Chương trước
Chương sau
Tần Ly vừa nghe Minh Dạ nói, không nhịn được trợn trừng mắt? Hắn bảo nữ nhân của ai cơ? Tuy ở đây chỉ có một mình Lôi Diệp Lâm là người ngoài, hắn cũng không thể tuy tiện nói lung tung vậy được. Có điều bằng biết hiện tại không phải thời điểm rối rắm, chờ bọn họ ra ngoài sẽ tìm Minh Dạ lý luận.
Minh Dạ thấy Tần Ly không phản đối, trong lòng thầm vui sướng, trong mắt chứa ý cười. Nhưng hắn cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, cố ý lạnh mặt, vẫn chỉ ngân thương vào Lôi Diệp Lâm.
Lôi Diệp Lâm thầm tức giận, không ngờ Tần Ly với Minh Dạ lại cùng nhau. Có điều vừa nãy Minh Dạ trốn ở chỗ nào chứ? Chẳng lẽ trên người hắn có bảo vật? Hắn đã nhằm vào mình, mình cũng chẳng cần khách khí với hắn làm gì, nhíu mày nói: "Minh thiếu gia, cậu nói như vậy là không chịu tránh ra? Tuy cậu địa vị cao quý, nhưng đây là đông đại lục, Lôi gia tốt xấu cũng là một đại gia tộc, không chấp nhận bị người ta bắt nạt. Nếu cậu cứ nhất quyết không chịu tránh ra, vậy đừng trách lão phu không khách khí!"
"Bớt sàm ngôn đi!" Minh Dạ vận khởi linh lực, vung ngân thương nhằm vào ngực Lôi Diệp Lâm mà đâm.
Thực lực của Lôi Diệp Lâm là võ tôn tam giai, Minh Dạ là huyền linh tôn ngũ giai, thực lực hai người cách xa nhau, tuy Lôi Diệp Lâm vô cùng tức giận, cũng sẽ không ngốc mà liều mạng. Ánh mắt ông ta nhìn về phía chốt mở mật thất, tính đúng thời cơ vung vô số chưởng về phía trước, thân hình lui mạnh, vặn chốt mở ra rồi nhảy vào.
Minh Dạ không nghĩ tới ông ta chưa đánh đã chạy, linh lực toàn thân bùng nổ, phá vỡ toàn bộ chưởng ấn nhưng chung quy vẫn chậm một bước. Chờ tới lúc hắn vọt lên, Lôi Diệp Lâm đã biến mất. Tần Ly mắt thấy Lôi Diệp Lâm thật người vào mật thất cũng không kịp ngăn cản.
"Lão thất phu, chạy nhanh thật đó!" Tần Ly cáu giận nói.
"Chắc là ông ta đi gọi cứu binh, phỏng chừng sẽ đi tìm mấy lão già kia. Hôm nay nhất định phải giải quyết Lôi gia, Lôi Diệp Lâm giảo hoạt âm ngoan, nay chúng ta đã không thể quay đầu, bằng không ông ta sẽ không tha cho chúng ta." Minh Dạ phân tích.
Tần Ly gật đầu, hai người ở trong phòng bắt đầu tìm cơ quan.
Sau khi Lôi Diệp Lâm nhảy vào mật thất thì đi về phía nội viện. Ông ta không phải đối thủ của Minh Dạ, nhưng thực lực của lão tổ tông thì bọn họ không thể so sánh. Hiện tại lão ta thầm nghĩ bắt hai người, đoạt lấy linh thạch cao cấp rồi tính. Huống hồ vừa rồi đi ra từ hư không, hắn ta nhất định có bảo vật ẩn thân, bằng không không thể nào ông ta lại không phát hiện. Bọn chúng đã tự mình đưa đến cửa thì không thể bỏ qua.
Lôi Diệp Lâm đi tới cửa ra, xoay cơ quan đi ra ngoài. Một ngã của mật thất thông với nội viện, đi tiếp chính là nơi ở của lão tổ tông Lôi gia - Lôi Nham Hạc.
Lôi Nham Hạc luôn ở trong viện sớm ngày tu luyện, hi vọng có thể đột phá. Hiện tại tu vi của lão không bằng Nguyệt Diệu Thương, đây cũng là nguyên nhân Lôi gia không có âm mưu mưu phản. Một khi thực lực của lão ta mạnh hơn Nguyệt Diệu Thương, thì đã đến lúc thấy đổi triều đại.
Lôi Diệp Lâm vừa tiến vào nội thất, Lôi Nham Hạc liền mở mắt, thân ảnh chợt loé rời nơi đó. Thấy bộ dáng chật vật của Lôi Diệp Lâm, lão trầm giọng nói: "Sao lại thế này?"
"Lão tổ tông, có người xông vào Lôi gia, Diệp Lâm không phải đối thủ." Lôi Diệp Lâm trả lời.
"Sao lại thế này?" Ai chẳng biết tu vi hiện tại của Lôi Nham Hạc, người nào không muốn sống dám đến tìm Lôi gia phiền toái?
Mặt Lôi Diệp Lâm lộ vẻ vẻ xấu hổ, cúi đầu đứng ở trước mặt Lôi Nham Hạc nói: "Lão tổ tông, Diệp Lâm vô năng, bôi nhọ uy danh của Lôi gia. Sự tình là như vậy......" Lôi Diệp Lâm đem chuyện cao cấp linh thạch, cùng chuyện Tần Ly đến Lôi gia khiêu khích đều nói rõ một lần. Sau đó nói: "Lão tổ tông, không biết nàng làm sao có thể quen biết với Minh gia thiếu gia, hơn nữa kích động hắn tới tìm Lôi gia ta phiền toái. Diệp Lâm không phải đối thủ của hắn, mới đến quấy nhiễu lão tổ tông."
"Buồn cười! Chưa dứt sữa cũng dám tìm Lôi gia gây phiền toái! Ngươi vừa mới không phải nói Ngạo Đình mất tích sao? Việc này là sao?" Lôi Nham Hạc hỏi.
"Việc này quả thật kỳ quái, Diệp Lâm cũng không phát hiện cao thủ nào ẩn vào Lôi gia. Hiện tại người cũng không thấy, vô cùng có khả năng có liên quan đến hai người Tần Ly." Kỳ thực Lôi Diệp Lâm cũng không dám chắc, nhưng hiện tại tìm không thấy người, tự nhiên đổ lỗi hết lên đầu Tần Ly.
Trong mắt Lôi Nham Hạc chợt lóe ám quang, nói với Lôi Diệp Lâm: "Đi, mang lão phu đi gặp con bé kia. Nàng đã có lá gan đến khiêu khích, sẽ vì điều này trả giá lớn."
Lôi Diệp Lâm hiện tại cả đầu đều nghĩ đến cao cấp linh thạch trên người Tần Ly cùng bảo bối trên người Minh Dạ, đi phía sau Lôi Nham Hạc, cùng nhau đến viện của hắn.
Tần Ly cùng Minh Dạ vừa tìm được mật thất cơ quan, hai người đang nghĩ đi xuống xem xét. Minh Dạ cảm giác được năng lượng cường đại dao động ở xa xa, nói với Tần Ly: "Đợi chút, chúng ta không cần đi tìm, người đã đến."
Tần Ly cùng Minh Dạ vừa đi ra khỏi phòng, thì thấy lão giả hắc bào đi tới, Lôi Diệp Lâm đi phía sau lão. Lão giả kia dáng người khôi ngô, tuổi nhìn qua cũng xấp xỉ bảy mươi, cả người hơi thở cường đại, vừa thấy đã biết tu vi rất cao.
"Lão ta chính là Lôi gia lão tổ tông Lôi Nham Hạc, hiện tại là võ tôn đỉnh phong. Nữ nhân, một lát nàng đứng xa một chút, hoặc là trốn trong Huyền giới đi." Minh Dạ sắc mặt ngưng trọng, nắm chặt ngân thương.
Tần Ly lắc đầu nói: "Huynh lại muốn kích phát huyết mạch lực? Không được, ta sẽ không cho phép huynh làm như vậy! Một lát ta sẽ mượn sức Khuynh Nhan, hơn nữa còn Phượng Tiêu và Lam U, cũng đủ kiềm lão gia hỏa này. Huynh chỉ cần bắt Lôi Diệp Lâm, còn sợ lão không thỏa hiệp sao? Huống hồ Lôi Ngạo Đình ở trong tay ta, chúng ta không cần động thủ."
Minh Dạ thấy bộ dáng nghiêm cẩn của Tần Ly, cũng không có phản đối. Hắn biết chuyện Tần Ly nhận định sẽ không dễ dàng thay đổi, dù sao hắn ở ngay bên cạnh, thật sự không được xông lên cũng được. "Được, một lát ta đi bắt Lôi Diệp Lâm, nàng chỉ cần kéo dài thời gian là được rồi."
Lôi Nham Hạc nhìn Tần Ly phía trước nói: "Chính là con nhóc ngươi đến khiêu khích Lôi gia? Thật to gan! Nghe nói ngươi là đồ đệ Nguyệt Diệu Thương?"
"Thì sao? Có phải ta khiêu khích các ngươi trước hay không, trong lòng Lôi Diệp Lâm rõ ràng. Nếu không phải Lôi gia các ngươi nhằm vào ta trước, ta làm sao có thể tới tìm các ngươi phiền toái? Hắn phái Lôi Ngạo Đình bắt bằng hữu của ta trước, chẳng lẽ ta không thể làm gì sao?" Tần Ly không sợ chút nào, ngẩng đầu đối diện Lôi Nham Hạc.
Trong lòng Lôi Diệp Lâm trầm xuống, nghe Tần Ly nói, biết mình đoán tám phần là thật. Nàng đã biết là Lôi Ngạo Đình bắt người, như vậy vừa rồi phá hoại Lôi gia chính là nàng. "Tần Ly, là ngươi bắt con trai lão phu?"
"Ha ha, không sai. Lôi Ngạo Đình hiện tại ở trong tay ta, ngươi suy nghĩ thật kĩ, bắt ta quan trọng, hay là cứu con ngươi quan trọng." Tần Ly cười lạnh nói.
Lôi Diệp Lâm vừa định tiến lên, đã bị Lôi Nham Hạc cản lại."Tiểu nữ oa, như vậy đi, ngươi thả người, giao không gian giới chỉ của ngươi, lão phu để ngươi rời đi được không?"
"Thật sự là nực cười!" Tần Ly dụng ý niệm thông tri Phượng Tiêu, Phượng Tiêu lấy tay cố định Lôi Ngạo Đình xuất hiện bên người Tần Ly. "Nha, hiện tại con ngươi ở trong này, chỉ cần ngươi tự sát ở trước mặt ta, ta để lại hắn!"
"Lão tổ tông, cứu con!" Lôi Ngạo Đình vừa mới ở trong Huyền giới bị Phượng Tiêu và Lam U tra tấn không ít, hiện tại thật vất vả mới ra ngoài, tự nhiên không muốn trở về. "Tần Ly có không gian linh khí, con vừa mới bị bắt vào đó."
Phượng Tiêu không nghĩ tới mình bắt hắn, hắn còn không thành thật. "Câm miệng!" Nói xong, lực đạo trên tay lại lớn hơn chút, mạch máu trên mặt Lôi Ngạo Đình sắp lồi ra, đỏ ửng, nói không ra lời.
Lôi Diệp Lâm vừa nghe, trong lòng nổi lên tham niệm. Không nghĩ tới trên người Tần Ly không ít đồ tốt, xem ra lúc này nói cái gì cũng không thể buông tha nàng.
Lôi Nham Hạc thấy Lôi Ngạo Đình thật sự ở trên tay nàng, trầm giọng nói: "Con nhóc thật sự là không biết trời cao đất rộng, đã như vậy, hôm nay mạng ngươi dừng ở chỗ này đi!" Nói xong, nói với Lôi Diệp Lâm ở phía sau: "Ngươi lui ra phía sau đi!"
Lôi Diệp Lâm thấy Lôi Nham Hạc muốn ra tay, vội lui về phía sau, rời khỏi sân. Hắn bay lên trời, quan sát tình huống trong viện.
Lôi Nham Hạc đem thực lực võ tôn đỉnh phong bạo phát xuất ra, thân thủ chộp tới Tần Ly.
Tần Ly ở lúc đối thoại với Lôi Nham Hạc, cũng đã dụng ý niệm liên hệ với Khuynh Nhan, Khuynh Nhan giúp nàng tăng thực lực lên tới huyền linh tôn đỉnh phong. Sở dĩ không cao hơn, là lo lắng Tần Ly gánh vác không nổi linh lực này, ngược lại sẽ tạo thành thương tổn không nhỏ với nàng.
Nàng trút linh lực xuống Vòng Như Ý, nghênh hướng về phía Lôi Nham Hạc.
"Ngươi lại có thể biết được bí pháp tăng tu vi, xem ra quả thật không thể giữ lại ngươi!" Lôi Nham Hạc vốn cho rằng bằng tu vi của mình, đủ có thể bắt được Tần Ly, không nghĩ tới nàng lại nháy mắt tăng tu vi lên tới huyền linh tôn đỉnh phong. Lấy ra thiên phẩm thánh khí Thanh Viêm chung, ném lên không trung.
Tần Ly thấy linh khí của Lôi Nham Hạc lại là thiên phẩm thánh khí, biết Vòng Như Ý của mình bây giờ còn không phải đối thủ. Nghĩ tới Kim Huyễn Linh trong Huyền giới, ý niệm vừa động xuất hiện ở trên tay.
Lôi gia có thiên phẩm thánh khí, cũng chỉ có mình Lôi Nham Hạc. Lão nhìn thấy Kim Huyễn Linh linh quang lượn lờ trong tay Tần Ly, khiếp sợ rất nhiều cũng nổi lên ý muốn chiếm làm của riêng. Hiện tại thực lực chỉnh thể Lôi gia không kém, nếu có được thiên phẩm thánh khí, vậy thực lực sẽ càng mạnh.
Tần Ly thấy lúc Lôi Nham Hạc nhìn Kim Huyễn Linh, nhãn tình sáng lên, thì biết hắn đánh chú ý gì. "Sao, muốn chiếm nó làm của riêng? Vậy xem ngươi có bản lĩnh này hay không!"
Thanh Viêm chung của Lôi Nham Hạc ở không trung xoay vòng, không ngừng phát ra linh quang màu xanh, bay về phía Tần Ly. Tần Ly lấy máu nhận chủ với Kim Huyễn Linh, sau đó Kim Huyễn Linh phát ra tiếng vang "Linh linh", tự động bay về phía Thanh Viêm chung. Hai cái đều là thiên phẩm thánh khí, ở không trung đấu không ngừng.
Tần Ly vì không ngộ thương những người khác, đầu tiên bay lên không trung, Lôi Nham Hạc cũng bay theo nàng.
Tần Ly hai tay vừa lật, huyền hỏa bừng lên. Nàng vung một đường cong lên phía trước, trên bầu trời xuất hiện một hỏa diễm hình đại bàng màu trắng. Đại bàng tung cánh, tấn công phía Lôi Nham Hạc. Lôi Nham Hạc cho tới bây giờ chưa thấy qua loại chiêu thức này, trong lòng cả kinh. Có điều cũng không thể ngồi chờ chết, dùng vũ kỹ gia truyền Lôi gia Ảo ảnh chưởng. Trăm ngàn đạo chưởng ảnh cùng bay về phía đại bàng,"Oanh" một tiếng, sinh ra vô số hoa lửa, tựa như một đạo thiên lôi nổ tung.
Các trưởng giả nội viện Lôi gia khác nghe thấy tiếng động, đều hiện thân trên không trung, tổng cộng có khoảng mười người, thực lực đều ngoài tôn cấp ngũ giai. "Đây là có chuyện gì?" Trong đó một lão giả mặc áo xanh thẫm, có hơi béo phì hỏi.
Lôi Nham Hạc nói: "Các ngươi đi xuống cứu Ngạo Đình, đi giúp Diệp Lâm."
Tần Ly biết Lôi gia thực lực mạnh mẽ, không nghĩ tới thế nhưng có nhiều cao thủ tôn cấp như vậy, nhìn phía dưới Phượng Tiêu cùng Lam U truyền âm nói: "Hai người các ngươi mang theo Lôi Ngạo Đình trở lại Huyền giới đi."
Phượng Tiêu mang theo Lôi Ngạo Đình bay trở về Huyền giới, Lam U nói: "Ly, ta đến giúp ngươi!"
"Ngươi cũng trở về, đây là mệnh lệnh!" Đối phương nhiều người vậy, tuy rằng thực lực Lam U hiện tại tương đương với tôn cấp thất giai, nhưng nàng vẫn lo lắng.
Lam U cho tới bây giờ chưa từng thấy Tần Ly nghiêm túc như thế, nhưng hắn thật sự lo lắng nàng một mình ở bên ngoài tác chiến, bởi vậy vẫn không nghe lời của nàng.
Phượng Tiêu lôi Lôi Ngạo Đình vào Huyền giới, sau đó cố định lại. Có Khuynh Nhan ở đây, hắn cũng không sợ Lôi Ngạo Đình chạy. Làm xong mọi chuyện, hắn lại bay ra Huyền giới.
"Ngươi lại ra đây làm cái gì?" Tần Ly cả giận nói. Nàng vừa rồi dùng Liệt diễm nghĩ hóa phá Ảo ảnh chưởng của Lôi Nham Hạc, tiếp lại sử dụng một lần, lần này nghĩ hóa ra một con chiến hùng (gấu).
Phượng Tiêu cũng hô: "Hiện tại mạng ngươi và ta tương liên, ngươi một người làm sao có thể đối phó nhiều người như vậy?"
Tần Ly biết Phượng Tiêu cùng Lam U căn bản không phải lo lắng mình liên lụy bọn họ, mà là bọn họ lo lắng mình. Trong lòng cảm động, biết bọn họ đã quyết định chủ ý, nàng chỉ có thể nói nói: "Các ngươi cẩn thận!"
Lam U và Phượng Tiêu hướng về phía Tần Ly gật đầu, sau đó hai người liền vọt tới trước mặt mười người.
Cấp bậc cao nhất trong mười người là huyền linh tôn bát giai, thấy Lôi Diệp Lâm bị Minh Dạ đánh, bay lên tiến đến hỗ trợ. Bởi vậy bên Lam U và Phượng Tiêu cũng còn lại chín người.
Sau Lam U xuất hiện một hư ảnh cổ long khổng lồ, một tiếng rồng ngâm bay về phía trước. Trong chín người có bốn người đánh về phía Lam U, bọn họ phát hiện bên trong hư ảnh cổ long ẩn chứa hơi thở cường đại, vội lấy ra linh khí ngăn cản.
Trước mặt Phượng Tiêu có năm lão nhân, hắn cười nhạo năm người một tiếng nói: "Chỉ bằng vài lão tạp mao các ngươi, còn không phải ta đối thủ." Nói xong, trên người thiêu đốt ra hừng hực hỏa diễm, trong hỏa diễm mang theo một hư ảnh phượng hoàng, đem toàn bộ bầu trời đều ánh lửa đỏ.
Minh Dạ nhìn Tần Ly và Lôi Nham Hạc ở trên không trung, liền dẫn theo ngân thương đi bắt Lôi Diệp Lâm. Lôi Diệp Lâm thấy bản thân chạy không thoát, liền xuất ra địa phẩm thánh khí Phá Không kích của mình. Nhưng hai người thực lực chênh lệch quá lớn, không tới ba hiệp, Minh Dạ liền một thương đâm Lôi Diệp Lâm trên đất.
Lôi Diệp Lâm cho rằng bản thân lập tức sẽ thua, lúc này Lôi gia trưởng lão thực huyền linh tôn bát giai Lôi Tùng chạy vội tới, tập kích sau lưng Minh Dạ.
Minh Dạ thả Mặc Nha ra, bản thân xông lên bắt Lôi Diệp Lâm. Mặc Nha hiện tại cấp bậc tương đương với tôn cấp thất giai, cùng Phượng Tiêu, Lam U thực lực tương đương. Nhưng bởi vì hắn là huyền linh thú hệ không gian, tự nhiên thực lực lại cao nhất.
Hắn vận dụng không gian lực, đem chung quanh không gian vặn vẹo, ngăn cản Lôi Tùng tấn công, Minh Dạ nhân cơ hội này đã bắt được Lôi Diệp Lâm. Hắn đầu tiên là một chưởng chụp vào trong cơ thể Lôi Diệp Lâm, Lôi Diệp Lâm "Phốc" một tiếng, ói ra một búng máu, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt. Thực lực Minh Dạ dù sao cũng cao hơn hai giai so với Lôi Diệp Lâm, một chưởng này giáng xuống, đã muốn nửa cái mạng của hắn.
"Ngươi làm sao dám!" Lôi Tùng thấy Lôi Diệp Lâm bị đánh cho hộc máu, mắt thấy hơi thở liền yếu đi, tức giận, dùng linh lực phá không gian lực của Mặc Nha, nhằm phía Minh Dạ.
Mặc Nha tự nhiên không thể để hắn đi tới, vì thế hai tay chắp trước ngực, tiếp xoay hai nửa vòng tròn, không ngừng đè ép không gian, sau khi giam cầm hành động của Lôi Tùng, không ngừng chặt lại. Lôi Tùng phát hiện mình mất liên hệ với huyền linh thú, cáu giận rất nhiều nhưng không có biện pháp. Hắn phát hiện tự mình không thể phá được không gian lực xung quanh, chỉ có thể ở chỗ này lo lắng suông. Chỉ thấy không gian chung quanh hắn càng ngày càng nhỏ, đè ép hắn đã có chút biến hình. Mặc Nha nắm chặt hai tay, "Phanh" một tiếng, Lôi Tùng hóa thành một mảnh huyết vụ.
Minh Dạ mang theo Lôi Diệp Lâm hô: "Tất cả dừng lại, các ngươi nếu không muốn hắn chết thì làm theo!"
Lôi Nham Hạc thấy Lôi Tùng đã chết, Lôi Diệp Lâm cũng bị bắt, đôi mắt quét tình huống trên không trung. Lúc này Lam U là cách hắn gần nhất, vì thế liền một chưởng đánh về phía Lam U, muốn bắt hắn.
Tần Ly vừa thấy nhanh chóng đuổi theo, muốn sử dụng không gian lực tới trước Lam U, nàng la lớn: "Lam U cẩn thận!"
Bàn tay Lôi Nham Hạc đánh đến, Lam U nghe được Tần Ly cảnh cáo căn bản không kịp đi, nếu hắn phá công kích, bốn người đối diện sẽ đánh đến.
"Phách" một tiếng, một chưởng chụp được, Lam U vừa quay đầu lại, thì thấy Mặc Nha chắn phía trước hắn."Phốc" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Minh Dạ thấy Mặc Nha bị thương, đôi con ngươi nhiễm huyết sắc, linh lực nháy mắt bùng nổ, đánh nát Lôi Diệp Lâm. Hắn nháy mắt bay đến phía trước Mặc Nha, một phen đỡ lấy hắn nói: "Ngươi thế nào?"
"Chủ nhân, ta...... không...... sao!" Mặc Nha suy yếu cười với Minh Dạ, gục xuống. Tần Ly lập tức bay lên trước, lấy ra một lọ Bách Chuyển đan đưa cho Minh Dạ nói: "Đút cho hắn ăn!"
Lôi Nham Hạc thấy mình không đánh được Lam U, muốn công kích tiếp, Tần Ly lập tức tiến lên chặn hắn. Sau đó dùng ý niệm truyền âm cho Khuynh Nhan: "Khuynh Nhan, giúp ta đem tu vi tăng lên tới huyền linh vương!"
"Ngươi nghĩ tốt lắm sao? Nếu thân thể của ngươi gánh vác không nổi, sẽ tạo thành tổn thương rất lớn với ngươi!" Khuynh Nhan khuyên nhủ. Hắn không hy vọng Tần Ly nhận lấy thương tổn, bởi vậy không muốn giúp nàng tăng thực lực.
Tần Ly nhìn Mặc Nha phía sau không duy trì được hình người bắt đầu biến hoá, hai đấm nắm chặt nói: "Mặc Nha là vì cứu Lam U mới biến thành như vậy, ta muốn Lôi gia diệt!"
Khuynh Nhan thấy cái dạng này của Tần Ly, cũng biết trong lòng nàng không dễ chịu, thở dài nói: "Được rồi, có điều chỉ có thời gian một khắc, thời gian quá dài, ngươi sẽ chịu không nổi!"
Hơi thở trên người Tần Ly lại bắt đầu tăng trưởng, từ huyền linh tôn đỉnh phong bỗng chốc đột phá thành huyền linh vương. Nàng bạch y tung bay, dấu hiệu huyền hỏa trên như ẩn như hiện. Nàng hiện tại tựa như một sát thần, làm cho người ta vừa sợ hãi lại ngưỡng vọng.
Nàng biến ra huyền hỏa nói: "Cho các ngươi nếm thử tư vị biển lửa luyện ngục! Liệt Diễm Toàn!" Sau khi nói xong, toàn bộ Lôi gia đều bị huyền hỏa bao trùm, phòng ốc nháy mắt trở thành tro bụi, hạ nhân chưa kịp chạy trốn cũng đều bỗng chốc thành bột phấn.
Toàn bộ kinh thành đều có thể nhìn thấy Lôi gia thành một mảnh biển lửa, tứ đại gia tộc còn lại cùng hoàng tộc đều kinh sợ nhìn hướng đó, không biết chuyện gì xảy ra.
Lôi Nham Hạc và chín lão giả còn lại, đều giận dữ, Lôi gia xem như xong rồi, bọn họ quyết định cùng với Tần Ly liều chết!
Khóe miệng Tần Ly nở một nụ cười yếu ớt, đẹp như anh đào. Nàng nâng nhẹ tay phải, hai tay nắm chặt, Lôi Nham Hạc và chín người khác đều không thể cử động. "Ta sẽ không thiêu chết bọn ngươi, ta muốn cho các ngươi nếm thử tư vị sống không bằng chết!" Tay nàng hợp lại, chợt nghe không trung không ngừng truyền ra "Kha kha" tiếng xương cốt vỡ vụn, xương cốt đám người Lôi Nham Hạc đều vỡ vụn.
Lôi Nham Hạc cùng chín trưởng lão Lôi gia đều hoảng sợ mắt trợn trừng, đau đớn khó nhịn lại không phát ra được thanh âm. Tiếp bọn họ cảm giác trên người căng thẳng, toàn bộ kinh mạch đều bị chặt đứt!
Tần Ly cười nói: "Thế nào? Tư vị này dễ chịu không? Đáng tiếc thời gian không nhiều lắm, bằng không nhất định sẽ không tiện nghi cho các ngươi như vậy! Nói cho các ngươi, Lôi gia, đã không tồn tại!" Nói xong, hai tay nàng hợp lại, đám người Lôi Nham Hạc đều bạo liệt thân thể, trên trời dưới đất nổi lên một trận huyết vũ.
Tần Ly thu linh khí bọn họ vào trong Huyền giới.
Mặc Nha bị thương rất nặng, có điều ăn Bách Chuyển đan đã tốt hơn nhiều. Minh Dạ thu hắn vào huyền linh không gian, liền chạy vội tới bên người Tần Ly.
Tần Ly áy náy nhìn Minh Dạ nói: "Mặc Nha là vì ta mới bị thương, huynh yên tâm, ta nhất định sẽ chữa trị cho hắn."
"Nữ nhân, nàng không cần như vậy. Ta nói rồi ta sẽ giúp nàng, bảo vệ nàng, huyền linh thú của ta cũng vậy! Hắn ăn đan dược của nàng, đã ổn định hơn."
Tần Ly hướng về phía Minh Dạ cười cười, sau đó cùng nhau bay ra ngoài Lôi gia, Lam U cùng Phượng Tiêu đã trở về Huyền giới. Lôi gia đã trở thành một biển lửa, từ nay về sau đem hóa thành hư ảo.
Lam U có chút lo lắng Mặc Nha, không nghĩ tới hắn sẽ xả thân vì mình chắn một chưởng kia, trong lòng vô cùng lo lắng, Phượng Tiêu khuyên nhủ: "Ngươi hiện tại cứ ở yên đây, đợi sau khi trở về ta cùng ngươi đi ra ngoài thăm hắn."
Tần Ly cùng Minh Dạ song song đứng chung một chỗ, đột nhiên cả người mềm nhũn đổ sang bên cạnh. Minh Dạ một phen đỡ lấy nàng nói: "Nàng sao thế?"
"Không sao, tăng lên thực lực quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn không thể sử dụng linh lực mà thôi, chúng ta trở về đi!"
Minh Dạ nhíu nhíu mày nói: "Nữ nhân nàng chính là cậy mạnh!" Nói xong một tay bế Tần Ly, thả người bay trở về học viện.
Tứ đại gia tộc và hoàng cung đều thấy được Minh Dạ và Tần Ly ở trên không trung, thấy bọn họ bay trở về từ hướng Lôi gia, đều đoán chuyện Lôi gia có liên quan với bọn họ. Nhưng bọn họ lại không thể tin được, dù sao Lôi gia thực lực cũng thế cơ mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.