Chương trước
Chương sau
Vừa xuyên qua đám sương trắng, mùi hương có chút khó ngửi lập tức xộc thẳng vào mũi bọn họ, Phượng Tiêu nhíu mày lại, ngón tay không ngừng bịt mũi, nói: "Ta biết nơi này sẽ không dễ ngửi, nhưng không nghĩ tới nó có thể thối như vậy. Hai người các ngươi cẩn thận một chút, nhất định phải theo sát ta. Rất nhiều thực vật ở sâm lâm sẽ chủ động công kích, nơi này hẳn là có rất nhiều, hơn nữa còn tồn tại trí linh của cao cấp huyền linh thú."
Tần Ly thấy Phượng Tiêu cau mày, nhăn nhăn mũi, khóe miệng nàng nhịn không được mà tạo thành một đường cong. Tuy mùi của nơi này không được tốt cho lắm, nhưng cũng không khoa trương như hắn nói. Qua lời nói của Phượng Tiêu, nàng cũng ý thức được sự nguy hiểm ẩn dấu trong bãi tha ma này, nhưng nàng không biết "trí linh" trong lời nói của Phượng Tiêu là cái gì. Nàng cũng không hỏi mà cẩn thận theo sát Phượng Tiêu.
Khi vừa bước chân vào nơi này, khắp nơi đều là bùn đất, chỉ có những cây cỏ thấp bé yếu ớt sinh sống. Nhưng càng đi, thì mùi hôi thối càng nồng đậm, các loại thực vật xuất hiện càng ngày càng nhiều. Phượng Tiêu dẫn đường ở phía trước, luôn miệng nói cho hai người Tần Ly cách đi cách đứng thế nào mới an toàn, không ngừng nhắc đi nhắc lại hai chữ "cẩn thận".
Đi khoảng nửa canh giờ, ba người thấy biển hoa đỏ tươi.
"Đẹp thật." Nhụy hoa màu đỏ tía, cánh hoa màu đỏ tươi, cánh hoa dày, cuốn cong lại, tạo thành hình cầu rỗng bên trong. Tần Tiêu Vũ chưa bao giờ thấy loại hoa nào đẹp như vậy, muốn hái một bông đưa cho Tần Ly xem. Vừa đưa tay xuống định hái, bông hoa đã Phượng Tiêu đốt cháy mất.
"Ta nói cho các ngươi biết, những thứ xinh đẹp kia không dễ dàng hái như vậy, nếu không để ý, ngay cả chết thế nào các ngươi cũng không biết đâu. Hoa này gọi là hoa Tử Vong, sinh trưởng rất nhiều trong bãi tha ma. Nếu vừa rồi ngươi chạm vào nó, không đến một khác, toàn thân của ngươi sẽ thối rữa mà chết." Phượng Tiêu nói xong, tay lập tức xuất hiện một ngọn lửa, đốt một dải hoa lớn tại thành một đường đi.
Tần Tiêu Vũ không còn dám tùy tiện đụng chạm, theo sát Tần Ly. Tần Ly nhìn chằm chằm ngọn lửa trên nay Phượng Tiêu, suy đoán bản thể của hắn.
Sau khi đi qua biển hoa Tử Vong, ba người Phượng Tiêu dừng lại nghỉ ngơi một chút, Tần Ly chuẩn bị đi hái một ít thảo dược ở gần đây. Nàng phát hiện nơi này tuy có chút nguy hiểm, hoa cỏ độc sinh trưởng rất nhiều, nhưng cũng có không ít thảo dược quý hiếm. Trên đường đi, nàng đã hái vài loại để trong huyền giới cho Khuynh Nhan trồng ở Dược Viên.
"Khuynh Nhan, ngươi có cảm nhận được Sinh mệnh chi tinh đang nằm ở đâu không?" Tần Ly vừa tìm thảo dược vừa hỏi Khuynh Nhan.
"Không khí nơi đây rất hỗn tạp, ta phán đoán không được, nhưng ta có thể cảm nhận được, nó hẳn là nằm sâu bên trong bãi tha ma." Khuynh Nhan ngẫm nghĩ một chút, sau đó cố gắng cảm nhận rồi nói.
Tần Ly bĩu môi, tiếp tục tìm kiếm thảo dược vừa ngẩng đầu lên, nàng liền thấy một cây cỏ màu tím phát ra ánh quang có ba phiến lá nhỏ nằm lệch về bên trái phía trước nàng. Nếu không phải ánh mặt trời vừa lúc chiếu tới nó, nàng thật sự sẽ không phát hiện ra.
"Khuynh Nhan, ngươi nhìn xem, cây cỏ đó có phải là Tử U Thảo không?" Giọng diệu Tần Ly có chút kích động, nếu nó quả thật là Tử U Thảo, vậy thì nàng lại có thêm một loại dược liệu để luyện chế Băng Cơ Đan.
Khuynh Nhan đã từng nói với nàng Huyền hỏa là thần hỏa, cho dù uy lực của Huyền hỏa đã giảm nhưng người thường không thể thao túng nó. Nếu nàng muốn có được hỏa chủng Huyền hỏa thì nàng phải hàng phục được nó. Mà điều kiện tiên quyết để hàng phục nó chính là nàng phải đạt tới cảnh giới huyền linh tông và phục dụng Băng Cơ Đan. Mỗi loại dược liệu để luyện chế Băng Cơ đan đều vô cùng trân quý, Tử U Thảo là một trong những dược liêu trọng yếu.
"Thật là Tử U Thảo, mau hái!" Khuynh Nhan vừa nghe ba chữ "Tử U Thảo", kích động chạy ra khỏi Huyền giới.
Tần Ly vén cao vạt áo, chạy tới vũng bùn có Tử U Thảo, tất cả lực chú ý của nàng đều tập trung trên cây Tử U Thảo, nên không nhìn thấy những dây dài đang bò trên đất đi về phía nàng.
Ngay khi nàng vô cùng cao hứng, chuẩn bị hái Tử U Thảo, thì "Bá" một tiếng, nàng đã bị những sợ dây to dài rắn chắc trói lại. Tần Ly cũng không hốt hoảng, trên tay lập tức xuất hiện ngọn lửa cố gắng đốt những sợi dây, nhưng những sợi dây dai dẳng không chịu buông nàng ra. Tại sao lại như vậy? Tử Tâm Đằng rất sợ lửa mà. Không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể hô Khuynh Nhan sử dụng Huyền hỏa. Ngay lúc Khuynh Nhan muốn đốt chúng nó, thì Phượng Tiêu và Tần Tiêu Vũ chạy đến.
"Ai, thật sự là không để cho ta bớt lo." Phượng Tiêu nhìn thấy Tần Ly bị tha đi, một ngọn lửa xinh đẹp xuất hiện trên tay đốt mớ dây lộn xộn thành bột phấn, Tần Ly được giải thoát.
Tần Ly ném Tử U Thảo vào Huyền giới, nhìn đám tro tàn, hỏi: "Đây là cây gì? Sao lại không sợ lửa?"
"Nó là Ma Quỷ Đằng, còn lợi hại hơn cả Tử Tâm Đằng. Ngươi nhìn bên kia đi, nếu vừa rồi nó lôi ngươi đến chỗ của nó kịp thời thì ngươi đã nằm trong bụng nó rồi. Đến lúc đó ta mới cứu ngươi ra, chỉ sợ ngươi sẽ bị biến dạng hoàn toàn. Đã bảo ngươi không được đi xa, tại sao lại chạy đến chỗ này?" Phượng Tiêu chỉ một cây hoa lớn màu đen, cánh hoa của nó khép lại, nhìn dữ tợn và đáng sợ như tua dây của nó.
Tần Ly phát hiện thú thuộc tính hỏa tên Phượng Tiêu này không đơn giản, lửa của mình tuy không thực sự là huyền hỏa, nhưng cũng lợi hại hơn lửa bình thường, vậy mà nó không có chút tác dụng đối với Ma Quỷ Đằng, nhưng lửa của hắn lại có thể thiêu nó thành tro bụi trong nháy mắt,sự chênh lệch thật quá lớn.
"Ta đến đây hái thảo dược." Tần Ly trả lời.
"Thảo dược ngươi cần là loại ngươi vừa hái à?" Phương Tiêu hỏi tiếp.
"Không phải, nhưng nó rất quý hiếm." Tần Ly nhìn bộ dáng lo lắng của Tần Tiêu Vũ và Phượng Tiêu, nàng lên tiếng: "Lần sau ta sẽ cẩn thận hơn, sẽ không tái phạm nữa."
"Quên đi, tiếp tục lên đường thôi." Phượng Tiêu nói xong, liền cất bước đi về phía trước.
Trên đường đi, ba người đã bắt đầu nhìn thấy hài cốt huyền linh thú năm rải rác, hài cốt tỏa ra những dải hào quang phiêu tán về bốn phía, nhẹ nhàng uốn lượn, vô cùng xinh đẹp.
"Dải hào quang này là gì?" Tần Ly tò mò.
"Nó là thú linh. Có vài huyền linh thú sau khi chết đi, linh hồn của nó không tiêu tán toàn bộ, mà tụ lại rồi biến thành những dải hào quang. Trí linh mà ta nói với ngươi là một loại của thú linh. Đặc điểm của trí linh là có thể tiếp tục tu luyện. Tuy rằng cấp bậc huyền linh thú có thể không cao khi chết, nhưng trí linh của chúng nó có thể tu luyện được đến cảnh giới thánh thú hoặc thần thú." Phượng Tiêu duỗi tay ra, một dải thú linh bay đến, lượn lờ trên tay hắn.
Lúc này, cách đây không xa, một trận dao động cuồng bạo của linh lực truyền đến, đôi mi thanh tú của Tần Ly nhíu lại, cảm giác được nguy hiểm đang tiến lại gần.
"Vận khí của ngươi thật đủ tốt! Mới vừa đến đã có thể gặp được trí linh thánh thú, xem ra ta sắp phải thư giãn gân cốt một chút." Phượng Tiêu vừa dứt lời, ba con Cuồng Sư(2) vàng rực vô cùng dữ tợn xuất hiện.
(2): Sư tử
"Ta đối phó với hai con, các ngươi giải quyết một con. Trí linh này cũng không phải là huyền linh thú thật sự, nhưng không thể xem thường công kích của nó. Các ngươi không được liều mạng, chỉ cần giữ chân nó cho tới khi ta giải quyết hai con này xong là được." Nếu ba con này còn sống thì Phượng Tiêu có thể giải quyết nó ngay lập tức, nhưng trí linh thì chẳng dễ dàng như vậy.
Tần Tiêu Vũ cười khổ trong lòng, giao chiến với thánh thú cho dù chỉ còn là tàn hồn cũng có thể dùng một cái tát mà tát chết hắn. Nhưng hắn không thể lùi bước, cho dù phải liều mạng hắn cũng phải bảo vệ tốt Tần Ly.
Ba người Tần Ly gắt gao nhìn chằm chằm ba con thánh thú phía trước, một con thánh thú cấp bảy, hai con thánh thú cấp năm, ba con cuồng sư hung tợn nhìn chằm chằm ba người họ, hai bên giằng co, tình hình vô cùng căng thẳng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.