Liễu Hàn Vân và Vệ Khanh sau khi Minh Dạ rời đi không lâu, cũng đi xuống lầu. Hai người đều nghe được Tần Ly cùng Minh Dạ đối thoại, trong lòng đăm chiêu. Liễu Hàn Vân dựa vào trước cửa sổ, ngẩng đầu lên, nhìn vầng trăng trên trời, suy nghĩ dần bay xa. Kỳ thực hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ động tâm vì ai, nhưng từ lần hội ngộ ở thí nghiệm ảo cảnh đến nàng cơ trí và tự tin, bóng hình xinh đẹp luôn quanh quẩn trong tim hắn. Những ngày ở ảo cảnh chung sống ngày ngày đêm đêm, mỗi tối hắn lại hoài niệm. Nhưng cho dù hắn ý thức mình động tâm, vẫn không nghĩ muốn chiếm hữu nàng, thậm chí không nghĩ bày tỏ nỗi lòng với nàng. So với Minh Dạ, hắn tự nhận mình không có thực lực cường đại như vậy, cũng không có thân phận cao quý như hắn. Kỳ thực từ lâu hắn đã ý thức được trên người có bí mật. Thời điểm mẫu thân giao chiếc hộp cho hắn, cảm giác này càng thêm mãnh liệt. Hắn không biết về sau mình sẽ như thế nào, nhưng hiện tại hắn thầm nghĩ nhanh chút cường đại, trở thành hậu thuẫn của nàng, tựa như nàng luôn bảo hộ mình vậy, trở thành ô dù của nàng.... Tầm mắt Vệ Khanh luôn đặt trên người Tần Ly và Minh Dạ, nhìn hai người càng lúc càng xa, ánh mắt u ám. Cùng Tần Ly nhận thức lâu như vậy, hắn không biết từ khi nào đã để nàng ở trong lòng. Thời điểm bắt đầu, hắn chỉ muốn đến gặp nàng, lúc ở cùng nàng tâm tình sẽ trở lên tốt đẹp, cảm giác này ở trên người nữ tử khác chưa phát sinh qua. Thẳng tới khi Minh Dạ xuất hiện, hắn không tự nhiên chống lại, mới khiến hắn bắt đầu tỉnh ngủ, bản thân tựa hồ đã động tâm. Động tâm? Ha ha, hai từ này hắn cho tới bây giờ còn không nghĩ tới. Trước kia nhân sinh trừ bỏ tu luyện, chính là trà trộn ở trong vạn bụi hoa. Gặp dịp thì chơi, nhưng chỉ là tự mình gây tê. Hiện tại nghĩ đến, từ khi nhận thức nàng, hắn đã thật lâu không có ở bên ngoài lưu luyến. Mỗi ngày trừ bỏ tu luyện, chính là chú ý những loại tin tức liên quan tới nàng. Người thừa kế gia chủ Vệ gia, cái này dường như không có sức hấp dẫn đối với nàng. Nghe Minh Dạ nói hắn không cần Tần Ly giao phó, chỉ cần hắn giao cho nàng là được rồi. Khi đó hắn có xúc động muốn chạy tới trước mặt Tần Ly, nói với nàng: Ta cũng nguyện ý giao phó, muội cho ta cơ hội này không? Sau đó hắn khống chế được bản thân, trong lòng cảm thấy buồn cười. Có nói với nàng hay không có quan hệ đâu? Dù sao bản thân cũng sẽ không buông tay không phải sao? Tần Ly cùng Minh Dạ một đường đi tới, không có mục tiêu cụ thể, nhưng cuối cùng lại trở về tiểu viện. Đi đến trước cửa viện, hai người dừng bước. Tần Ly day day huyệt thái dương nói: "Có thể thật sự uống nhiều! Đã trở lại, ta nghĩ đi nghỉ ngơi! Huynh cũng nghỉ sớm đi!" Minh Dạ gật đầu, nhìn Tần Ly nói: "Được! Vậy nàng nghỉ ngơi đi! Những lời ta nói đêm nay đều là nghiêm túc, nàng cẩn thận suy nghĩ. Nữ nhân, hiện tại chuyên tâm tu luyện là được rồi, không cần lo lắng." Tần Ly cười với Minh Dạ, đi vào trong tiểu viện đóng cửa lại. Minh Dạ nghỉ chân một lát, cũng đi đến cách vách. Ngày hôm sau, sau khi kết thúc khoá học, mấy người Lam Tiêu Tiêu ngâm mình trong tiểu viện của Tần Ly, mấy người tán gẫu. Lam Tiêu Tiêu nhìn Tần Nguyệt nói: "Tần Ly ngày hôm qua ngươi đi quá sớm! Ngươi không thấy được Tần Nguyệt tỷ và Hàn Hi Tuấn như thế nào mắt đi mày lại!" Tần Nguyệt cả giận đánh Lam Tiêu Tiêu một chút nói: "Cái gì mà mắt đi mày lại? Ta chỉ là thấy Hi Tuấn ca kiến thức uyên bác, khâm phục mà thôi, muội đừng nói lung tung bôi nhọ ta!" "Ui, còn Hi Tuấn ca nữa cơ! Tiểu Ly muội nghe thấy không? Ha ha, thật chua!" Nguyệt Diệu Hinh cười nói. Tần Ly khoé miệng nhếch lên, bưng chén trà nhấp một hớp, kỳ thực nàng rất thích bộ dáng ba người hiện tại. Lam Tiêu Tiêu không tiếp tục đem lực chú ý đặt trên người nàng, hai người triệt để trở thành bạn tốt. Tần Nguyệt tỷ luôn tuỳ tiện không nghĩ nhanh như vậy đã tìm thấy ý trung nhân. Mà Nguyệt Diệu Hinh đã không còn tự ti, có lẽ bộ dáng sáng sủa này mới chân chính là nàng. Các bằng hữu đều tìm được phương hướng tốt phát triển, đây là hoan hỷ nhất từ trước tới nay của nàng. Hiện tại chuyện của mấy đại gia tộc nàng đã đem vứt sau đầu, chuyên tâm tu luyện, nghênh đón thi đấu học viện bài danh. Cách một tháng thời gian đã càng ngày càng gần, tâm nàng cũng bình tĩnh lại. Cứ như vậy lại qua vài ngày, rốt cục đến ngày báo danh thi đấu bài danh học viện. Trong học viện treo đầy biểu ngữ, cổ vũ đệ tử dũng cảm tham gia, cũng thuyết minh phần thưởng của hai mươi người đứng đầu. Một trăm người đứng đầu sẽ được ghi trên bảng bài danh học viện, coi như là một loại khen ngợi. Phía trước chỗ báo danh đã phi thường chật chội, chỉ nhìn thấy đầu người nhưng người vô góp vui chiếm đa số. Mọi người đều nghị luận năm nay ai có thể lọt tốp hai mươi người đứng đầu, nhất là trên mười người đứng đầu, thảo luận vô cùng kịch liệt. Không thể nghi ngờ, tên năm người đứng đầu không có gì thay đổi, dù sao thực lực của năm người đã đạt tới mức đó. Mọi người căn bản đã đoán ra tên năm người đứng đầu. Có người thậm chí bắt đầu phiên giao dịch hạ chú, áp cho người mình xem trọng. (kiểu cá cược đó ạ) Tần Ly kết thúc khoá học liền đi đến chỗ báo danh, mấy người Lam Tiêu Tiêu ở một bên hạ chú, áp Tần Ly có thể tiến vào mười người đứng đầu. Tần Ly báo danh xong cũng đến nơi áp bàn, từ trong Huyền giới lấy ra mấy tấm ngân phiếu đưa Lam Tiêu Tiêu. Lam Tiêu Tiêu kinh ngạc hỏi: "Ngươi cũng hạ chú?" "Tất nhiên, các ngươi đều mua ta, ta cũng xem trọng bản thân. Đến lúc đó nếu ta vào tốp mười, mà không hạ chú, vậy không phải đáng tiếc sao? Dễ kiếm bạc như vậy đương nhiên không thể để lỡ mất." Sáu mươi người Tinh anh đường đều báo danh, đệ tử ngoại viện khác cũng không chịu thua kém, người báo danh cũng không thiếu. Đầu tiên thi đấu bài danh dựa theo thứ tự cấp bậc của đệ tử báo danh, đương nhiên, nếu ngươi nhận thấy có thể đả bại người có thứ tự ở trước ngươi thì có thể khiêu chiến, đả bại hắn ngươi có thể thay thế vị trí của hắn, mà hắn sẽ lùi về sau một bậc. Hai mươi người đứng đầu không tham gia đấu vòng loại, sẽ chỉ xuất hiện ở trận chung kết. Tần Ly trực tiếp xếp vào hai mươi người đứng đầu, trước mắt xếp hạng mười hai. Nếu nàng muốn tiến vào tốp mười, nàng phải đả bại người trước nàng là Liễu Hàn Vân, sau đó đả bại người thứ mười Trần Phi. Tần Ly vài ngày nay ẩn ẩn cảm giác được linh lực trong cơ thể dao động, đây là dấu hiệu muốn tấn chức. Xem ra ở vòng đấu loại đầu tiên, sẽ có người thành ván cầu để nàng tấn chức. Sau báo danh hai ngày, là ngày đấu vòng loại, Cạnh Kỹ Trường trở thành sân đấu cho trận thi đấu vòng loại. Từng đệ tử tham gia trận đấu đều được phát một thẻ thứ tự, thống nhất gắn ở ngực trái. Hôm nay chủ yếu là xác định thứ tự một trăm người đứng đầu, đệ tử tinh anh đường không cần tham gia, bởi vậy cuộc đấu là thứ tự bốn mươi người đứng sau. Lam Tiêu Tiêu và Nguyệt Diệu Hinh sau khi được đám người Tần Ly khuyên bảo, cuối cùng vẫn báo danh, hiện tại bài danh của Lam Tiêu Tiêu là 62, mà Nguyệt Diệu Hinh là 101. Tần Ly mấy ngày trước cho mấy người đan dược tăng lên tu vi, Lam Tiêu Tiêu hai ngày trước đã tấn chức đến đại huyền linh sư, Nguyệt Diệu Hinh cũng tăng lên cao cấp huyền linh sư ngũ giai. Huyền linh sư bởi vì có khế ước huyền linh thú, bởi vậy người khiêu chiến phần lớn nhắm vào võ giả. Lam Tiêu Tiêu khiêu chiến bài danh thứ 61 võ sư đỉnh phong, mà Nguyệt Diệu Hinh cũng muốn khiêu chiến bài danh thứ 100 là võ sư ngũ giai. Nhưng Nguyệt Diệu Hinh cũng không báo danh khiêu chiến ngay lập tức, bởi vì nàng biết muốn tiến vào 100 đệ tử đứng đầu rất nhiều, bởi vậy thấy khiêu chiến báo danh sắp kết thúc mới đi báo danh. Đám người Tần Ly ngồi ở chỗ khán giả trên đài, xem phía dưới một đôi khiêu chiến cùng tỷ thí. "Tần Ly, ta hơi khẩn trương!" Lam Tiêu Tiêu chà xát chân nói. Nguyệt Diệu Hinh xem người khác khiêu chiến, tay gắt gao nắm lấy quần áo. Nghe Lam Tiêu Tiêu nói khẩn trương nàng cũng gật đầu phụ họa, "Tiểu Ly, ta cũng khẩn trương, không biết được không!" Tần Ly vỗ vỗ hai người nói: "Chuẩn bị lâu như vậy, cần tin tưởng vào chính mình. Nếu mình không tin năng lực của mình, như vậy mình bị chính mình đả bại. Ngay cả tự tin cũng không có, như thế nào đi khiêu chiến người khác?" Vệ Khanh vẫn bộ dáng không ra gì, nhìn Tần Ly nói: "Ly nhi nói rất đúng, nên có tin tưởng với bản thân. Nói cho các muội một bí quyết nhỏ, từ giờ trở đi, ở trong đầu không ngừng lặp lại 'Ta có thể, ta có thể mà'!" Hàn Hi Tuấn cũng ngồi ở giữa mấy người, ngồi bên cạnh Tần Nguyệt, hai người đồng thời cổ vũ Lam Tiêu Tiêu và Nguyệt Diệu Hinh cố lên! Liễu Hàn Vân nhìn qua có chút mệt mỏi, nhưng Tần Ly có thể cảm giác được hơi thở của hắn biến hoá. Nàng trong khoảng thòi gian này tấn chức, xem ra hắn cũng không thụt lùi. Lúc này, người thông báo trình tự khiêu chiến tiếp theo, dùng chiến khí đem thanh âm của mình truyền đi xa: "Tiếp theo mời bài danh thứ 101 Nguyệt Diệu Hinh đồng học chuẩn bị tốt, ngươi chuẩn bị khiêu chiến đồng học bài danh thứ 100." Vừa rồi cũng có vài đệ tử khiêu chiến đệ tử bài danh thứ 100, nhưng đều không thành công, đại bộ phận đều là một chiêu liền thất bại, Nguyệt Diệu Hinh quay lại nhìn mọi người, mọi người đều cho nàng ánh mắt khẳng định. Nàng hít sâu hai cái, đi xuống thính phòng. Nguyệt Diệu Hinh lên đài, nam sinh đối diện nàng nói: "Này, ta nhận ra ngươi, ngươi chính là phế vật công chúa! Nhưng ta sẽ không đáng thương ngươi, ngươi hiện tại đi xuống còn kịp." Nguyệt Diệu Hinh lắc đầu, nghĩ đến nàng luôn có hình tượng nhát gan yếu đuối, hôm nay nhất định phải đảo điên cái loại hình tượng này! Cắn môi nói: "Ta sẽ không đi xuống, nhất định sẽ đánh bại ngươi!" "Hừ, vậy thì đừng trách ta! Hoàng phẩm kim giai vũ kỹ Kim Cương Quyền!" Nói xong quyền ảnh phá không phóng tới. Nguyệt Diệu Hinh nghĩ rằng, đã lên đây, như thế nào cũng phải thử một phen: "Tử Vân Tước, đi ra!" Nhìn Tử Vân Tước kiều nhỏ (nhỏ nhỏ xinh xinh) xuất hiện mạnh mẽ hướng đối phương lao tới. Nguyệt Diệu Hinh hô tiếp: "Huyền Nguyệt Trảm!" Tử Vân Tước quấy rầy, thông minh né tránh công kích của đối phương, Nguyệt Diệu Hinh thấy đây là thời cơ tốt để đánh ra linh kỹ. Kỳ thực thực của đối phương và nàng xem như ngang nhau, chỉ là nàng thiếu một chút tự tin. Huyền Nguyệt Trảm đụng phải quyền ảnh, hai người đánh ngang tay, nhưng đối phương đã không rảnh lại cố kị Tử Vân Tước. Ngay tại thời điểm hai người rằng co, Tử Vân Tước phát huy tác dụng, bỗng chốc bức đối phương phải rời khỏi lôi đài. Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, hai người còn chưa kịp phản ứng. Chợt nghe thanh âm truyền từ bên ngoài vào: "Bài danh 101 Nguyệt Diệu Hinh khiêu chiến thành công, hiện tại thứ tự là 100!" Nguyệt Diệu Hinh mộng, không nghĩ tới bản thân thật sự thành công, Tử Vân Tước như ý thức được chủ nhân của nó thắng lợi, cao hứng bắt đầu kêu lên vui mừng. "Ta thành công? Ta thành công?" Nguyệt Diệu Hinh hỏi hai lần, mới xác nhận sự thật này. Nàng kích động rơi nước mắt, không bởi vì nàng đả bại đối thủ mà bởi nàng thành công! Nàng rốt cuộc cũng tự tin, rốt cuộc thoát khỏi thanh danh phế vật công chúa! Tần Ly lúc này cao giọng hô: "Hinh nhi tỷ, tỷ là tuyệt nhất!" Nguyệt Diệu Thần nhìn kích động cùng tự tin trong mắt Nguyệt Diệu Hinh, cũng vì nàng cao hứng. Hắn luôn rất thương yêu muội muội này, nhưng lại không có biện pháp giúp nàng bớt tự ti. Trải qua hôm nay, thấy nàng tìm được tự tin, tâm tình hắn có chút kích động. Hàn Hi Bạch vỗ bắt vai Nguyệt Diệu Thần nói: "Hinh nhi lúc này triệt để thành tân sinh! Tự ti ở trên người nàng rốt cục đã biến mất!" So sánh với Nguyệt Diệu Hinh, Lam Tiêu Tiêu tỷ thí càng không có trì hoãn. Nàng hiện tại đã đứng thứ 61, cũng không triệu hồi huyền linh thú, một linh kỹ liền giải quyết đối thủ. Vệ Liêu luôn ở phía trên hò hét trợ uy cho Lam Tiêu Tiêu, điều này làm cho Lam Tiêu Tiêu đối hắn sinh ra hảo cảm. Nhưng không thích vẫn là không thích, nàng vẫn như cũ không thể đối hắn sinh ra cảm tình. Tần Ly thấy hai người trở về, cười nói: "Tốt lắm, mọi người đều thành công, hiện tại có tự tin chưa?" Lam Tiêu Tiêu nhìn Nguyệt Diệu Hinh, hai người nhìn nhau cười, hiện tại quả thật trong lòng không khẩn trương, hơn nữa còn có tự tin. Lam Tiêu Tiêu nói: "Ta quyết định, ta muốn khiêu chiến bài danh 60, thừa dịp cơ hội lần này tiến vào tinh anh đường." Mấy người khác đều tỏ vẻ ủng hộ, Nguyệt Diệu Hinh nói: "Cố lên, muội nhất định thắng. Ta hiện tại có thể đi vào tốp 100 đã thật vui vẻ, về sau tiếp tục nỗ lực, tranh thủ hướng mọi người làm chuẩn!" Ngày thứ hai là đấu vòng loại trận hai, quyết định thứ tự của 60 người đầu. Bởi vì hai mươi người đầu không tham gia, tương đương với thi đấu quyết định 40 bài danh sau, cuối cùng xác định tốp 30 đệ tử tiến vào trận chung kết thi đấu bài cuối cùng. Lam Tiêu Tiêu khiêu chiến tên thứ 60 là một đại võ sư, mọi người chờ xem kết quả tỷ thí. Bởi vì đối phương là đại võ sư, Lam Tiêu Tiêu không dám cậy mạnh, mà triệu hồi tứ cấp huyền linh huyễn thú Ngân Dực Độc Giác thú. Độc Giác thú màu trắng trên người còn có thêm đôi cánh chim, trông rất xinh đẹp. (Ngựa thần trong mắt bao bấy bì) "Không tệ, Độc Giác thú rất xinh đẹp, không biết thực lực của ngươi như thế nào!" Đối phương nói. Lam Tiêu Tiêu nhìn đối phương cười nói: "Rất nhanh ngươi sẽ biết!" Lam Tiêu Tiêu quả không hổ là đại mỹ nữ, nhìn đối phương cười khiến đối phương nhất thời sửng sốt. Thừa dịp lúc này, nàng bà Độc Giác thú liên lạc một chút, ngưng tụ linh kỹ, "Quang ảnh hỗn loạn!" Lục sắc quang ảnh lấy tốc độ phi thường nhanh phi qua, Ngân Dực Độc Giác thú cũng phi thân lên giữa không trung, dùng độc giác (sừng) nhắm ngay đối phương, đáp xuống. Nam sinh đối diện kịp phản ứng lại, thầm mắng một câu, dùng chiến khí ngưng tụ cự chưởng, "Huyền giai đồng phẩm vũ kỹ Thất Tinh chưởng!" Bảy chiến khí ngưng kết chưởng ấn hướng quang ảnh mà đi, hắn cũng một bên né tránh đại bộ phận công kích của độc giác thú, những vẫn bị Độc giác thú quét ra trận gió đánh cho bị thương. Tần Nguyệt kích động nói: "Thật thông minh, xem ra phần thắng rất lớn!" Tần Ly cũng không nghĩ tới nàng vừa lên liền sử dụng mỹ nhân kế, ý nghĩ thật linh hoạt. Nàng từng nói qua, ở trong thực chiến, phàm là những chiêu thức có thể quấy nhiễu đối phương đều là chiêu thức hay, không nghĩ tới Lam Tiêu Tiêu còn nhớ kỹ. Bởi vì nam sinh thực lực đại võ sư vừa lên liền bị thương, về sau rõ ràng tốc độ công kích và độ mạnh yếu đều giảm xuống. Lam Tiêu Tiêu một mặt kéo hắn, một mặt tìm cơ hội tiến hành công kích, tuy gian nan nhưng cuối cùng vẫn thắng lợi. "Thật tốt quá, ha ha, thắng!" Nguyệt Diệu Hinh và Tần Nguyệt về sau trực tiếp đứng lên, thấy Lam Tiêu Tiêu thắng lợi, hai người cùng ôm nhau hô lớn. Thứ tự đã xác định, ngày mai cử hành trận chung kết. Trận chung kết thi đấu loại ba mươi lấy hai mươi, hai mươi còn mười, sau đó mười người lại tiến hành tỷ thí. Bởi vì vượt cấp khiêu chiến vốn rất khó, hơn nữa cấp bậc của họ như vậy, muốn vượt cấp khiêu chiến thành công sẽ càng khó, bởi vậy tốp ba mươi bài danh không có cải biến rất lớn. Đến ngày diễn ra trận chung kết, mười tên cuối cùng chỉ có danh bài thứ 21 báo danh khiêu chiến thứ 20, mà hai mươi người đầu có ba người khiêu chiến, phân biệt là Trần Tường khiêu chiến Tần Ly, Tần Ly khiêu chiến Trần Phi, Liễu Hàn Vân khiêu chiến đệ tử thứ chín. Mười người đứng đầu chỉ có bài danh thứ sáu khiêu chiến bài danh thứ năm Lăng Hạo, còn lại bảo trì không thay đổi. Cạnh Kỹ Trường, đầu tiên thi đấu là đệ tử thứ 21 cùng đệ tử thứ 20, hai người vừa đi lên, chỉ mới hai chiêu, đệ tử thứ 21 đã bị đánh rơi khỏi lôi đài. Trên đài một mảnh cười vang, cười đệ tử kia không biết tự lượng sức mình. Tiếp sẽ đến phiên Tần Ly lên đài, tất cả mọi người đều lo lắng cho nàng. Nàng hiện tại đồng thời phải chiến thắng hai người, đối với nàng mà nói có chút chịu thiệt. Trên thính phòng những đệ tử khác cũng biết nàng phải thi đấu hai trận, rất nhiều đệ tử lúc trước áp nàng thắng lợi, đều đứng lên cuồng nhiệt hò hét: "Tần Ly tất thắng! Tần Ly tất thắng!" Tần Ly hôm nay mặc bộ quần áo Minh Dạ mua, màu trắng tuyết tàm ti phiếm ánh quang, khiến Tần Ly càng thêm cao quý thanh nhã. Nàng khoanh tay đứng trên lôi đài, khí thế bễ nghễ, khiến mọi người trên đài đều nhìn thẳng. Đương nhiên trong đó cũng có Liễu Hàn Vân, Vệ Khanh và Minh Dạ. Cao hứng nhất sẽ là Minh Dạ rồi, thấy nàng mặc quần áo mình đưa, sau mặt nạ nét cười dị thường sáng lạn. "Tần Ly rốt cục ta cũng tìm được cơ hội khiêu chiến ngươi!" Trần Tường đắc ý cười nói. Tuy rằng Tần Ly đã tiến vào huyền linh tông, nhưng hắn chỉ kém một chút mà thôi. Huống chi hắn còn có vũ khí bí mật, nhất định có thể đả bại nàng. Khoé miệng Tần Ly giơ lên, nhíu mày nói: "Những lời này ta cũng muốn nói lại với ngươi, ta chờ cơ hội này thật lâu. Nể tình mặt mũi của gia gia ngươi, ngươi bây giờ có thể xuống đài, bằng không một lát đừng có hối hận!" "Hối hận? Ha ha, một lát chỉ sợ sẽ là ngươi hối hận!" Trần Tường bộc phát chiến khí, cả giận: "Hãy bớt xàm ngôn đi, cho ngươi nếm thử lợi hại của địa giai kim phẩm vũ kỹ Cuồng Sư quyền!" Cuồng Sư quyền này quả nhiên lợi hại, theo Trần Tường huy quyền, phía trước hắn xuất hiện một hư ảnh cuồng sư rống giận. Tần Ly ở đối diện có thể tinh tường cảm giác được chiến khí bùng nổ. Nhưng Tần Ly so với hắn biện pháp hay cấp bậc, không phải có thể thoải mái đánh bại sao? Tần Ly vận khởi Mê Tung bước, khi quyền ảnh đánh úp xuống, Trần Tường cảm thấy bản thân đã đánh trúng, nhưng trong nháy mắt bóng dáng Tần Ly liền tiêu tán, ý cười liền cứng lại, dĩ nhiên là hư ảnh. Tần Ly nổi lên ý niệm đùa giỡn hắn, không ngừng di chuyển bức điên Trần Tường. Nhưng hắn cũng không ngốc, sau vài lần cấp bậc Tần Ly hiện tại không phải như ngày trước, nhưng vẫn kinh ngạc tốc độ tấn chức của nàng. Nữ nhân này thật đúng là đáng sợ, mới qua mấy ngày mà tu vi đã ca hơn hắn nhiều như vậy. Xem ra không dùng đòn sát thủ là không được, ánh mắt hắn nhíu lại, từ không gian giới chỉ lấy ra một viên đan dược. Đan dược vừa vào miệng, cấp bậc của hắn từ đại võ sư đỉnh phong lên võ tông, sau đó lên võ tông nhất giai, nhị giai đến võ tông tam giai mới ngừng lại. Trên thính phòng tất cả mọi người đều hò hét: "Quá vô sỉ, lại dùng đan dược!" Bình phán (trọng tài) vận khởi chiến khí chống lại mọi người hỏi: "Tất cả yên lặng một chút, tỷ thí cũng không cấm ăn đan dược, bởi vậy điều này được cho phép! Tất cả không cần tranh cãi, không cần ảnh hưởng đến tỷ thí!" "Ha ha, ngươi quả nhiên đủ vô sỉ!" Tần Ly thấy thực lực Trần Tường vọt tăng, vân đạm phong khinh nói ra mấy từ, cũng không có giật mình hay sợ hãi. Trần Tường nhìn thấy thái độ của Tần Ly, trong lòng càng tức giận, cắn răng nói: "Hôm nay ta nhất định phải hảo hảo giáo huấn ngươi!" Nói xong, hắn cảm thụ được thực lực bản thân tăng vọt, trong lòng tự đắc, lập tức ngưng khí, trên người bộc phát ra một tầng chiến khí màu xanh. Đây là cảm giác của võ tông tam giai sao? Quả nhiên không tệ. "Địa giai kim phẩm vũ kỹ Cuồng Sư quyền!" Trần Tường vừa ra vũ kỹ, phía trước xuất hiện hư ảnh cuồng sư không chỉ lớn gấp đôi trước, tiếng thét cuồng sư khiến không ít người trên thính phòng bưng kín lỗ tai. Tần Ly dưới chân vận khởi Mê Tung bước, trên tay bắt đầu ngưng tụ linh lực. Nàng luôn tu luyện tại tu luyện phòng thật không uổng phí, hiện tại uy áp của Trần Tường đối với nàng mà nói không tính là cái gì. Tần Ly cười nhạo nói: "Linh kỹ này không nghĩ tới lần đầu tiên lại dũng ở trên người ngươi, đây đều là ngươi tự tìm, ta đã cho ngươi cơ hội!" "Liệt.....Diễm......Toàn!" Tần Ly trong miệng nhẹ nhàng phun ra ba chữ, liền nhìn thấy huyền hoả màu trắng ngà xen lẫn màu xanh linh lực, lấy thế điện quang (ý chỉ nhanh như điện quang) thổi quét không khí xung quanh, xoay tròn hướng về cuồng sư và Trần Tường. Trần Tường nhìn hỏa diễm đánh úp lại, trong lòng có điểm sợ hãi. Không biết vì sao, hắn cảm thấy khi đối diện Tần Ly khiến hắn cảm giác không thể chiến thắng, rất nhanh chiến khí kết thành một tầng phòng ngự thật dày mới cảm thấy yên tâm một chút. Nhưng hắn vẫn xem nhẹ uy lực của Liệt Diễm Toàn, hỏa diễm thổi quét tới, hư ảnh cuồng sư nhanh chóng bị đánh tan, phòng hộ màu xanh cũng bị dập nát. Chỉ thấy hắn bị đánh bay từ lôi đài đến trên tường, cuối cùng ở trên tường tạo thành một cái khe lớn. Trần Phi ở trên đài thấy một màn như vậy, cả người đều choáng váng, hắn tuy rằng không tán thành hành động của đệ đệ mình, nhưng không nghĩ tới linh kỹ của Tần Ly lại lợi hại như vậy! Trên đài mọi người đều choáng váng, toàn trường một mảnh tĩnh lặng. Rất nhanh, Trần Phi phản ứng lại, chạy nhanh xuống nâng Trần Tường dậy, Trần Tường hôn mê bất tỉnh. "Ngươi, ngươi giết hắn?" Trần Phi có chút tức giận nói. Tần Ly lắc đầu, "Hắn chưa có chết! Hiện tại trừng phạt này hắn nên nhận, ngươi mang hắn về đi, gia gia ngươi có thể trị liệu cho hắn. Nhưng tu vi hắn có thể giữ được hay không ta không biết, dù sao về sau cũng không thể đột phá! Ngươi nói với Trần Mậu, ta là vì nể mặt mũi hắn mới giữ lại cho Trần Tường một cái mạng, bằng không chỉ bằng việc hắn luôn khiêu chiến điểm mấu chốt của ta, lần này hắn nhất định mất mạng!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]