Chương trước
Chương sau
Thời điểm ba người Tần Ly dựng lều nghỉ ngơi, rất nhiều đệ tử khác đã bị bắt rời khỏi ảo cảnh. Mới chỉ qua một ngày mà màn sáng đã mất đi rất nhiều bóng dáng.
Tần Ly nằm trong lều mãi nhưng không ngủ được, tuy rằng nàng vừa tiêu hao không ít linh lực để để phá giải trận pháp nhưng đầu óc nàng lại thanh tỉnh lạ thường. Dù sao nàng phải đợi đến tối mai mới có thể tiếp tục lên đường, nên nàng dứt khoát tiến vào trạng thái tu luyện. Nàng hiểu tuy rằng với cấp bậc nàng hiện tại xem như không tệ, nhưng còn kém cường giả chân chính rất xa. Hơn nữa nàng nghĩ đến hai kẻ thù lớn của Tần gia ở Tây đại lục, nàng không khi nào không ước ao thực lực.
Lam Tiêu Tiêu cố gắng bình ổn tâm trạng của nàng ấy, sau khi ăn uống một chút gì đó, nàng ấy mới thoát ra khỏi trạng thái hoảng hốt. Không biết vì sao mà mỗi lần nàng nghĩ đến Tần Ly, nàng càng trở nên vững vàng hơn, kiên định hơn, thậm chí nàng còn có cảm giác nàng chỉ cần ở cạnh Tần Ly, nàng nhất định có thể thuận lợi ra khỏi ảo cảnh. Nàng không biết vì sao nàng lại có suy nghĩ này, nàng chỉ biết mỗi lần nghĩ đến Tần Ly nàng không kiềm chế được cảm giác vui vẻ. Nàng nằm xuống một lát sau liền tiến vào mộng đẹp, khóe miệng vẫn còn đọng lại nụ cười.
Liễu Hàn Vân vừa bước vào lều, hắn đã lập tức tiến vào trạng thái tu luyện. Tối này, lần đầu tiên trong đời hắn cảm giác được kinh hoàng và sợ hãi, hơn nữa, chứng kiến khoảnh khắc Tần Ly chạy ra sau khi phá giải trận pháp, trong lòng hắn chưa từng cáu giận chính mình như vậy, hận mình còn quá yếu đuối. Hắn không biết vì sao mình phải tức giận, hắn đã không trải những cảm xúc mãnh liệt như thế này từ rất lâu, lâu đến mức hắn hoài nghi bản thân rốt cuộc có tình cảm hay không. Bây giờ, hắn chỉ có một ý niệm trong đầu là hắn phải trở nên cường đại, chỉ có khi có thực lực, hắn mới có thể nắm được hết tất cả mọi thứ trong tay. Loại cảm giác sợ hãi này, hắn không muốn trải nghiệm lần thứ hai.
Cứ như vậy, hai người tu luyện, một người ngủ...
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến khi ba người bọn họ bước ra khỏi lều đã là chiều ngày hôm sau. Ba người nhanh chóng thu thập đồ đạc sau đó tiếp tục lên đường. . Truyện Bách Hợp
"Tần Ly, ngươi nói thử xem qua một tháng thời gian, chúng ta có thể ra khỏi nơi này không?" Lam Tiêu Tiêu đi bên phải Tần Ly, nàng đưa mắt nhìn sa mạc mênh mông bát ngát, hỏi.
"Nếu đây thật sự là sa mạc mà nói, chúng ta không thể thoát khỏi trong vòng một tháng. Nhưng đừng quên, trước khi tiến vào nơi này, lão sư đã nói nơi này là ảo cảnh thời không. Hiện tại nhìn như chúng ta đang ở sa mạc, nhưng thật ra đây chỉ là ảo mà thôi. Ngươi nói là ngươi từ trong rừng ra đây, điều này chứng tỏ mọi cảnh tượng đều có quan hệ với nhau, muốn tìm được cửa ra, chúng ta còn thiếu một cơ hội."
Liễu Hàn Vân đi bên trái Tần Ly, nghe xong lời nói của nàng, hắn nhịn không được mà quay lại nhìn nàng một cái, sau đó nhìn sa mạc bao la kia mà cố xác định phương vị. Những điều nàng nói, Liễu Thấm cô cô của hắn đã sớm nói qua, muốn hắn quan sát tình huống kỹ hơn. Nếu nghĩ rằng chỉ cần chạy là có thể ra khỏi ảo cảnh, sợ rằng cả đời cũng không thể thoát ra được. Ngược lại, nếu có người xem thấu ảo cảnh này sớm, thì không đến một tháng cũng có thể đi ra ngoài.
Lam Tiêu Tiêu gật đầu, cảm thấy phân tích của Tần Ly quả thật có đạo lý, hiện tại nàng không còn cảm giác mình xúi quẩy, thậm chí việc bị huyền linh thú đuổi đến tận đây là một loại diễm phúc. Tâm trạng nàng chuyển biến tốt đẹp, từ lúc bắt đầu đi cho tới bây giờ nàng lúc nào cũng cười, ý cười đầy mặt.
Ba người đã đi được hơn mười ngày, đi đường xem như bình yên, không gặp bất kì trở ngại gì.
Lại qua một đêm, ba người dựng lều nghỉ ngơi, cách vài ngày Tần Ly sẽ kiểm tra hành trang một lần, nàng phát hiện cho dù mình có tiết kiệm đến cỡ nào thì lương thực vẫn hao tổn, bây giờ còn lại không nhiều lắm. Không được, nếu cứ như vậy, mình sẽ không còn lương thực, sẽ vấp phải thất bại. Nhất định phải sớm tìm được đường ra, thức ăn nước uống được phân phát không đủ cho một tháng. Nàng nhìn quyển trục không gian, nhíu mày.
"Cứu mạng! Cứu mạng! Tần Ly, Liễu Hàn Vân, mau tới cứu ta!" Đang lúc Tần Ly đang buồn rầu vì lương thực, đột nhiên tiếng kêu cứu của Lam Tiêu Tiêu truyền đến, nàng nhanh chóng thả túi xuống đất, lao ra khỏi lều.
Vừa ra khỏi lều, Tần Ly cũng bắt gặp Liễu Hàn Vân cũng đang lao ra, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó lao đến hướng phát ra âm thanh kêu cứu.
Lúc hai người tới nơi, Lam Tiêu Tiêu đang giãy dụa trong vùng cát chảy, nàng bị lún xuống rất nhanh, trong mắt nàng tràn đầy hoảng sợ và bối rối, thân thể không ngừng vặn vẹo, muốn ngoi lên trên. Nhưng càng giãy dụa, tốc độ chìm càng nhanh, cát đã dâng tới ngực nàng. Gương mặt xinh đẹp trắng bệch, khóe mắt còn đọng lại nước mắt.
"Đừng nhúc nhích, nghe ta nói, ngươi cố gắng dang rộng chân tay, đừng khép chặt lại, chờ ta cứu ngươi." Tần Ly chỉ đạo Lam Tiêu Tiêu xong, liện quay sang Liễu Hàn Vân nói: "Ngươi lấy dây thừng, mau."
Lam Tiêu Tiêu nghe thấy lời nói của Tần Ly, tuy rằng trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng miễn cưỡng buộc bản thân phải giữ bình tĩnh. Nàng cảm thấy thân thể vô cùng nặng nề, hô hấp bắt đầu khó khăn, nhưng cố gắng dịch chuyển chân tay tách ra, hi vọng có thể chống đỡ trong chốc lát.
Tần Ly và Liễu Hàn Vân rất nhanh quay trở lại chỗ cát chảy, Tần Ly buộc hai đoạn dây thừng của hai người bọn họ lại, sau đó ném dây thừng cho Lam Tiêu Tiêu, nói ta: "Ngươi cầm lấy dây thừng, chúng ta kéo ngươi lên, nhớ kỹ không được hoảng hốt, cố sức thả lỏng thân thể."
Lam Tiêu Tiêu vội vàng ôm chầm lấy dây thừng, chờ Tần Ly và Liễu Hàn Vân kéo nàng ra ngoài. Bới vì vừa rồi nàng bị lún quá sâu nên thân thể vô cùng nặng nề. Cũng may, tu vi của Tần Ly và Liễu Hàn Vân xem như cao, điều động toàn bộ linh lực kéo nàng lên, tuy rằng tốc độ vô cùng chậm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy Lam Tiêu Tiêu đang từng chút một di chuyển lên.
Lam Tiêu Tiêu cảm thấy hai chân như bị kéo đứt, sau khi được an toàn, nàng cảm nhận rõ cảm giác sống sót sau tai nạn, nghĩ lại mà cảm thấy hoảng loạn vô cùng, nàng lập tức bổ nhào vào trong lòng Tần Ly, khóc oa oa.
Tần Ly không lường trước được Lam Tiêu Tiêu sẽ bổ nhào về phía nàng, lặp tức ngồi phịch xuống đất. Nàng vỗ vỗ lưng Lam Tiêu Tiêu, an ủi nàng. Liễu Hàn Vân thấy Lam Tiêu Tiêu ôm chầm lấy Tần Ly, trong lòng có chút buồn bã, xoay người trở về lều của mình.
Lam Tiêu Tiêu vẫn ôm lấy Tần Ly khóc lớn, đến khi mệt nàng mới bắt đầu bình ổn lại, lâu lâu vẫn thút tha thút thút: "Tần Ly, ta, ta đã nghĩ rằng mình đã chết chắc rồi."
"Sẽ không đâu, nơi này chỉ là ảo cảnh, chẳng qua là khiến người ta cảm giác quá chân thực mà thôi. Được rồi, đừng khóc nữa. Ngươi làm sao lại chạy đến chỗ cát chảy này?" Tần Ly buông Lam Tiêu Tiêu ra, hỏi.
"Vừa rồi ta đang buồn ngủ, đang lim dim thì đột nhiên cảm thấy xung quanh ta có rất nhiều côn trùng màu đen đang ngoi lên từ đống cát, rất rất nhiều, rất đáng sợ. Ta, ta muốn chạy đi, nhưng không ngờ những côn trùng này lại bò nhanh tới vậy, sau đó ta chạy đến chỗ này, bọn sâu cũng quay trở lại chỗ cũ không đuổi theo ta nữa. Ta tưởng đâu đã thoát, không ngờ ta lại cảm thấy có gì đó đang kéo ta xuống, giống như là một loại lực hút, làm ta sợ muốn chết." Lam Tiêu Tiêu nói xong, vỗ vỗ ngực, bộ dạng kinh hồn chưa trấn định lại.
Tần Ly nghe xong lời nói của Lam Tiêu Tiêu, đột nhiên trong đầu lóe ra một ý nghĩ, sau đó lâm vào trầm tư. Lam Tiêu Tiêu thấy Tần Ly hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó, cũng không quấy rầy nàng, ngồi bên cạnh nhìn nàng không chớp mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.