Chương trước
Chương sau
Bên ngoài Hắc chiểu không có quá nhiều đầm lầy, mặt đất vẫn tương đối rắn chắc. Chẳng qua nơi nơi đều tràn ngập chướng khí, thấy không rõ đường phía trước. Trên đất có một số xương người, xem ra vừa mới chết không lâu. Quần áo còn có thể nhìn ra màu sắc, nhưng người đã trở thành một đống xương khô. Tần Ly cảm giác được phía trước nguy hiểm, lập tức dừng bước. Tuy rằng chỉ mơ hồ thấy được hơn mười cặp mắt màu đỏ tươi nhưng khiến nàng có một cảm giác không thoải mái chút nào. Không phải bởi chúng nó quá mức cường đại, mà là hơi thở trên người chúng nó không phải linh khí mà là một loại hơi thở vô cùng tà ác.
Tần Ly nhíu mày, hỏi: "Phượng Tiêu, Lam U, các người cảm thấy không?"
"Tiểu Ly, huyền linh thú này có cổ quái, ngươi để chúng ta ra nhìn xem." Phượng Tiêu cũng cảm giác được một loại lực lượng tương xích với mình.
Tần Ly thả Phượng Tiêu và Lam U ra, hai người bắt đầu thi triển uy áp thần thú. Không gian phát ra những tiếng vù vù, hơn mười cặp mắt kia cũng không biến mất, ngược lại càng ngày càng nhiều điểm đỏ xuất hiện trong chướng khí. Chi chít ma mật, ít nhất cũng có mấy trăm con.
Phượng Tiêu cùng Lam U lui trở lại bên Tần Ly, Lam U ngưng trọng nhìn chăm chú vào phía trước nói: "Ly, huyền linh thú này không sợ hãi chúng ta, uy áp của chúng ta bị một dao động sâu trong Hắc Chiểu hoá giải. Hơn nữa, hình như chúng ta đã chọc giận bọn nó, xem ra giờ phải vào trong Huyền giới tránh một chút mới được."
Tần Ly chau mày lại nhìn chằm chằm phía trước, chướng khí chắn tầm mắt, nàng không thấy rõ đối diện là huyền linh thú gì, nhưng mà có thể biết là huyền linh thú phi hành. Một lát sau, điểm đỏ càng ngày càng gần, Tần Ly định nhìn xem chúng là cái gì, lại khiến nàng dựng tóc gáy, da đầu run lên.
Chỉ trong chớp mắt, điểm đỏ từ trong chướng khí bay ra, dĩ nhiên là hiện trăm ngàn con huyết văn to lớn. Tần Ly mắng một tiếng, ngưng tụ huyền hỏa, huyết văn lập tức đã bị thiêu thành tro tàn. Nhưng huyết văn còn lại không có ý định lùi bước, ngược lại phi nhanh hơn. Vô số cái miệng hướng về phía Tần Ly, vuốt cánh, bay tới. Toàn bộ không gian phát ra tiếng ong ong đinh tai nhức óc, sắc mặt Tần Ly có chút trắng bệch.
(Huyết văn: con muỗi)
Số lượng huyết văn vô cùng lớn, linh lực nàng có hạn, sợ là chống đỡ không được bao lâu. Hơn nữa huyết văn này tựa hồ đều phát sinh biến dị, hình thể lớn hơn ban đầu mấy chục lần, vốn vẻ ngoài màu đen nay có thêm vằn trắng. Khủng bố nhất chính là ánh mắt, màu đỏ tươi như máu, làm cho người ta nhìn thấy không rét mà run.
Tần Ly không dám trì hoãn, mang theo Lam U và Phượng Tiêu chui vào trong Huyền giới. Sau khi bọn họ biến mất, huyết văn này xông tới, bay qua bay lại quanh Huyền giới, tựa hồ đang quan sát.
Đây là có chuyện gì? Sao không giống với Lâm Sùng nói? Tần Ly nhìn huyết văn đông nghìn nghịt bên ngoài, có chút đau đầu.
Nàng đi vào trong cung điện, lên lầu hai mở cửa đi vào phòng Lâm Sùng.
Bên ngoài phòng Lâm Sùng bị Khuynh Nhan hạ kết giới, bởi vậy hắn không ra được. Hắn bởi vì mất máu quá nhiều nên hôn mê vài ngày [ thời gian trong Huyền giới ], sau khi tỉnh lại nhìn vách tường trắng, còn có bài trí trong phòng, đầu óc mơ hồ. Hắn không phải bị Phan Cao Phi và hai võ vương Phan gia bắt được sao? Hắn nhớ được mình bị thương rất nặng, sao tỉnh lại ở trong phòng? Chẳng lẽ mình đã chết sao, thế giới sau khi chết là như vậy?
Nhưng hơi động vẫn có thể cảm giác được có chút đau đớn. Nhìn quần áo rách nát trên người với vết máu, hắn mới cảm thấy mình vẫn còn sống. Chống thân thể ngồi dậy, chậm rãi dạo một vòng quanh phòng. Nhìn thấy phía trước chính là cửa, muốn đi ra ngoài nhìn xem, nhưng đi tới cửa đã bị một tầng lá mỏng trong suốt cản trở về.
Tần Ly không muốn cho hắn biết là mình cứu hắn, vốn định giam lỏng hắn, chờ sau khi trở về thì thả hắn ra. Nhưng người tính không bằng trời tính, vừa vào Hắc Chiểu đã gặp phải tình huống này. Nàng chuẩn bị đi vào hỏi Lâm Sùng một chút xem hắn đã gặp tình huống này chưa.
Tần Ly bảo Khuynh Nhan giải trừ kết giới, đi vào trong phòng. Lâm Sùng đang ngồi trên giường ngẩn người, nghe tiếng bước chân vừa nâng mắt, thấy Tần Ly dần đi tới.
"Tần cô nương?" Lâm Sùng có chút giật mình. Chẳng lẽ hắn không chết là do Tần Ly cứu? Nhưng mà tu vi Tần Ly không cao bằng hắn, vậy cứu hắn kiểu gì?
Tần Ly hơi gật đầu, "Ngươi tỉnh? Hiện tại cảm thấy đỡ chưa?"
"Là ngươi đã cứu ta?" Lâm Sùng vẫn hỏi nghi vấn trong lòng.
Tần Ly không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận. "Lần trước lúc ngươi tới Hắc Chiểu, trừ bỏ chướng khí, còn có phát hiện cái gì kì quái không? Tỷ như huyết văn to lớn, hoặc là huyền linh thú quái dị?"
Lâm Sùng nhớ lại một chút, sau đó lắc đầu nói: "Bên trong một ít huyền linh thú cấp bậc rất cao, ta cũng không đi vào chỗ sâu. Kỳ thực cũng chỉ lịch lãm ở bên ngoài, nhưng cứ như vậy cũng thiếu chút nữa đã đánh mất tánh mạng. Sao, ngươi gặp được chuyện lạ sao?"
Tần Ly nghe Lâm Sùng mới xong, càng ngày càng cảm thấy kỳ quái. Nói cách khác năm năm trước nơi này còn không phải cái dạng này, tối thiểu bên ngoài không phải như thế. Huyết văn này nếu không phải từ bên trong bay ra, thì chính là phát sinh biến dị.
"Ngươi nói chướng khí này rất kỳ quái, có thể tăng lên tu vi phải không?" Tần Ly hỏi.
Lâm Sùng gật đầu, "Quả thật là như thế. Tuy rằng chướng khí khiến cơ thể của ta càng ngày càng suy yếu, nhưng thực lực của ta cũng là bởi vì đi Hắc Chiểu mới tấn chức đến như bây giờ."
Tần Ly suy tư một chút, nhìn sắc mặt Lâm Sùng, từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên Nguyên Linh đan đưa cho hắn." Ăn nó, có lợi cho sự khôi phục của ngươi. Ngươi tốt nhất ở trong này tu dưỡng đi, ta ra ngoài trước."
Lâm Sùng tiếp nhận đan dược, nghĩ rồi hỏi: "Đây là địa phương nào?"
"Ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết rằng ngươi không có nguy hiểm là được. Ngươi yên tâm ở trong này đi, không có việc gì có thể tu luyện, linh khí nơi này có trợ giúp với tu luyện của ngươi." Tần Ly nói xong liền xoay người đi ra ngoài, sau đó lại phong tỏa kết giới. Nàng hiện tại dù sao cũng không hiểu rõ Lâm Sùng, hơn nữa không quá quen thuộc với hắn, nàng cũng không muốn nói chuyện mình có không gian linh khí cho hắn.
Lâm Sùng thấy Tần Ly không muốn nhiều lời, cũng thức thời không hỏi lại. Tần Ly lại cứu hắn một mạng, hắn nhìn đan dược trong tay, ăn rồi ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
Tần Ly ra khỏi phòng, đi tới bãi đất trống bên ngoài. Khuynh Nhan đi đến bên cạnh nàng nói: "Ngươi có cảm giác được chỗ sâu trong Hắc Chiểu có một cỗ lực lượng cường đại?"
"Không thấy, nhưng nơi này khiến ta có cảm giác vô cùng vô cùng không thoải mái. Ta có một loại cảm giác, chỗ sâu trong Hắc Chiểu sợ là ẩn chứa một thứ đáng sợ nào đó."
"Nhân gia vừa rồi cảm giác được hơi thở của huyền hỏa tinh, có điều rất mỏng manh, chắc ở bên trong Hắc Chiểu. Nhưng hơi thở kia cũng không thuần khiết, tựa hồ ở một chỗ với thứ bẩn thỉu nào đó." Khuynh Nhan nói.
Tần Ly vốn cảm thấy hứng thú với bên trong, nghe được Khuynh Nhan nói lại quyết định, mình nhất định phải tiến vào bên trong xem, nhưng bên ngoài có nhiều huyết văn như vậy đối phó làm sao? Nàng muốn ẩn nấp thân hình đi ra ngoài nhìn xem, có lẽ như vậy có thể không kinh động huyết văn.
Nàng nghĩ đến đây liền từ trong Huyền giới đi ra ngoài, lợi dụng Huyền giới ẩn thân. Bên ngoài huyết văn không ngừng bay lượn quanh Huyền giới, tựa hồ cảm giác được cái gì, huyết văn vốn đã tản ra lại tập trung lại. Tần Ly nhíu mày, xem ra biện pháp này không thể thực hiện được, mình chỉ cần vừa động, huyết văn sẽ công kích mình. Tuy nàng ẩn thân, nhưng người thật vẫn ở đó, sẽ không thể chịu được nhiều huyết văn như vậy công kích.
Tần Ly lại từ bên ngoài vào Huyền giới, quan sát một lát, phát hiện huyết văn lại tản ra. Làm sao bây giờ? Mình cũng không thể bị nhốt chết ở chỗ này. Nàng có chút uể oải, đi đến bãi đất trống trong hoa viên ngồi xuống.
Tần Ly nhìn bên ngoài có chút ngẩn người, nơi nơi đều là chướng khí và huyết văn, sau đó chính là không khí không sạch sẽ với bầu trời đen kịt, thật sự là không có gì đáng xem. Nàng nhớ lại lời Lâm Sùng tự hỏi một lần, nhìn chướng khí bên ngoài đột nhiên có một ý tưởng. Nếu Lâm Sùng nói là thật, như vậy trong chướng khí ẩn chứa một năng lượng cực kì nồng đậm, nếu mình có thể hấp thụ chướng khí, như vậy tu vi nhất định có thể đột nhiên tăng mạnh.
Tần Ly không giống Lâm Sùng, trong cơ thể nàng có lực lượng của Tinh Lọc chi tinh. Tinh Lọc chi tinh có thể tinh lọc linh khí hoặc là chiến khí bên ngoài để sử dụng, như vậy chướng khí này cũng có thể tinh lọc? Nghĩ đến đây, nàng chuẩn bị thử một lần.
Nàng đi đến trên bãi đất trống khoanh chân ngồi xuống, lấy linh khí trong cơ thể bắt đầu dẫn đường chướng khí bên ngoài. Nàng cũng không dám hấp thu nhiều, lỡ may nếu tinh lọc không được, như vậy sẽ phiền toái. Tuy rằng nàng có thể nhờ Khuynh Nhan hỗ trợ luyện dược, nhưng vẫn có hại với cơ thể. Lâm Sùng năm đó chỉ hít vào chút ít chướng khí, đã bị bệnh thế kia. Mình trực tiếp dẫn chướng khí vào cơ thể, như vậy thương tổn nhất định lớn hơn nữa.
Một cỗ chướng khí hoà với linh lực, chậm rãi tiến vào Huyền giới, sau đó bay vào trong cơ thể nàng. Bên ngoài huyết văn cảm giác được không gian dao động, bắt đầu điên cuồng công kích Huyền giới. Tuy rằng Huyền giới vô cùng nhỏ, nhưng huyết văn không ngừng phóng xuất ra năng lượng vẫn tạo rung động "oành oành" cho Huyền giới, Tần Ly ngồi ở trên bãi đất trống cảm giác được một trận đất rung núi chuyển.
Có điều Tần Ly hiện tại cũng không có thời gian quản tình huống bên ngoài, dù sao Huyền giới là thần khí, không phải thứ huyết văn có thể công phá. Tần Ly dùng linh lực hóa giải lực lượng của đan dược vừa mới ăn trước, bằng không chướng khí gặp được lực lượng này sẽ bị dung hợp, căn bản không thể tiến vào linh lực bên trong nàng. Loại đan dược này tiến vào trong cơ thể sẽ hóa thành một tầng bảo hộ bảo vệ cơ thể, hiện tại phải phá tầng bảo hộ này đi mới được.
Sau khi nàng hóa giải dược lực, chướng khí liền tiến vào kinh mạch, cùng linh lực trong kinh mạch hỗn hợp ở cùng một chỗ. Trên mặt của nàng lúc trắng lúc đen, làn da cũng trở nên ám trầm hơn. Chướng khí bên trong chứa đựng kịch độc, vừa tiếp xúc với linh lực của nàng thì sinh ra kháng cự. Hai cổ lực lượng bắt đầu xé rách trong cơ thể nàng. Gân xanh trên da nổi lên, có thể nhìn rõ hai dòng khí không ngừng va chạm dưới da.
Tần Ly cảm giác toàn thân đau đớn, đó là một loại đau đớn tận xương tuỷ, khiến nàng không nhịn được muốn kêu to. Nàng cắn chặt môi, bắt đầu điều động lực lượng Tinh lọc chi tinh đến tinh lọc cỗ chướng khí kia.
Tuy rằng trên người đau đòi mạng, nhưng Tần Ly cũng có chút vui sướng. Bởi vì nàng quả thật cảm giác được năng lượng trong chướng khí, chỉ cần thu cỗ lực lượng này vào trong cơ thể, như vậy linh lực nàng càng thêm tinh thuần, tu vi cũng sẽ tăng lên.
Có điều cả quá trình không dễ dàng như trong tưởng tượng, cái khó là chướng khí bài xích lượng lượng của Tinh lọc chi tinh, khiến cho Tần Ly cảm giác đau đớn như xé thịt lột da. Quần áo của nàng đã ướt đẫm, sợi tóc đều dính vào trên khuôn mặt. Trên mặt không ngừng đổ mồ hôi, chảy qua trán của nàng, đến chóp mũi sau đó chảy xuống cổ. Môi bị nàng cắn rách, hai tay xương cốt bị nàng nắm "Kha kha" rung động. Kinh mạch bị hai cỗ năng lượng đánh sâu vào nơi nơi đều là miệng vết thương, nơi bị chặt đứt cũng không thiếu. Nhưng may mắn trong cơ thể nàng còn có lực lượng Sinh mệnh chi tinh, kinh mạch bị hao tổn đang dần được chữa trị.
Khuynh Nhan, Lam U còn có Phượng Tiêu đã nhận ra hành động của Tần Ly, đều chạy tới đất trống bên trong. Nhìn Tần Ly thống khổ giãy dụa, ba người đều không nhịn được nhíu mày.
"Ly làm như vậy thật sự rất nguy hiểm, sao nàng lại không thương lượng với chúng ta chứ?" Đôi mắt trong suốt của Lam U chăm chú vào trên người Tần Ly, vô cùng đau lòng cho Tần Ly. Nếu hắn cường đại một chút, nàng sẽ không vất vả như vậy?
Dù sao hắn cũng là huyền linh thú khế ước với Tần Ly, không thể chăm sóc chủ nhân, trong lòng khẳng định rất khó chịu.
Phượng Tiêu cái gì cũng không nói, nhưng huyệt thái dương nhảy lên đã biểu hiện ra hắn tức giận. Hắn giận Tần Ly tự chủ trương, không để ý an toàn của mình. Hắn bực năng lực của mình, cả "con sâu nhỏ" bên ngoài cũng không đối phó được.
Khuynh Nhan càng bất đắc dĩ cũng hiểu rõ. Hắn đứng ở bên Tần Ly, dùng linh lực của mình giúp nàng giảm bớt đau đớn, nhưng cũng không dám đánh gãy động tác của nàng, sợ sẽ phản phệ.
Tần Ly cảm giác được ba người bên cạnh, biết bọn họ nhất định đang trách mình. Nhưng nàng cũng không có biện pháp, nếu trước thương lượng với bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không đồng ý. Huống hồ nàng tin tưởng, ý tưởng này nhất định có thể trở thành sự thật, nàng cảm giác được chướng khí đang dần suy nhược, cũng không cường hãn như lúc đầu. Thân thể đau đớn cũng đỡ hơn vừa rồi, tối thiểu nàng đã có thể chịu được.
Qua ước chừng một canh giờ, nàng cảm giác Tinh lọc chi tinh đã đã sắp lọc hết được chướng khí, chướng khí trong cơ thể dần biến thành linh khí, chậm rãi lưu động trong cơ thể. Trên mặt đã không còn màu đen, làn da trên người cũng khôi phục lại tinh tế mịn màng. Nàng mở to mắt, hít sâu thở dài, sau đó nhìn ba người bên cạnh.
"Ta thật sự không biết nói gì với ngươi nữa, vì sao ngươi luôn tự chủ trương? Ngươi cảm thấy mạng mình rất lớn à?" Phượng Tiêu vốn tưởng khống chế được cảm xúc, nhưng thấy Tần Ly bình an vô sự, cảm xúc áp lực cũng bạo phát mà ra.
Khóe miệng Tần Ly hơi mím, cũng biết mình làm cho bọn họ lo lắng. Nàng cười hắc hắc hai tiếng, nói với Phượng Tiêu: "Không phải không có việc gì sao? Ngươi yên tâm, con người của ta vẫn rất tiếc mệnh, chuyện không nắm chắc ta cũng sẽ không làm."
"Ly, chúng ta biết ngươi sốt ruột, nhưng ngươi làm như vậy rất nguy hiểm. Vừa rồi nếu không phải Khuynh Nhan dùng linh lực giúp ngươi khai thông, sợ là ngươi cũng sẽ không dễ dàng khôi phục như vậy." Lam U cũng vô cùng không đồng ý Tần Ly thực hiện.
"Ta nói sao lại hấp thụ nhanh như vậy, ha ha, thì ra là Khuynh Nhan giúp ta."
Khuynh Nhan bất đắc dĩ từ trên đất đứng lên, "Ngươi đừng liều mạng nữa, nhân gia đi ra ngoài giúp ngươi thu phục là được."
"Khuynh Nhan, ngươi đã nói, nếu không phải nguy hiểm đến tính mạng, sẽ không giúp ta. Hiện tại đổi thành ta thỉnh cầu ngươi, lần này là một cơ hội tốt để lịch lãm, ngươi để ta tự mình xông vào một lần đi!" Hai mắt Tần Ly mang theo khẩn cầu nhìn Khuynh Nhan, sợ hắn không cho mình tiếp tục hấp thu chướng khí.
Khuynh Nhan thở dài, "Ngươi đã kiên trì như vậy, nhân gia sẽ nghe ngươi lần này. Ngươi dẫn chướng khí vào, nhân gia giúp ngươi hộ pháp?"
"Hì hì, biết Khuynh Nhan tốt nhất mà!" Tần Ly nói xong, hướng về phía Khuynh Nhan cong miệng cười nói.
Tần Ly lập tức ngồi thẳng, lại bắt đầu dẫn động chướng khí bên ngoài, lần này nàng dẫn động nhiều chướng khí hơn một chút. Vừa nãy chỉ là thí nghiệm, nếu biện pháp đó được rồi, như vậy lần này cũng nhất định có thể. Nếu mỗi lần đều ít chướng khí như vậy, bao giờ mới tấn chức được?
Có thể đã thích ứng được loại tê tâm phế liệt này, lần này sau khi chướng khí tiến vào trong cơ thể về, Tần Ly ngược lại cảm thấy không có khó chịu như vừa rồi.
Nàng từ từ theo từng bước như lúc nãy hấp thu chướng khí, rất nhanh hấp thu được chướng khí.
Có điều nàng cũng biết không thể nóng vội, cảm thấy hôm nay hấp thu chướng khí đã không ít, nàng dừng động tác. Nhìn quần áo trên người mình, cảm thấy trên người có một mùi lạ. Nhưng mà trong Huyền giới không có nước, nàng cũng không thể tắm rửa. Bĩu môi, định đi thay quần áo.
May mắn thời gian trong Huyền giới chậm hơn bên ngoài, trải qua vài ngày hấp thu, Tần Ly đã ẩn ẩn cảm giác được linh lực trong cơ thể sinh dao động. Xem ra chỉ cần hấp thu vài ngày nữa, mình có thể thăng cấp.
"Oanh" một tiếng chấn động cả Huyền giới, khiến Lâm Sùng trong cung điện phát hoảng. Hắn vài ngày nay luôn cảm giác phòng ở chấn động, vốn đã thói quen, nhưng hôm nay động tĩnh lớn hơn, hơn nữa là có người tấn chức phát ra động tĩnh.
Tần Ly ngồi ở trên bãi đất trống mở to mắt, cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có. Ngắn ngủi mười ngày, nàng lại tấn chức, hiện tại đã là huyền linh tôn ngũ giai. Nếu phóng tới bên ngoài, nhất định sẽ tạo thành oanh động không nhỏ.
Dù sao ở trong Huyền giới có thể thăng cấp, Tần Ly cũng không vội mà đi ra ngoài. Bên ngoài chướng khí vẫn rất dày, còn đủ nàng hấp thu rất lâu nữa. Nàng duỗi thân một chút, theo trên đất đứng lên. Hiện tại vừa mới thăng cấp, tu vi còn chưa ổn định, vừa vặn có thể tìm Lam U và Phượng Tiêu luyện tập, thuận tiện củng cố một chút tu vi. Đáng tiếc cấp bậc cửa mình thấp hơn bọn Phượng Tiêu và Lam U không ít, hiện tại mình thăng cấp bọn họ chẳng có cảm giác gì.
Tần Ly cười nhìn Phượng Tiêu nói: "Phượng Tiêu, chúng ta luận bàn một chút thế nào?"
Vài ngày nay Phượng Tiêu nhìn Tần Ly một mình thừa nhận thống khổ, vốn cảm thấy trong lòng bị đè nén. Hiện tại Tần Ly đã chủ động yêu cầu, hắn vừa vặn phát tiết một chút buồn khổ trong lòng. "Được, ta khống chế thực lực ở ngũ giai, vừa vặn giống ngươi. Có điều ta cũng sẽ không nương tay, ngươi cũng phải xuất ra bản lĩnh thật sự mới được."
"Không thành vấn đề, chính là muốn ngươi không nương tay. Đến đây đi, ta đã chuẩn bị tốt, ngươi dùng công kích mạnh nhất của mình là được." Tần Ly nói xong, cầm trên tay vòng Như Ý làm tư thế công kích.
Phượng Tiêu áp chế thực lực của mình xuống tôn cấp ngũ giai, phía sau xuất hiện một hư ảnh phượng hoàng to lớn. Trên tay mang theo phượng hoàng thiên hỏa cực nóng, ra quyền tấn công về phía Tần Ly.
Tần Ly thấy Phượng Tiêu đánh tới, quyền ảnh như lưu tinh bàn xẹt qua, biểu cảm trên mặt trở nên ngưng trọng. Nàng khởi động lực lượng khuyên tai, sử dụng mê tung bước gian nan tránh thoát công kích của Phượng Tiêu.
Tốc độ của Phượng Tiêu cũng không chậm hơn Tần Ly, ngay tại lúc Tần Ly tránh thoát, hắn cũng nhanh chóng xoay người công kích tới. Quyền ảnh mang theo hỏa diễm đến trước mặt Tần Ly, Tần Ly nhanh chóng đưa vòng Như Ý lên đỡ. "Phanh" một tiếng, song phương tách ra, không gian một trận rung động.
"Hay lắm, cứ như vậy! Đã lâu chưa đánh thống khoái như vậy, nào, chúng ta lại đến!" Tần Ly nói xong, trong lòng dấy lên hừng hực hỏa diễm. Phượng Tiêu có hỏa, nàng cũng có hỏa, một đám huyền hỏa xuất hiện trên tay, hô: "Liệt diễm toàn!"
Hiện tại Liệt diễn toàn không chỉ lợi hại hơn trước nhiều, ngọn lửa màu trắng ngà kéo không khí chung quanh gào thét thổi quét đi tới. Khóe miệng Phượng Tiêu mang ý cười, song chưởng mang theo hỏa diễm vỗ ra ngoài. "Phượng hoàng thiên hỏa!"
Hỏa diễm của Phượng Tiêu tuy rằng là thú hỏa, nhưng bởi vì bản thân hắn là thần thú, bởi vậy hỏa diễm lợi hại hơn rất nhiều những hỏa thú thông thường. Ngọn lửa vàng đỏ đan xen và chạm với ngọn lửa màu trắng của Tần Ly, ở không trung bạo khai, phát ra tiếng "Oanh ầm ầm".
Phượng Tiêu vốn cho rằng hỏa diễm của mình đủ có thể ngăn cản công kích của Tần Ly, không ngờ Tần Ly lại nở một nụ cười giảo hoạt, tiếp liền thấy huyền hỏa không biến mất sau khi va chạm với phượng hoàng thiên hỏa, tuy rằng yếu đi rất nhiều, nhưng vẫn như cũ công kích về Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu sợ tới mức nhanh chóng chạy trốn, dù là như vậy, vạt áo vẫn bị hỏa diễm thiêu hủy một mảnh. "Này, ngươi hơi quá đáng rồi đấy, tỷ thí thì tỷ thí, ngươi thiêu quần áo ta là sao? Sau khi rời khỏi đây ngươi phải mua quần áo mới cho ta, bằng không ta sẽ không để ý ngươi!"
Tần Ly bĩu môi nói: "Không phải chỉ bộ quần áo sao? Đến lúc đó lại mua cho ngươi vài bộ là được! Nhanh chút, lại đến!"
Phượng Tiêu cảm thấy buồn bực, Lam U ở bên cạnh xem cảm thấy ngứa tay, nói với Tần Ly: "Ly, chúng ta tỷ thí thế nào?"
"Tốt, Phượng Tiêu, ngươi sang một bên chờ đi, ta và Lam U khoa tay múa chân đã!" Nói xong, hoạt động thân thể nói: "Lúc này đến phiên ta công kích, ngươi chuẩn bị cho tốt!"
Nói xong liền vọt tới, trong quá trình chạy trên tay xuất hiện một đám hỏa diễm, sau đó hỏa diễm ném xuống biến thành hai con hỏa sói, thét lên một tiếng hướng tới Lam U.
Lam U nhíu mày, không ngờ Tần Ly hiện tại lại có thể đồng thời khống chế hai huyền linh thú huyền hỏa nghĩ hóa. Hắn cũng không hàm hồ, một tiếng rồng ngâm, đánh tan một con hỏa sói. Sau đó tránh thoát một hỏa sói khác, phía sau xuất hiện một hư ảnh cự long. Hư ảnh dần ngưng tụ thành một con cự long, lượn vòng tấn công về phía Tần Ly.
Tần Ly thấy chiêu thức của Lam U, trong mắt sáng ngời. Tuy rằng đối diện cự long giương nanh múa vuốt, nhưng động tác rõ ràng có chút mất sức sống. Nàng lợi dụng không gian lực, sử dụng không gian xung quanh để né tránh cự long.
Cự long cần Lam U dùng tinh thần lực khống chế, vòng Như Ý của Tần Ly đảo qua, Lam U phân tâm, cự long liền tiêu tán ở trong không khí. Lam U thấy Tần Ly đánh về phía mình, vội vàng nhanh chóng lui về phía sau, hai tay hóa thành long trảo.
Tần Ly lại vung vòng Như Ý, vòng Như Ý đánh vào long trảo của Lam U phát ra tiếng "keng" thanh thúy dễ nghe, vòng Như Ý rung lắc, Lam U không chút tổn thương. Tiếp hắn biến ra đuôi rồng, quét qua Tần Ly, một tay bắt được nàng. "Ly, ngươi thua!"
Tần Ly cảm thấy bản thân hôm nay đánh rất thống khoái, cười nói: "Thua thì thua, Lam U, ta phát hiện ngươi lợi hại hơn Phượng Tiêu!"
Phượng Tiêu không phục: "Ai nói hắn lợi hại hơn ta? Hừ, đó là ta sợ ngươi bị thương!"
Cứ như vậy, Tần Ly ngoài mỗi ngày hấp thu chướng khí, chính là cùng Phượng Tiêu còn có Lam U luận bàn. Ngày qua ngày, năm qua năm. Ba năm, Tần Ly cũng đã trưởng thành đến huyền linh tôn đỉnh phong. Nàng ngồi trên bãi đất trống, hấp thu linh khí trong Huyền giới, đang đột phá tầng vách tường kia, lập tức sẽ thăng cấp huyền linh vương.
Trong thời gian hơn hai năm, Lâm Sùng vẫn chỉ ở trong gian phòng đó. Mỗi ngày vào lúc ăn cơm hắn có thể nói chuyện với Tần Ly đôi câu, thời gian khác chỉ có thể tu luyện. Nghe được động tĩnh bên ngoài cũng thường xuyên không nhịn được muốn ra xem, nhưng bên ngoài có kết giới, hắn cũng không ra được. Hiện tại hắn cảm giác được thiên địa linh khí biến hóa, biết có người muốn tấn chức, đoán người này tám phần chính là Tần Ly. Trong ba năm nàng nhiều lần tấn chức, khiến Lâm Sùng từ giật mình đến bây giờ tập mãi thành thói quen.
Bên ngoài cũng đã qua hơn nửa tháng, huyết văn vẫn không rời đi. Chỉ cần Tần Ly hấp thu chướng khí, chúng nó sẽ tụ lại, lúc nàng không hấp, huyết văn sẽ bay xung quanh.
Phượng Tiêu, Lam U cùng Khuynh Nhan đều ở bên cạnh Tần Ly xem, nhìn linh khí quanh thân nàng dao động càng ngày càng mãnh liệt, biết nàng lập tức sẽ tấn chức. Tần Ly nhắm mắt lại, hấp thu thiên địa linh khí oanh kích tầng vách chướng kia, chỉ nghe "Oanh" một tiếng, kinh mạch lại một lần được mở rộng, linh lực như dòng chảy róc rách chạy ở trong kinh mạch. Nàng vừa lòng gật đầu, cảm thụ lực lượng không ít quanh thân.
Tần Ly từ trên đất đứng lên, Phượng Tiêu cùng Lam U cũng cảm giác được linh lực dao động trong thân thể, hai người lập tức khoanh chân ngồi xuống. Bởi vì cấp bậc hiện tại của Tần Ly đã cao hơn hai người bọn hắn, bởi vậy nàng tấn chức đồng thời Phượng Tiêu và Lam U cũng tấn chức theo. Hai người cùng nhau đột phá tôn cấp, trực tiếp tấn chức đến vương cấp nhất giai.
"Tiểu Ly, ta hiện tại là vương cấp thần thú, ha ha!" Phượng Tiêu cao hứng cười to.
Lam U không khoa trương như Phượng Tiêu, nhưng trong lòng vẫn rất cao hứng.
Kỳ thực bọn họ đi theo Tần Ly cũng không cảm thấy ấm ức, tốc độ tấn chức này, hơn nhiều so với bọn họ tự tấn chức.
Tần Ly xuyên thấu qua Huyền giới quan sát tình thế bên ngoài, muốn thử linh kĩ mới học được. Không biết huyết văn bên ngoài hiện tại kình có thể đối phía không.
Nàng ra Huyền giới, lập tức ở chung quanh tung ra mấy đám huyền hỏa. Huyết văn tản ra nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt, Tần Ly dùng huyền kỹ của mình. "Liệt diễm luyện ngục!"
Dứt lời, hỏa diễm ở chung quanh kết một mảnh, hình thành một mảnh biển lửa. Huyết văn tựa như hoá điên bay lung tung, có trực tiếp bị huyền hỏa thiêu thành tro tàn, có nhân cơ hội bay xa. Huyết văn bị thiêu không ngừng phát ra tiếng "Xèo xèo" làm cho người nghe có chút khó chịu.
Tần Ly vỗ tay, xem ra linh kỹ này hữu dụng với bọn chúng, tối thiểu không giống như trước bay đi rồi lập tức lại bay trở về. Có điều Tần Ly còn chưa kịp thở ra, không gian xung quanh lập tức điên cuồng chấn động, từ trong chướng khí một con huyết văn khổng lồ to gấp đôi bay ra.
Ánh mắt nó màu đỏ sậm, nó vừa xuất hiện, huyết văn vừa chạy thoát lại tụ lại. Trong lòng Tần Ly thầm mắng một tiếng, không phải chứ, lại còn có lớn hơn nữa!
Chỉ thấy huyết văn kia phe phẩy cánh rộng rãi, diệt huyền hỏa hơn phân nửa. Nó nhìn Tần Ly nói: "Nhân loại, ngươi tiến vào muốn chết sao? Ngươi thật to gan, cũng dám thương tổn con cháu bổn vương. Hôm nay bổn vương khiến cho ngươi trở thành đồ ăn của bọn tử tôn, biến thành bộ xương khô như trên mặt đất!" Nói xong bay về phía Tần Ly.
Tần Ly cảm giác được hơi thở trên người Huyết Văn vương, biết tu vi nó ở trên mình. Nhưng mà nàng cũng không muốn né tránh, thức lực hiện tại của mình đã có thể liều mạng với nó. "Ha ha, muốn ta làm đồ ăn cho các người, ngươi cũng phải có bản lĩnh này." Dứt lời, huyền hỏa trong tay lập tức phóng ra ngoài.
Huyết Văn vương nổi giận, vuốt cánh tránh thoát huyền hỏa của Tần Ly, muốn bắt lấy nàng. Tần Ly nắm vòng Như Ý phi thân nhảy lên, cái vòng bắn tới. Nhưng mà Huyết Văn vương lập tức thu hai cánh, vung, trận gió thổi qua, đánh văng Tần Ly ra ngoài.
"Tiểu Ly, để ta đến con kia chỉ là con muỗi lớn!"
"Ly, để chúng ta đi ra ngoài giúp ngươi!"
Tần Ly không ngờ thân thể Huyết Văn Vương này lại cứng như vậy, vòng Như Ý căn bản vô dụng. Hơn nữa nó quạt ra trận gió, mình lại bị bay đi, trong lòng cũng có chút sốt ruột. Nghe được Phượng Tiêu và Lam U nói, thả hai người ra.
Lam U và Phượng Tiêu trực tiếp biến thành bản thể, sau khi hai người biến về bản thể thực lực lại tăng lên. Lam U vươn long trảo chộp tới Huyết Văn vương, một móng vuốt chộp vào cánh nó. Long trảo cứng rắn lại chỉ để lại trên cánh nó một vết cào, Huyết Văn vương thấy mình bị thương, trong ánh mắt màu đỏ sậm tràn đầy bạo ngược, cái miệng to lớn phun ra một chất lỏng đặc sệt, thân thể Lam U vừa chạm vào chất lỏng đã bị nó niêm trụ, hai móng vuốt không thể động đậy. Hắn vung đuôi rồng, Huyết Văn vương lại phun tiếp.
Phượng Tiêu thấy Lam U bị trói buộc, mở miệng nói: "Ta đến giúp ngươi!" Hắn bay đến giữa không trung, muốn công kích từ phía trên, nhưng còn chưa bay tới, Huyết Văn vương lại phun ra một ngụm chất lỏng, Phượng Tiêu chỉ có thể lập tức né tránh.
Miệng Huyết Văn vương mắt thấy sẽ tiến vào thân thể Lam U, Tần Ly lo lắng, cũng bất chấp tất cả, lập tức phi thân vọt lên. Thân thủ đánh tới trên người Huyết Văn vương, nó lại không trốn. Nó tựa hồ quyết định chủ ý muốn công kích Lam U, căn bản không làm ra động tác gì. Tần Ly thấy miệng Huyết Văn vương cách Lam U càng ngày càng gần, nàng toàn bộ thân mình đánh tiếp.
"Không cần!" Phượng Tiêu hô lớn.
Lam U bị trói buộc nên không thể động, toàn bộ thân mình điên cuồng vặn vẹo. Hắn nghe tiếng Phượng Tiêu, lập tức quay đầu muốn nhìn phía sau, chợt nghe đến "Phốc" một tiếng, trên người nhiễm đầy máu. "Ly!" Ánh mắt Lam U vốn trong suốt cũng trỏ nên đỏ rực, ngửa đầu một tiếng rồng ngâm, rồng ngâm chấn thiên! Phượng Tiêu liều lĩnh phun hỏa diễm, nhưng đều bị cánh huyết văn vương quạt trở về.
Tần Ly cảm giác cả người đau đớn, cúi đầu nhìn mình, phát hiện miệng huyết văn vương đã cắm vào ngực nàng. Máu nhanh chóng chảy ra bên ngoài cơ thể, Tần Ly cười với Lam U và Phượng Tiêu: "Ta...... Không sao!"
Huyết văn vương cảm giác trong miệng ngọt lành chưa từng có, loại hương vị này nó thật sự rất thích, không nhịn được còn muốn hấp thụ. Máu trong cơ thể Tần Ly nhanh chóng cạn dần, sắc mặt của nàng nháy mắt trở nên trắng bệch. Nàng cảm thấy trong thân thể của mình rất lạnh, nhưng nàng không thể nhận thua. Nhìn mắt của Huyết văn vương, nàng vươn hai tay dùng huyền hỏa đánh tới. Huyết văn vương hét thảm một tiếng, rút miệng mình ra.
Khuynh Nhan vừa muốn tới hỗ trợ, không ngờ Tần Ly sẽ đột nhiên tấn công. Tốc độ của nàng thật sự quá nhanh, nhanh đến hắn không kịp phản ứng. Hắn chớp mắt tỉnh mộng, lập tức bám vào người Tần Ly, sau đó dùng lực linh hồn của mình giúp Tần Ly chữa trị miệng vết thương. Hắn thấy thương thế của Tần Ly đã ổn định hơn, liền giương mắt nhìn về Huyết Văn vương phía trước.
Tần Ly vì mất máy quá nhiều mà mất đi ý thức, đáng tiếc nàng không thể biết hiện tại Khuynh Nhan có tâm trạng gì. Khuynh Nhan chưa từng phẫn nộ như bây giờ, hai tròng mắt màu đen nổi lên gió lốc. Hắn nương giọng Tần Ly: "Kẻ hại nàng, chết!"
Nói xong, toàn bộ trên người liền bốc cháy lên hừng hực hỏa diễm. Không gian xung quanh chấn động trước nay chưa từng có, hắn chỉ tay một cái, trên tay quấn quanh một con hỏa long. Hỏa long bay ra, đánh úp về phía Huyết văn vương.
Hai mắt Huyết văn vương đã mù, không nhìn được tình huống phía trước. Nhưng nó nghe được tiếng Tần Ly, không rõ vừa mới rõ ràng Tần Ly đã sắp chết, làm sao có thể bộc phát ra lực lượng cường đại như vậy. Nó cảm thấy sợ hãi trước nay chưa từng có, người đối diện nó không thể đối phó được.
Nó muốn đào tẩu, vuốt cánh chạy về phía ngược lại. Khuynh Nhan thuấn di bay đến trước mặt nó, vừa ra tay, đã đốt Huyết văn vương thành một đống tro tàn. Khuynh Nhan đáp xuống mặt đất, nói với Phượng Tiêu và Lam U: "Các ngươi mang nàng vào trong Huyền giới, nàng bị thương quá nặng, phải lập tức ăn đan dược."
Bởi vì hiện tại Tần Ly đã mất đi ý thức, chỉ cần Khuynh Nhan hỗ trợ, Phượng Tiêu và Lam U có thể trở lại Huyền giới. Hai người bọn họ đưa Tần Ly vào phòng giữa cung điện, sốt ruột canh ở bên cạnh.
Khuynh Nhan đi đến dược viên, hái một ít dược liệu cao cấp, chuẩn bị luyện chế đan dược chữa thương cho Tần Ly. Nàng mất máu quá nhiều, phải có người truyền máu, nhưng bản thân là linh hồn thể, căn bản không có máu. Mà Lam U và Phượng Tiêu đều là huyền linh thú, cũng không được, xem ra hắn phải đi tìm con người.
Hắn đi trước đến đan phòng, khai đỉnh bắt đầu luyện chế đan dược. Lần này hắn muốn luyện chế là cửu phẩm đan dược Tan Huyết đan, đan dược này giúp máu của Tần Ly có thể dung hợp với máu của người khác, nếu không sẽ sinh ra phản ứng bài xích. Lần trước Tần Ly dùng nguyên tinh đổi cửu phẩm đan dược Tục Nguyên đan lần này có thể dùng tới, vừa vặn chữa trị miệng vết thương của nàng.
Hắn triệt hồi kết giới đi đến phòng Lâm Sùng, biểu cảm trầm trọng trước nay chưa từng có. Lâm Sùng nhìn thấy Khuynh Nhan vào cửa, lại hỏi: "Sao lại là ngươi?"
"Ngươi đi theo ta!" Khuynh Nhan nói xong, liền đi đầu tới phòng Tần Ly.
Lâm Sùng cảm thấy có chút buồn bực, nhưng thấy Khuynh Nhan nghiêm túc như vậy, trực giác mách chắc là đã xảy ra chuyện. Hắn cũng không chậm trễ, mà đi theo Khuynh Nhan tới phòng Tần Ly.
Hắn vào phòng thì thấy Tần Ly nằm trên giường, sắc mặt của nàng tái nhợt như tờ giấy, quần áo trước ngực có chút hỗn độn, nơi nơi đều là máu tươi. Hắn chưa từng thấy Tần Ly như vậy bao giờ, yếu ớt tựa hồ đã không còn sinh mệnh, trong lòng đau xót. Yết hầu có chút khô, hít sâu vài cái mới nhẹ giọng hỏi: "Nàng...... Sao thế?"
"Nãy nàng bị một huyền linh thú đả thương, hiện tại mất máu quá nhiều. Giờ phải truyền máu cho nàng, nhưng chúng ta đều không thích hợp, ngươi nguyện ý truyền cho nàng một chút máu không?" Khuynh Nhan giọng buồn rầu.
Lâm Sùng vừa nghe, lập tức nói: "Còn chờ cái gì nữa, ta đương nhiên nguyện ý, trước cứu nàng quan trọng hơn."
Khuynh Nhan không ngờ Lâm Sùng đáp ứng nhanh như vậy, bổ sung thêm: "Không phải chỉ một chút máu đâu, khả năng tổn hại đến thân thể ngươi, nhưng mà sau có thể luyện chế đan dược giúp ngươi khôi phục."
Lâm Sùng gật đầu nói: "Nhanh chút, hơi thở nàng rất yếu, ta sợ nàng chống đỡ không được bao lâu."
Khuynh Nhan gật đầu với Lâm Sùng, bắt đầu lấy máu hắn. Máu Lâm Sùng từng chút một chảy ra bên ngoài cơ thể, thân thể cảm giác càng ngày càng lạnh. Mình là một người nam nhân còn không chịu nổi cảm giác này, nàng một nữ hài tử bị thương nặng như vậy, phải có bao nhiêu khó chịu. Tầm mắt Lâm Sùng thủy chung không rời khỏi Tần Ly, hắn biết sau này trong người Tần Ly chảy dòng máu của hắn, lại có một cảm giác thoả mãn trước nay chưa từng có.
Khuynh Nhan thấy biểu cảm của Lâm Sùng, đoán được tâm tư của hắn. Thầm lắc đầu, tiểu tử này sợ là nhất định bị tổn thương, không ai biết rõ tâm ý của Tần Ly hơn hắn.
Lâm Sùng cảm thấy có chút choáng váng đầu, hắn nắm chặt tay chống cự, sợ mình sẽ ngất xỉu.
Khuynh Nhan lấy đủ máu, bước đến bên Tần Ly. Đầu tiên cho nàng ăn Tan Huyết đan, sau đó dùng linh lực truyền máu của Lâm Sùng vào cơ thể Tần Ly. Sau khi truyền hết máu, lại đút nàng ăn Tục Nguyên đan. Mọi thứ đều làm xong, an vị ở bên Tần Ly chờ tác dụng của đan dược.
Khó chịu nhất chính là Lam U, Tần Ly biến thành như vậy đều là vì cứu hắn. Không ngờ mình vô dụng như vậy, ngay cả một con muỗi cũng không đối phó được. Tâm tình của hắn vừa uể oải vừa khổ sở, luôn quan sát Tần Ly, trong mắt lóe lệ quang.
"Ngươi đừng thế này nữa, nếu Tiểu Ly thấy, sẽ rất khó chịu đó. Nàng cứu ngươi không phải để ngươi ở trong này áy náy, chúng ta không giúp được nàng, có thể tăng lên tu vi, ngươi như vậy là ý gì?" Phượng Tiêu không thể chịu nổi bộ dạng của Lam U, quát.
Tiếng Lam U nức nở: "Ngươi nói rất đúng, ta không thể ở trong này hối hận, Ly nhìn thấy sẽ mất hứng. Ngươi giúp ta ở trong này trông nàng, ta muốn đi bế quan tu luyện, lần này không đến hoàng cấp, ta sẽ không ra."
Lam U nói xong, liếc nhìn Tần Ly một lần rồi xoay người rời đi.
Phượng Tiêu hiểu tâm trạng của Lam U, đổi thành hắn chắc hắn cũng rất khó chịu. Hắn gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ giúp hắn canh ở chỗ này, sau đó bước đến bên Tần Ly.
Tần Ly cảm giác toàn thân không còn lạnh nữa, nhưng lại không mở được mắt. Mọi chuyện bên ngoài nàng đều có thể nghe được, nhưng không cách nào biểu đạt ý nghĩ của mình. Xung quanh là bóng tối, nàng đang nỗ lực tìm kiếm cửa ra. Nàng muốn nói với Lam U, nàng không trách hắn, cứu hắn là mình tự nguyện. Nếu hôm nay đổi thành nàng, tin tưởng bọn Lam U cũng sẽ làm chuyện tương tự như vậy. Nàng cũng rất cảm tạ Lâm Sùng, mình cứu hắn hai lần, cho tới bây giờ cũng không cần hắn báo đáp, lại không ngờ rằng hắn lại hiến máu cho mình. Vừa rồi lời Khuynh Nhan nói nàng đều nghe được, hiến nhiều sẽ có hại đối với cơ thể, lại không nghĩ rằng hắn cả do dự cũng không có. Phần tình này nàng nhớ kỹ, nàng sẽ vĩnh viễn ghi tạc trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.