Chương trước
Chương sau
Trong học viện, Tần Ly đang ngồi trong tiểu viện của Minh Dạ tính các loại khả năng Lam Tiêu Tiêu mất tích. Không ngờ Minh Dạ cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, trong lòng nàng có chút hoảng loạn.
Minh Dạ biết địa vị của vị bằng hữu này trong lòng Tần Ly, biết hiện tại trong lòng nàng không dễ chịu, an ủi: "Nàng đừng quá sốt ruột, theo ta đoán, nàng ấy bây giờ vẫn an toàn. Nàng có nghĩ, Nguyệt Diệu Hinh chỉ bị đánh ngất đi mà không bị bắt đi là vì nguyên nhân gì? Người nọ chỉ bắt mình Lam Tiêu Tiêu, như vậy có thể là người từng có thù với nàng. Kẻ đó có thể ẩn vào kí túc xa mà không kinh động người khác chứng tỏ tu vi không thấp. Nhưng nếu kẻ đó có thù với Lam Tiêu Tiêu, thì có thể trực tiếp giết nàng mà không phải bắt nàng làm gì, bởi vậy khả năng này không lớn."
"Hơn nữa kẻ đó vì nguyên nhân nào đó mà không động đến Nguyệt Diệu Hinh, mà lại bắt cóc người không có bối cảnh ở kinh thành - Lam Tiêu Tiêu, vậy người này đã định sẵn kế hoạch. Nếu hắn không có cừu oán, như vậy có thể là muốn dùng nàng ấy để uy hiếp những người thân cận nàng. Tuy bọn Minh Nhất không thấy mấy nhà kia không có động tĩnh gì. Cũng không chứng tỏ họ không làm. Nàng đừng quên, họ có thể nhờ người bên ngoài hỗ trợ, vậy bọn họ nhất định sẽ để lộ tin tức, như vậy mới đạt được mục đích của chúng."
Minh Dạ thấy Tần Ly hoảng loạn, giúp nàng phân tích tình huống xảy ra. Tần Ly nghe hắn phân tích, càng ngày càng cảm thấy có liên quan tới mình.
"Ta biết phải làm thế nào, huynh bảo bọn Minh Nhất chú ý động tĩnh của mấy nhà kia, nếu thật sự là họ làm, nhất định sẽ để lộ dấu vết." Nói xong Tần Ly đứng rời tiểu viện của Minh Dạ.
Trở lại tiểu viện, mọi người đang đợi tin tức của Tần Ly. Tần Ly lắc đầu nói: "Tạm thời chưa có tin tức gì, nhưng mà tin chắc bọn chúng sẽ liên lạc với chúng ta. Được rồi, mấy người trở về trước đi, có tin gì ta sẽ thông báo với mọi người."
Bọn Nguyệt Diệu Hinh nghe xong vẫn lo lắng cho Lam Tiêu Tiêu, có điều bọn họ ở trong này tụ họp cũng chẳng phải biện pháp, mọi người giải tán, tự đi tìm cách.
Tần Ly suy nghĩ một ngày, thấy Lôi gia là có khả năng lớn nhất, Tô gia có khả năng nhỏ nhất. Chạng vạng, Vệ Khanh tới tiểu viện của Tần Ly, vừa thấy Tần Ly liền nói: "Hôm nay ta suy nghĩ một ngày, thấy rất có khả năng Lam Tiêu Tiêu mất tích liên quan tới muội. Từ chuyện muội đạt thành tích cao trong thi đấu bài danh, đến việc nguyên tinh, ngũ đại gia tộc và hoàng tộc đều bắt đầu chú ý đến muội."
"Trong ngũ đại gia tộc, bỏ được Hàn gia và Vệ gia, Tô gia, Liễu gia và Lôi gia có hiềm nghi lớn nhất. Nhưng mà Tô Bằng mất tích, Tô Thái tạm thời làm người đứng đầu. Bọn họ đang dồn toàn lực tìm kiếm Tô Bằng khẳng định không có thời gian làm việc. Tới Liễu gia, hôm nay ta gặp Liễu Hàn Ngọc, hắn nói từ khi Liễu Hàn Vũ tàn phế, gia tộc đang gấp rút tìm kiếm người thừa kế gia chủ. Hiện tại Liễu gia đang đặt toàn tinh lực lên việc tìm kiếm người thừa kế, hẳn là sẽ không thể nào. Hiền nghi lớn nhất chính là Lôi gia."
Ý của Vệ Khanh và Tần Ly ít mưu mà hợp, Tần Ly tuy không biết giờ tình huống như thế nào, nhưng tiềm thức đã loại trừ. Nay nghe Vệ Khanh phân tích, thì càng cảm thấy Lôi gia có hiềm nghi lớn nhất. Xem ra nàng phải đi một chuyến tới Lôi gia, âm thầm quan sát.
"Chuyện này trước huynh không cần lo, ta sẽ giải quyết. Cám ơn huynh đã nói lại với ta, nó giúp ta không ít đâu. Huynh đi về trước, tin tưởng chuyện này rất nhanh sẽ sáng tỏ." Tần Ly tiễn Vệ Khanh, dùng Huyền giới ẩn thân rời khỏi học viện.
Tần Ly vẫn từ ngoài tường vây nhảy vào Lôi gia, đi vào thấy bên ngoài ngăn nắp, không một chút khác thường, liền bắt đầu tìm kiếm ở một gian phòng. Bắt mắt nhất là phòng của gia chủ Lôi Diệp Lâm, lúc này ông ta đang ngồi trong phòng tu luyện. Vừa định rời đi thì thấy Lôi Ngạo Đình đi vào đây.
Tần Ly không lập tức bước đi, mà theo Lôi Ngạo Đình vào phòng, muốn nghe xem bọn họ nói chuyện gì.
"Cha, người đã bắt được, đang nhốt trong mật thất ở phòng con, tiếp theo cần phải làm gì?" Lôi Ngạo Đình vào phòng, Lôi Diệp Lâm liền kết thúc tu luyện.
Lôi Diệp Lâm nói: "Tốt lắm, kế tiếp...."
Tần Ly vừa nghe Lôi Ngạo Đình nói, cơ hồ đã xác định người Lôi Ngạo Đình nói là Lam Tiêu Tiêu. Tức giận tăng vọt, nàng rất muốn giết hai cha con này ngay lập tức. Nhưng nàng lo cho Lam Tiêu Tiêu, nên nhảy qua cửa sổ đang mở ra ngoài.
Lôi Ngạo Đình là người thừa kế gia chủ tương lai, chỗ ở là một viện nhỏ ở gần chỗ của Lôi Diệp Lâm. Tần Ly đi vào tiểu viện, tiếp tục đi vào phòng của Lôi Ngạo Đình.
Tần Ly quan sát toàn bộ phòng, muốn tìm ra cơ quan mật thất. Cuối cùng ở bức tường sau giường phát hiện một chỗ hơi nhô ra, nhấn một cái, bức tường sau giường lộ ra một lỗ hổng. Ở đây làm cơ quan, cũng là một cách để đào tẩu.
Nàng đi vào, ngay tại lối hẹp trong thông đạo. Vận khởi huyền hoả, lần mò con đường phía trước. Mật thấy rất lớn, nàng đi một đoạn đường rất dài, gặp nhiều ngõ ngách mới thấy đường đi phía trước rộng hơn. Còn chưa đi bao lâu, chợt nghe thấy âm thanh gần đó truyền tới.
"Hừ, lại là một tiểu tiện nhân cùng một loại với Tần Ly. Ngươi còn dám trừng ta, thật là không biết sống chết."
Tần Ly thấy giọng nói này rất quen, hồi tưởng một lát, là của Nguyệt Diệu Thiến.
Tần Ly đi nhanh một chút, đúng lúc thấy Nguyệt Diệu Thiến tát Lam Tiêu Tiêu một cái.
Lam Tiêu Tiêu còn bị bịt miệng, chỉ có thể phát ra tiếng "ô ô". Nàng trừng mắt nhìn Nguyệt Diệu Thiến, trong mắt tràn ngập hận ý.
Nguyệt Diệu Thiến ngồi xổm xuống, nắm lấy Lam Tiêu Tiêu kéo về phía trước, nói: "Đôi mắt ngươi thật là đẹp, đáng tiếc chướng mắt ta. Ta không thích người khác đẹp hơn mình, ngươi nói xem, nếu không có đôi mắt này, ngươi sẽ thế nào?"
Nói xong, ả ta liền giơ tay, định móc mắt Lam Tiêu Tiêu. Tần Ly thấy thế, biến ra linh quang kiếm, bắt về phía tay Nguyệt Diệu Thiến.
"A!" Tay Nguyệt Diệu Thiến bị quang kiếm làm bị thương, bỗng chốc nhảy dựng lên. Ả hoảng sợ nhìn xung quanh, hô: "Ai? Là ai?"
Tần Ly triệu hồi Lam U và Phượng Tiêu ở trong Huyền giới ra, bản thân cũng hiện thân. Thấy Nguyệt Diệu Thiến một thân hắc y, biết chính ả đã bắt Lam Tiêu Tiêu.
"Tần Ly? Ngươi, ngươi vào bằng cách nào?" Nguyệt Diệu Thiến nhìn Tần Ly ở phía sau, có chút sợ hãi, sao nàng có thể tìm tới nơi này?
Tần Ly thấy Lam Tiêu Tiêu mắt rưng rưng nhìn mình, khuôn mặt xinh đẹp đã sưng tấy, bừng bừng lửa giận. Nàng cái gì cũng chưa nói, tiến lên tát Nguyệt Diệu Thiến một cái.
Nguyệt Diệu Thiến nhìn thấy Tần Ly tựa nhìn thấy quỷ, ả không nghĩ tốc độ của Tần Ly nhanh như vậy, khiến ả không có cơ hội kịp tránh né. Ả ôm mặt, phẫn nộ trừng Tần Ly, linh lực huyền linh tông bát giai bùng nổ. "Ngươi cũng dám đánh ta?" Nói xong liền dùng linh lực thi triển vũ kĩ, đánh úp về phía Tần Ly. "Mãn Thiên Vũ Hoa!"
Vô số cánh hoa màu xanh đánh úp về phía Tần Ly, có cánh hoa rơi trên mặt đất, nổ tung tạo một hố sâu.
Tần Ly cùng thi triển tạo hai huyền hỏa, huyền hoả vừa chạm cánh hoa, liền lấp lánh ánh sáng xanh trắng đan xen, chiếu sáng mật thất có chút chói mắt.
"Không ngờ ngươi có thể tiếp được linh kĩ của ta, thế mà ngươi lại che giấu tu vi?" Nguyệt Diệu Thiến vốn tưởng linh kĩ vừa rồi có thể giết chết Tần Ly, không ngờ nàng có thể đánh tan linh kĩ của mình.
Tần Ly gợi lên một nụ cười quỷ dị nói "Không ai quy định không được che giấu thực lực mà? Vừa rồi là ta tiếp chiêu của ngươi, giờ đến lượt ngươi tiếp một chiêu của ta, Liệt Diễm Toàn!"
Nói xong, hỏa diễm không ngừng xoay tròn đánh về phía Nguyệt Diệu Thiến, Tần Ly thừa dịp lúc này vận khởi mê tung bước, chạy nhanh đến bên Lam Tiêu Tiêu, kéo nàng ra phía sau mình.
Nguyệt Diệu Thiến đối mặt với hỏa diễm của Tần Ly, bị buộc lui về phía sau. Mắt thấy Lam Tiêu Tiêu được Tần Ly kéo đi, đáng tiếc ả không có năng lực ngăn cản.
Tần Ly cởi dây trói cho Lam Tiêu Tiêu, sau đó lấy ra một viên Nguyên Linh đan "Ăn nó!"
Lam Tiêu Tiêu lau nước mắt, nhận lấy Nguyên Linh đan nuốt xuống. "Tần Ly, sao ngươi tìm được nơi này vậy? Ta vẫn luôn sợ bọn họ dùng mình uy hiếp ngươi, không ngờ ngươi tìm đến được."
"Ngươi yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể thương tổn ngươi." Tần Ly nói với Lam U: "Lam U, ngươi đưa Tiêu Tiêu qua một bên."
Nói xong, Tần Ly đối diện Nguyệt Diệu Thiến: "Vừa rồi ngươi nói không thích người khác xinh đẹp hơn mình phải không? Còn ta lại ngược lại, thấy người xấu xí, chướng mắt ta, ta đều cảm thấy chán ghét. Làm sao bây giờ, ta nhìn gương mặt ngươi càng nhìn càng ghê tởm."
Nguyệt Diệu Thiến căn răng: "Tần Ly, ngươi đừng kiêu ngạo. Dù ngươi che giấu thực lực thì có sao? Cũng chẳng so bằng tu vi của ta." Nói xong liền tấn công về phía Tần Ly đối diện.
Phượng Tiêu thấy Nguyệt Diệu Thiến đánh tới nói: "Có cần ta giúp ngươi giáo huấn nữ nhân xấu xí này không?"
"Không cần, ta còn muốn luyện tập mà." Tần Ly nói xong liền nghênh đón. Nàng hiện tại là huyền linh tông thất giai, chỉ thấp hơn Nguyệt Diệu Thiến một giai, vừa vặn trở thành đối tượng luyện tập của nàng. Tu vi của nàng luôn không thể đột phá, cũng không muốn dựa vào nguyên tinh để tăng tu vi, đối chiến với người khác không thể nghi ngờ là phương pháp tăng lên tốt nhất.
Tần Ly nhằm phía Nguyệt Diệu Thiến, tạo ra Liệt Diễm Nghĩ Hoá, một ngọn lửa trắng hình con sói lao về phía Nguyệt Diệu Thiến.
"Đây là cái gì?" Nguyệt Diệu Thiến cảm nhận được linh lực dao động kịch liệt trên người con sói, không dám chậm trễ, lấy ra hoàng phẩm thánh khí Uyên Ương Kính, phi về phía con sói.
Tần Ly thừa dịp cơ hội này cũng xuất ra Vòng Như Ý mới nâng cấp thành huyền phẩm thánh khí, chạy vội tới.
Nguyệt Diệu Thiến ném ra Uyên Ương Kính, con sói nhảy dựng lên, cắn về phía kính, "Oanh" một tiếng, kính vỡ, con sói cũng biết mất.
Tần Ly không ngờ kính của ả lợi hại vậy, có điều Vòng Như Ý của nàng còn mạnh hơn. Nguyệt Diệu Thiến tấn công về phía nàng, lập tức triệu hồi huyền linh thiên thú Vân Mã của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.