Tần Ly vẫn mặc một thân nam trang như lần xuất hành trước, cùng Tần Tiêu Vũ đến phố Phú Dương mua một ít vật phẩm cần thiết, sau đó ra khỏi Nguyên thành đi về phía Lạc Hoa sơn lâm. Có thể nói Lạc Hoa sơn lâm là thiên hạ của huyền linh thú, số lượng huyền linh thú sinh hoạt ở đó vô cùng khổng lồ, chủng loại đa dạng phong phú. Càng đi vào sâu trong rừng, cấp bậc huyền linh thú càng cao. Nơi này cũng có thể nói là thiên đường của huyền linh sư và võ giả, huyền linh sư đến đây vì muốn tìm huyền linh thú thích hợp để khế ước, võ giả thì muốn lấy tinh hạch của huyền linh thú bán lấy tiền. Bởi vì thảo dược quý hiếm tập trung rất nhiều ở nội địa Lạc Hoa sơn lâm, nên thường xuyên những tổ hợp huyền linh sư và võ giả đến đây để thu thập dược liệu. Kỳ thực càng vào trong, thảo dược càng nhiều, nhưng không ai dám xâm nhập vào trung tâm rừng, theo truyền thuyết, ở trung tâm nội địa của Lạc Hoa sơn lâm có thánh thú và thần thú cường đại tồn tại. Hai người đi bộ ở bìa rừng một chút, phát hiện có điều lạ, bình thường ngoài rìa rừng luôn có huyền linh thú cấp thấp qua lại, nhưng hôm nay, một con huyền linh thú cũng không thấy, chung quanh ngoại trừ tiếng côn trùng kêu thì chẳng nghe động tĩnh nào khác. "Ly nhi, xem ra có không ít người tiến nhập nội địa Lạc Hoa Sơn Lâm, nếu không sẽ không đến mức dọa toàn bộ huyền linh thú cấp thấp không dám lộ diện." Tần Tiêu Vũ quan sát bốn phía một chút. "Không có việc gì, chúng ta cẩn thận một chút là được." Tần Ly tự nhiên cũng phát hiện điểm ấy. Hai người vừa đi vừa chặt cây cỏ mở đường, mải mê cả một ngày không để ý thời gian, trời đã sụp tối lúc nào không hay. Tuy Tần Ly có một kiện thần khí là Huyền giới, nhưng đây là một địa phương xa lạ, lúc nào cũng có thể xuất hiện người khác, vì thế hai người quyết định qua đêm ở bên ngoài. "Ly nhi, ngươi ở đây nghỉ ngơi đi, ta đi loanh quanh nhặt củi, tiện thể xem thử xem có bắt được con gì để ăn không." Tần Tiêu Vũ tìm một nơi sạch sẽ một chút, để Tần Ly nghỉ ở đó, sau đó bước đi. "Khuynh Nhan, Bạch Diễm thế nào rồi?" Tần Ly lấy túi nước ra uống một ngụm, sau đó lên tiếng hỏi. "Ngươi yên tâm đi, có nhân gia chăm sóc, nó sẽ không có việc gì. Nhưng nó đang lâm vào tình trạng hôn mê, sào huyệt của Ảnh Nguyệt Bạch Hổ đành phải để ngươi tự tìm thôi." Tần Ly đã sớm dự định trong khi đi tìm Sinh mệnh chi tinh, tiện thể đến nơi gia tộc của Bạch Diễm cư ngụ quan sát một chút, nhưng hiện tại Bạch Diễm đang hôn mê, nên chỉ có thể từ từ dò đường mà thôi. Tần Tiêu Vũ trở về còn kéo theo một con lợn rừng lớn ở đằng sau. Tần Ly lấy củi đốt lên, Tần Tiêu Vũ phụ trách xử lí lợn rừng, tẩy rửa thịt sạch sẽ. "Hôm nay ngươi có lộc ăn, đã lâu rồi ta không tự mình nướng thịt." Tần Ly lấy cầm thịt đã được xử lí tốt, nói. "Phải không? Ta đây thật sự rất may mắn. Nếu để bọn Như Phong biết ta ăn thịt nướng do chính tay ngươi làm, chắc bọn họ sẽ hâm mộ ta tới chết." Tần Tiêu Vũ cười ha ha. Khóe môi Tần Ly giương cao, tay cầm một khúc gỗ lớn đưa vào đám củi đang cháy để nhóm lửa. Chỉ một lát sau một loạt động tác công phu nướng thịt của nàng, da heo rừng đã biến thành màu vàng ươm, mỡ chảy ra rớt xuống lửa tạo thành tiếng "Xèo xèo", mùi hương nhẹ nhàng bay ra ra. Nàng lại lấy ra một ít gia vị đã mua ban ngày rắc lên, mùi hương lại càng đậm đà. "Cầm lấy." Tần Ly cầm lấy một xiên thịt đã nướng chín, đưa cho Tần Tiêu Vũ bên cạnh. Bụng Tần Tiêu Vũ vang lên âm thanh "òng ọc", nhanh chóng cầm lấy xiên thịt. "Ý!" Tần Ly còn chưa kịp nhắc nhở, Tần Tiêu Vũ đã cắn ngay một miếng, nóng đến mức mặt hắn nhăn lại một chỗ. Tần Ly nhìn thấy không khỏi cười to, chế nhạo: "Thì ra ta nướng thịt thơm đến như vậy, để ngươi quên hết những thường thức cơ bản!" Hai người đang cười đùa, chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến thanh âm của một nữ hài nhi: "Hàn ca ca mau tới đây, đằng kia có người!" "Hinh nhi, chậm một chút." Thanh âm sủng nịnh của một nam hài vang lên. Thanh âm này sao lại quen tai như vậy? Tần Ly suy nghĩ, thanh âm của Hàn Hi Bạch sao? Tại sao hắn lại chạy tới địa phương như thế này? Quả nhiên, một lát sau, nàng liền nhìn thấy Hàn Hi Bạch mặc một thân bạch y và một nữ hài mặc xiêm y màu lục đi tới. "A, tiểu huynh đệ, là ngươi?" Hàn Hi Bạch nhìn Tần Ly đang ngồi cạnh đống lửa, bước hai bước lại gần. "Hàn ca ca, hai người biết nhau sao?" Nữ hài lên tiếng hỏi. Tần Ly ngồi xích vào, chừa ra hai chỗ trống bên cạnh, để cho hai người ngồi xuống. "Là thế này. Mỗi năm Nguyệt Diệu học viện đều sẽ tổ chức một chuyến đi lịch lãm cho học viên, năm nay tổ chức tại Lạc Hoa sơn lâm. Ta và Hinh nhi có việc tới trễ, đang cố gắng bắt kịp đội phía trước." Hàn Hi Bạch biết Tần Ly sẽ đến Nguyệt Diệu học viện khảo thí, vì thế giải thích cho nàng nghe một chút. "Thần ca ca cũng tới sao?" Tần Ly nhìn hai người, không nhịn được mà hỏi một câu. "Ừ, hắn cũng tới rồi, hẳn là đi cùng đội ở phía trước. Thịt này là của ngươi nướng sao? Thật là thơm!" Hàn Hi Bạch nuốt nước miếng, theo bản năng xoa xoa bụng, quả thật là hắn đang đói bụng. "Hàn ca ca, huynh đừng vội ôn chuyện xưa, huynh còn chưa giới thiệu cho chúng ta nhận thức nhau!" Nữ hài nhi bên cạnh bất mãn. "À, đúng rồi, là ta quá thiếu sót. Đây là muội muội của A Thần, Nguyệt Diệu Hinh. Đây là bằng hữu tốt của Hàn ca ca của muội, Tần Ly......" Hàn Hi Bạch còn chưa nói xong, bên cạnh Nguyệt Diệu Hinh liền hét lên đứng lên. "Trời ạ, ngươi chính là tam phẩm luyện dược sư cao cấp mười tuổi tên Tần Ly kia sao? Nghe nói ngươi còn là cao cấp huyền linh sư? Hàn ca ca, sao huynh không nói sớm với ta là huynh biết hắn, rõ ràng biết ta sùng bái hắn, ôi tim của ta! Nếu không phải do hắn nhỏ hơn ta ba tuổi, ta nhất định theo đuổi hắn!" Tần Ly có chút xấu hổ khụ hai tiếng, "Khụ khụ, hai người cũng đói bụng rồi, nhanh ăn đi!" Nàng thật sự không biết nói như thế nào, chỉ có thể nói nữ hài này quá lớn mật, không có biện pháp đối phó, chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác. Tần Ly vừa nói, bụng hai người lập tức lên tiếng đồng tình, có thế hai người mới an tĩnh ngồi ăn. Bốn người đã ăn no, Nguyệt Diệu Hinh lại quấn quít lấy Tần Ly tán gẫu từ đông sang tây, vứt Hàn Hi Bạch và Tần Tiêu Vũ sang một bên. Qua nói chuyện, Tần Ly biết nàng ấy cũng là một luyện dược sư. Trải qua đêm đầu tiên ở trong rừng. Bốn người sửa sang lại hành trang của mình, rồi chuẩn bị tiếp tục lên đường. "Tiểu huynh đệ, hai người đi cùng chúng ta đi, có thể chăm sóc lẫn nhau." Hàn Hi Bạch đề nghị. "Đúng vậy, Tiểu Ly, các ngươi đi cùng chúng ta đi!" Nguyệt Diệu Hinh nhanh chóng gật đầu. Tần Ly nghĩ: bây giờ đang ở bên ngoài rừng, chưa đi sâu vào, đi cùng nhau cũng không có vấn đề gì lớn. Thuận tiện còn có thể nằm bắt được thời điểm họ rời đi, cũng để nàng dễ dàng hành động. Vì thế nàng gật đầu, bốn người cùng nhau lên đường. Bốn người cứ đi thẳng một đường truy tìm tung tích của đội ngũ kia, rốt cục khi trời sắp tối cũng đã đuổi kịp bọn họ. "Ca ca, chúng ta đến rồi!" Nguyệt Diệu Hinh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nguyệt Diệu Thần trong đội ngũ, hưng phấn mà vẫy vẫy tay. Nguyệt Diệu Thần nhìn thấy muội muội mình vẫy tay, vì thế đứng dậy bước qua. "Ca ca, huynh xem, muội cuối cùng cũng gặp được Tần Ly mà muội sùng bái!" Nguyệt Diệu Hinh nhỏ giọng nói nhỏ, trong giọng nói không giấu được hưng phấn cùng kích động. "Tiểu huynh đệ, ngươi cũng đã tới rồi!" lúc này, Nguyệt Diệu Thần mới chú ý tới Tần Ly phía sau Hàn Hi Bạch, cười nói. "Hoá ra ca ca cũng biết hắn? Được lắm, các huynh không nói cho muội biết, hừ!" Nguyệt Diệu Hinh bất bình trong lòng, giậm chân xoay người không để ý tới bọn họ. "Hắc hắc, tiểu huynh đệ đừng để ý, muội muội này của ta luôn rất sùng bái ngươi." Nguyệt Diệu Thần gãi đầu nói. "Ui, ta còn tưởng là ai đến, thì ra là phế vật công chúa à! Sao thế, bản thân tới chậm rồi không nói, còn mang đến hai kẻ làm chậm chân bọn ta?" Một thanh âm bén nhọn truyền tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]