đến phía trước Tần Ly, ngăn trở tầm mắt nàng, một đôi tinh mâu đầy u oán, môi mỏng hơi mếu. Hắn cho tới bây giờ chưa thấy Tần Ly nhìn nam nhân khác chuyên chú như vậy trừ hắn, một cảm giác nguy cơ nhất thời xông ra. "Ách, ta nhìn thoáng qua mà thôi!" Tần Ly bất đắc dĩ nói. Nàng lúc nãy cũng chỉ hơi giật mình mà thôi, cũng không có ý khác. Thấy bộ dáng Minh Dạ u oán ấm ức, thật giống như nàng là kẻ tội ác tày trời, đang bắt nạt hắn vậy. "Liếc mắt một cái cũng không được, muốn xem chỉ có thể nhìn ta!" Minh Dạ bá đạo hiển lộ không thể nghi ngờ, lại đến gần Tần Ly hơn một bước. Minh Nhất sau Minh Dạ lỡ bước lảo đảo, thủ hạ khác trong doanh địa cũng không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài: Trời ạ! Đây còn là điện chủ anh minh thần võ, khiến người khiếp sợ của bọn họ sao? Mau cho sét đánh chết bọn họ đi, này thật sự rất huyền huyễn! Tần Ly trợn trừng mắt, bĩu môi nói: "Được rồi, không xem là được." Lúc này, cánh rừng trong sơn cốc nổ "ầm" một tiếng, một đạo kim quang phóng lên cao, dọa sợ vô số huyền linh thú phi hành, trong rừng tiếng thú thét không ngừng. "Di tích sắp xuất thế!" Minh Dạ nói xong, bước đi đến chỗ thủ hạ bên kia, bảo bọn họ thu thập đồ đạc chuẩn bị vào rừng. Đám người vây quanh Đoan Mộc Vân Nghệ cũng rất nhanh tản ra, một đám đều vội vàng thu thập đồ đạc, chuẩn bị xuất phát. Tần Ly đi theo đội ngũ Thanh Vân tông, do Đoan Mộc Vân Nghệ dẫn đầu đi vào rừng. Minh Dạ phân phó với thủ hạ của mình, vài bước đi tới cạnh Tần Ly. Tần Ly luôn đi cuối đội, bởi vậy hai người đi cùng một chỗ cũng không làm người khác chú ý. "Di tích xuất thế, huyền linh thú trong rừng khẳng định sẽ bị kinh hách. Một lát nàng đi ngay sát ta, lỡ may có gì nguy hiểm ta cũng có thể bảo vệ nàng." Tay Minh Dạ kéo Tần Ly, sau đó đi nhanh về phía trước. Tần Ly cảm thụ được nhiệt độ trong tay hắn, tay nhỏ bé bị bàn tay to hắn bao vây, có một loại an tâm nói không nên lời. Nàng khẽ gật đầu, đi bên cạnh hắn. Minh Nhất với thủ hạ khác của Minh Dạ trải qua kích thích vừa rồi, nhìn hai người nắm tay, hai thân ảnh một đen một xanh, lại cảm thấy hài hoà không tả. Bọn họ hiện tại nghiễm nhiên đã ở trong lòng coi Tần Ly trở thành điện chủ phu nhân của bọn họ, cảm thấy cũng chỉ có nữ tử bực này mới xứng đôi với điện chủ bọn họ. "Rầm rầm......" Phía trước cách đó không xa truyền đến chấn động lớn, mặt đất rung lên "thùng thùng", sau đó liền nghe thấy có người hô: "Thú triều dâng đến, mọi người chuẩn bị sẵn sàng!" Vào sơn cốc Mộc Thiên chờ di tích, mặc kệ là cá nhân hay là một thế lực, trên cơ bản thực lực thấp nhất đã ở trên hoàng cấp ngũ giai. Không chỉ là vì trong di tích nguy hiểm trùng trùng, còn có một nguyên nhân chính là bởi vì chính sơn cốc Mộc Thiên đã tồn tại nguy hiểm. Thực lực huyền linh thú trong rừng cơ bản đều trên hoàng cấp, thánh thú thần thú lại không ít. Gặp phải thú triều thế này, nếu không có thực lực cường hãn, căn bản không còn cơ hội sống sót, cũng chẳng cần nói là vào trong rừng. Người phía trước nói một tiếng, người phía sau đều bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng đánh nhau chết sống. Ở phía trước rất nhiều huyền linh thú phi hành cùng huyền linh thú lục địa phía sau, còn có một đám càng thêm đáng sợ tồn tại. "Oanh ầm ầm!" Núi rừng chấn động, huyền linh thú dốc toàn bộ lực lượng, đều bị vây vào trạng thái cuồng bạo. Minh Dạ kéo tay Tần Ly đi về phía trước, bọn họ không thể ở trong này ngồi chờ chết, theo sau thế lực phía trước, cùng nhau đi về phía trước. "Đừng rời khỏi cạnh ta!" Minh Dạ nói xong, lấy ra Ngân Long thương đã nâng cấp của mình. Một con rồng màu bạc quấn quanh thân cây thương, hai long tinh lóng lánh hồng quang khiếp người, long lân dưới ánh mặt trời chiếu xuống phiếm nhiều điểm ngân quang, làm con rồng nhìn qua trông rất sống động, khí thế như hồng. Từng thế lực đều có người xông lên phía trước, dùng hết toàn lực chém giết huyền linh thú chạy vội tới phía trước, ý đồ xuyên qua bọn họ. Trong lúc nhất thời tiếng chém giết, tiếng chạy trốn không ngừng, đánh vỡ yên tĩnh trong rừng. Mấy huyền linh thú thực lực ở hoàng cấp đỉnh phong xông vào phía trước, cùng nhân loại chém giết cùng một chỗ, thú thể to lớn mỗi động tác đều tạo thành một trận chấn động, làm cho người ta không khỏi sợ hãi. Tần Ly nghĩ rằng, mấy huyền linh thú này còn chưa biến hóa đã có thực lực cường hãn vậy, nếu biến hoá thành thánh thú thần thú, vậy phải cường hãn tới trình độ nào? May mắn không có thánh thú thần thú xuất ra, bằng không bọn họ những người này còn chưa tới di tích, sợ là sẽ mất đi một nửa nhân thủ. Cho dù đã chuẩn bị tốt, vẫn không ngừng có tiếng người kêu thảm thiết vang lên, xem ra hơn phân nửa là phải chết ở trong này. Ở chỗ Tần Ly, mấy người xông vào phía trước thực lực đều ở thánh cấp, đẹp mắt nhất phải kể đến bạch y tao nhã, đẹp như trích tiên Đoan Mộc Vân Nghệ cùng hắc y như mực, lãnh liệt như băng Minh Dạ rồi. Tần Ly luôn đi theo phía sau Minh Dạ, trên cơ bản không có gì nguy hiểm. Linh khí của Đoan Mộc Vân Nghệ là một thanh bảo kiếm, Tần Ly phát hiện hơi thở trên bảo kiếm của hắn rất giống Lưu Vân kiếm. Trên chuôi kiếm màu bạc điêu khắc hoa văn đồ đằng xưa cổ, chỉ khẽ vung kiếm có thể tạo thành một trận gió xoáy mạnh mẽ. "Khuynh Nhan, thanh kiếm kia của hắn có phải?" Tần Ly tò mò hỏi. "Thanh kiếm kia chắc cũng là một thanh bán thần khí, chủ nhân từng nói, linh khí bán thần khí tại thế gian cũng không có bao nhiêu, Lưu Vân kiếm của ngươi là một, thanh này chắc là càng thêm có tiếng Thuận Phong kiếm! Ngân thương trong tay họ Minh kia, hiện tại chắc cũng đã thăng cấp thành bán thần khí!" Khuynh Nhan giải thích. Tần Ly nghe xong có chút kinh ngạc, nhưng ngẫm lại cũng phải, trừ bỏ bán thần khí, làm gì còn vũ khí khí thế như này. Có điều bọn họ hiện tại thực lực đều rất cường hãn, sử dụng bán thần khí cũng không sợ người khác nhớ thương. Nhưng nàng còn không được, nếu nàng tùy ý bại lộ Lưu Vân kiếm, sợ là rước lấy phiền toái không nhỏ. Minh Chỉ Nhu tối hôm qua sau khi trở lại doanh địa Minh gia đã nói chuyện của Minh Dạ với Tần Ly cho phụ thân mình Minh Huyền Tề, Minh Huyền Tề nghe xong nổi giận, tức thời phải đi tìm gia chủ Minh gia hiện tại, cũng chính là ông nội Minh Dạ Minh Kính Thiên. Minh Kính Thiên tức thời tỏ vẻ ngày thứ hai nhất định phải tìm Minh Dạ về, hỏi lại một chút. Không ngờ buổi sáng ngày thứ hai di tích liền xuất thế, vì thế việc này tạm trì hoãn. Minh Chỉ Nhu với Minh Huyền Tề đánh thú triều vừa đánh vừa lui, lúc sau lui tới chỗ Minh Dạ. Minh Chỉ Nhu đột nhiên thấy Minh Dạ xông lên phía trước, nhìn thấy thanh Ngân Long thương đầu tiên. "Cha, người xem, kia không phải Dạ ca ca sao?" Minh Chỉ Nhu vừa thấy Minh Dạ, nói với Minh Huyền Tề. Minh Huyền Tề sau khi chém giết một huyền linh thú, vừa ngẩng đầu thì thấy Minh Dạ. "Quả nhiên là hắn, đi, chúng ta đi qua tìm hắn." Hai người đi phía trước né một trận, rốt cục đi tới bên người Minh Dạ, Minh Chỉ Nhu vừa nhìn thấy Tần Ly phía sau Minh Dạ, lập tức nói với Minh Huyền Tề: "Cha, hôm qua Dạ ca ca vì nữ nhân kia đuổi nữ nhi về doanh địa Minh gia." Minh Huyền Tề chú ý tới Tần Ly phía sau, ánh mắt trầm xuống: "Hừ, cũng có vài phần tư sắc. Đừng nóng vội, đợi đến trong di tích tìm cơ hội giải quyết nàng." Bởi vì Tần Ly luôn đi theo Minh Dạ, đến cửa di tích sớm hơn các đệ tử Thanh Vân tông khác một chút. Lúc này địa phương khác còn có không ít người đang cùng huyền linh thú bạo động đánh nhau sống chết. Tần Ly nhìn toà cung điện rộng rãi đồ sộ, tựa hồ có thể cảm nhận được vinh quang của chủ nhân nó lúc còn sống. Nghe Khuynh Nhan nói Diễm Lân cũng từng thấy Thiên mộ, nghĩ đến chắc càng đồ số hơn di tích này! Bên ngoài di tích bao bọc một tầng cấm chế trong suốt, chỉ có tự tay chạm đến mới có thể cảm nhận được. Một đám người bọn hơn đứng ở cửa di tích, cùng đợi cấm chế biến mất. Đợi khoảng một cạnh giờ, cấm chế bên ngoài di tích dần biến bạc, biến mất trong không khí. Người vượt qua thú triều đều tập trung ở lối vào, thấy cấm chế biến mất, đều có chút rục rịch. Có điều ở trong này đều là người có chút thực lực, kiến thức cũng nhiều hơn người bình thường. Bọn họ cũng không mù quáng xông vào bên trong, mà đi đến trước cửa cẩn thận quan sát. Có người phát hiện ngoài cửa còn có một tầng cấm chế, vì thế người vài thế lực họp lại thương lượng một chút, quyết định mấy người hợp lực cùng phá vỡ cấm chế. "Phanh!" "Phanh!" Công kích liên tiếp đánh vào trên cấm chế, như thế oanh kích nửa canh giờ, cấm chế mới bị phá vỡ, sau đó cửa điện chân chính xuất hiện. Cửa điện di tích dùng kim chúc hiếm có tạo ra, cứng rắn vô cùng. Trên cửa điện màu vào chạm vô số môn đinh, trên khung cửa còn điêu khắc hoa văn tinh xảo. Mấy người cẩn thận đẩy cửa điện, cửa điện cổ phát ra tiếng "ong ong", sau khi đẩy ra, một mảnh hắc ám xuất hiện trước mắt bọn họ. Ở đây có rất nhiều tán nhân, cũng không thuộc thế lực nào, bởi vậy hành động tương đối tự do. Bọn họ thấy cửa đã mở ra, định vào trước. Dù sao trong một di tích bảo vật hữu hạn, vào trước luôn có thể chiếm tiên cơ. Có mấy người từ từ cất bước vào trong điện, thần kinh bọn họ khẩn trương cực độ, chỉ cần hơi có dị động sẽ chuẩn bị rời khỏi. Nhưng trong điện ngoài mùi ẩm mốc, cũng không có gì nguy hiểm. Như thế đi vào mấy chục người, thấy thật sự không có cơ quan gì, bọn họ mới thả lỏng. Nhưng bọn họ ai cũng không chú ý tới, trong bóng đêm cây đuốc đang châm từ bên trong hướng ra bên ngoài. Khi bọn hắn nhìn thấy đuốc hai bên tự châm, mới cảm thấy có chút cổ quái. Vách tường sau khi chiếu ánh lửa bắt đầu phát ra tiếng "Ô ô", trong cung điện trống trải truyền ra hồi âm, làm cho người ta không nhịn được sởn hết gai ốc. Tiếp đó trong tường bay ra một đám sương mù đen, từng chút vây quanh những người đi vào. Tiếp chợt nghe đến vô số tiếng kêu thảm thiết từ trong sương mù đen truyền ra, mỗi một tiếng thê lương kêu thảm thiết, khiến người bên ngoài cảm thấy không rét mà run. Tiếng kêu thảm thiết dần dần ngưng hẳn, sương mù đen lại quay trở lại trong tường, trên đất chỉ để lại mấy chục bộ bạch cốt. Những người đứng ngoài điện đều không nhịn được run lên, đây đều là đế cấp cường giả, lại chỉ vài cái như vậy đã biến thành một đống bạch cốt. "Đây là cái quỷ gì vậy?" Có người chiến thanh âm hỏi. "Trời ạ! Là, là Quỷ Hủ thạch!" Có người cao giọng thét to. Tần Ly thấy người khác vừa nghe đến ba chữ Quỷ Hủ thạch, sắc mặt đều biến đổi, tò mò hỏi:"Khuynh Nhan, Quỷ Hủ thạch là cái gì?" "Quỷ Hủ thạch là một loại linh thạch hiếm thấy, bản thân nó dị thường cứng rắn, chính là mấy ngàn vạn năm đều không chút hư hao. Nhưng loại linh thạch này sở dĩ hiếm thấy, chính là bởi vì bên trong phong ấn vô số ác linh, chỉ cần gặp được hỏa diễm sẽ từ trong thạch giải phóng ra. Nhưng lúc nãy, mấy ác linh đó tạm thời hấp thu đủ tinh khí, người tiến vào sau không có nguy hiểm. Có điều thời gian duy trì cũng không dài, xem ra chủ nhân mộ này không đơn giản!" Khuynh Nhan giải thích. Vẻ mặt Tần Ly cũng biến đổi, trong lòng cảm thấy chủ nhân mộ này có chút quá tàn nhẫn. Nhưng nghĩ lại một lần, nàng lại cảm thấy có chút lý giải. Chủ nhân di tích này chắc cũng từng là nhân vật oai phong một cõi, nhưng chung quy thoát không khỏi vận mệnh. Hắn sinh tiền cất chứa bảo vật nhất định không ít, tự nhiên cũng không muốn tiện nghi hậu bối. "Đi thôi, thời gian không nhiều lắm." Minh Dạ kéo Tần Ly, đi theo những người phía trước tiến vào. Hành lang thật dài được ngọn đuốc chiếu sáng, bích hoạ trên vách tường cũng lộ ra. Tần Ly phát hiện phía trên miêu tả đều là chuyện xưa của cùng một nam tử, đoán chắc là hình dung cuộc đời của chủ nhân di tích này. Thấy trên bích họa đều miêu tả những nơi nguy hiểm, xem ra người này cũng là một người thích lịch lãm. Tần Ly luôn luôn theo Minh Dạ đi vào bên trong, dù sao mấy người Thanh Vân tông cách bọn họ không xa, mãi nắm tay cũng ảnh hưởng không tốt, nàng năn nỉ mãi mới thành đi theo sau hắn. Sau khi đi qua hành lang phía trước xuất hiện mấy thang lầu, có thông hướng mặt trên, có thông hướng phía dưới. Tần Ly đi theo Minh Dạ bước lên một tháng lầu hướng lên trên, nhưng Tần Ly một bước lên thang lầu, phía trước Minh Dạ liền biến mất. Nàng dừng lại, đi phía trước sờ sờ, vẫn không động đến cái gì. Tại sao có thể như vậy? Minh Dạ rõ ràng ngay phía trước nàng, làm sao có thể biến mất? Càng kỳ lạ là, nàng cảm giác thang lầu này tựa như có sinh mệnh, đang chậm rãi di động. Minh Dạ cũng cảm giác được khác thường, vừa quay đầu lại phát hiện Tần Ly đã không ở phía sau hắn, trong lòng một trận sốt ruột. Hiện tại hắn vô cùng hối hận, nếu vừa rồi không nghe nàng, mình cứ nắm tay nàng, hiện tại cũng sẽ không biến mất ở trước mặt hắn. Tần Ly mãi đứng ở trên thang lầu không di động, thẳng đến khi thang lầu bất động, nàng mới cất bước đi tới. Vừa lên đi thì thấy trước mặt xuất hiện một cánh cửa, nàng nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra vấn đề gì, mở cửa đi vào. Tần Ly vừa vào cửa vẫn là một mảnh hắc ám, không nhìn thấy cái gì. Vốn muốn dùng huyền hỏa chiếu sáng, nhưng nghĩ đến Quỷ Hủ thạch lại từ bỏ. Ngoài cửa tự động đóng lại, sau đó Tần Ly tựa hồ nghe được tiếng hít thở trong không gian. "Minh Dạ, là chàng sao?" Bởi vì lúc trước nàng luôn đi theo phía sau Minh Dạ, hiện tại cảm giác được nơi này có người, tự nhiên cũng cảm thấy người này hẳn là Minh Dạ. Đoan Mộc Vân Nghệ vừa mới đẩy cửa ra đi vào không gian, ngay sau đó chợt nghe đến tiếng mở cửa. Nghe tiếng của một nữ tử, là một giọng mà hắn quen thuộc, hắn nhíu mày bắt đầu hồi tưởng. Giọng nói này mình nhất định đã nghe qua, suy nghĩ sau một lúc lâu hỏi dò: "Ngươi là Tần Ly?" Tần Ly nghe được tiếng trả lời nàng không phải của Minh Dạ, ngược lại có chút giống giọng nói của Đoan Mộc Vân Nghệ. "Là ta, ngươi là Đoan Mộc...... Thiếu chủ?" Nàng nghĩ đến gọi tên của hắn có chút không ổn, lập tức đổi tên thành thiếu chủ. "Thật đúng là ngươi? Không ngờ chúng ta lại cùng một chỗ." Giọng nói của Đoan Mộc Vân Nghệ thanh nhuận như có một loại ma lực, có thể khiến người đang hoảng loạn ổn định lại. Tần Ly vừa rồi trong lòng quả thật có chút hoảng loạn, hơi thở cũng có chút bất ổn, nhưng sau khi nghe được tiếng của hắn, ổn định lại một cách thần kỳ. "Đúng vậy, thật đúng là đúng lúc, không biết đây là nơi nào." Tần Ly thử nhìn nhìn bốn phía, bất kể cái gì cũng không thấy. "Đợi chút đi, từng địa phương đều có ý nghĩa, ta nghĩ chủ nhân ngôi mộ không nhàm chán đến mức chỉ muốn nhốt chúng ta ở nơi này." Tần Ly gật đầu, thấy hắn nói có đạo lý. Qua một khắc, không gian bỗng chốc bừng sáng. Tần Ly bị ánh sáng chiếu vào mắt, nâng tay chặn ánh mắt. Một lát sau, nàng mới thích ứng ánh sáng này, thả tay xuống. Nàng thấy Đoan Mộc Vân Nghệ đang đứng ở phía trước nàng, mà cạnh góc tường phía trước trong phòng này, dựng thẳng hai con rối màu vàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]