"Tần Ly, ngươi đừng vội đắc ý! Tần gia các người thật là một lũ ti tiện, nên sớm diệt trừ mới phải, vậy mà phụ thân lại quyết định đi......" Trong lúc tức giận, Nguyễn Tịch xém lỡ miệng nói ra, may mà dừng lại kịp, nhưng ánh mắt càng ngày càng âm ngoan. "Tiểu tiện nhân Tần Ly, các ngươi buông ta ra, ta muốn giết nó!" Nguyễn Sửa dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi trói buộc. Tần Ly nhìn hai người, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, hành vi hai người này có chút khác thường. Nhất là Nguyễn Tịch đang nói hơn nửa câu lại đột nhiên ngừng, khiến nàng vô cùng kỳ quái. Tần Vinh Hải nghe lời nói của hai người tuy rằng vô cùng tức giận, rất muốn động thủ giết hai kẻ này, nhưng ngại người của Liên Minh Luyện Dược Sư đang ở đây, đành miễn cưỡng nhịn xuống. Tần Dịch Dương lại không nghĩ nhiều như vậy, nghe thấy hai kẻ kia chửi rủa nữ nhi bảo bối của mình, ngay lập tức cho bọn họ mỗi người một quyền. Một quyền của một đại võ sư đang phẫn nộ cũng không phải là chuyện đùa, từ trong miệng hai người họ rớt ra mấy cái răng, khóe miệng chảy máu, nói không ra lời. "Tiểu cô nương, có cần chúng ta ra tay giải quyết hai kẻ này giúp ngươi không?" Diệp Huyên hiểu đây là ân oán của hai nhà, nếu mình ra tay mà có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng Tần Ly, cũng đáng giá. Huống hồ một nữ hài mười tuổi có thể trở thành tam phẩm luyện dược sư, lão sư của nàng chắc chắn là một thế ngoại cao nhân. Tần Ly suy nghĩ một chút, quyết định đến Nguyễn gia một chuyến. "Trưởng lão, có thể mượn người của trưởng lão dùng một chút hay không?" Diệp Huyên sửng sốt, lập tức phân phó: "Bốn người các ngươi từ giờ trở đi nghe Tần cô nương phân phó." Tần Ly gọi Trần lão cùng bốn đại huyền linh sư ra khỏi cửa. Đến Nguyễn gia, thấy toàn phủ chỉ còn lại một đống hỗn độn, trong ngoài trống rống không có ai, đôi mắt lóe lên sự khinh thường, trong lòng xem như hiểu rõ. Muốn chạy trốn sao? Đáng tiếc, cho tới bây giờ, Tần Ly nàng không bao giờ thả cọp về núi, trảm thảo trừ căn mới là phong cách của nàng. May mà có hai kẻ ngu tìm tới cửa, nếu không, nàng lại để cho bọn họ đi mất. Trần lão cũng không nghĩ một gia tộc lớn nhất nhì thành này lại chọn cách lặng lẽ đào tẩu, Tần Ly vậy mà nhanh chóng phát hiện tình huống không đúng, tâm cơ cùng trí tuệ của nàng không thể không khiến lão kinh ngạc, nàng thực sự là một đứa trẻ mười tuổi sao? Tần Ly triệu hồi Bạch Diễm: "Bọn họ chưa đi xa, chúng ta đi tìm thử xem." Kỳ thực trong lòng nàng đã xác định sơ lược được phương hướng của bọn họ, bọn họ hẳn là sẽ đi tìm nơi nương tựa ví dụ như... Tô gia ở kinh thành. Làm con chó trung thành của Tô gia nhiều năm như vậy, bây giờ chắc là muốn cầu xin sự che chở của chủ nhân, nguyện vọng cao cả này cũng là đương nhiên. Trần lão triệu hồi huyền linh thiên thú ba sao của mình là Tuyết Vân Hồ, bốn người khác cũng triệu hồi huyền linh huyễn thú, mấy người cùng nhau theo Tần Ly ra ngoài thành. Bạch Diễm của Tần Ly tuy rằng cấp bậc thấp nhất, chưa đột phá đến cấp của những huyễn thú kia, nhưng tốc độ của nó không kém hơn những huyễn thú kia một chút nào, thậm chí còn ngang ngửa với thiên thú Tuyết Vân Hồ. Ước chừng chạy được nửa canh giờ, đã thấy một đội ngũ kéo dài của Nguyễn gia đang đi phía trước, những người này quả nhiên cẩn thận, chọn đường nhỏ mà đi, nếu không nhờ tốc độ của mấy huyền linh thú nhanh, chắc chắc không thể tìm được bọn họ nhanh như thế. Bọn họ tăng tốc theo kịp đội ngũ, thấy dẫn đầu là Nguyễn gia nhị trưởng lão. "Các ngươi đang đi đâu vậy? Đông vui nhỉ?" Tần Ly cao giọng hỏi. "Là ngươi? Tiểu tạp chủng Tần gia, chẳng lẽ chúng ta đã thành cái dạng chật vật đào tẩu như thế này rồi, ngươi vẫn không chịu buông tha cho chúng ta sao?" Nhị trưởng lão giận dữ nói. "Chê cười, nếu hôm nay đổi lại là các ngươi, các ngươi sẽ cho phép Tần gia ta rời đi sao? Mấy năm nay các ngươi ức hiếp người Tần gia như thế nào chúng ta đều hiểu rõ, không cần nhiều lời như vậy. Mấy ngày trước đây nếu không có Trần gia gia trấn giữ, chỉ sợ Tần gia đã bị sát thủ tiêu diệt! Giờ lại muốn ta tha cho các ngươi? Gọi lão tặc Nguyễn Dục Thành ra đây!" Tần Ly tức giận nói. "Được, được! Hôm nay chúng ta liền cá chết rách lưới!" Nhị trưởng lão cùng nam đinh Nguyễn gia, mỗi người đều vận khởi chiến khí toàn thân, chuẩn bị liều mạng cùng Tần Ly. Những người này phần lớn là võ sư, cũng có người đạt tới cảnh giới đại võ sư. Nhưng có Huyền Linh Tông như Trần lão có mặt, bọn họ bị khống chế rất nhanh, nhưng nàng lục soát khắp đội ngũ cũng không thấy Nguyễn Dục Thành và đại trưởng lão. Lúc này, một nữ nhân run run rẩy rẩy nói: "Van cầu ngươi, buông tha chúng ta đi!" "Được, muốn ta buông tha các ngươi không phải là không thể, còn phải xem thái độ của các ngươi." "Gia chủ và đại trưởng lão đều đang trở về thành." "Trần gia gia, phiền gia gia trông chừng bọn họ, nếu ai có hành động gì khác, gia gia trực tiếp giết, ta đi về trước xem sao." Tần Ly không nhìn đến nữ nhân kia, xoay người cưỡi lên lưng Bạch Diễm. "Ngươi, không phải ngươi nói là sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?" Nữ nhân hoảng sợ nói. "Ta nói không phải là không thể được chứ không nói nhất định sẽ thả các ngươi." Tần Ly cười quỷ dị nói. "Tiểu tiện nhân ngươi, ngươi chết không được tử tế!" Nữ nhân điên rồ thét lên. Bàn tay Tần Ly xuất hiện một ngọn lửa, phóng về phía nữ nhân kia, nữ nhân bỗng chốc bị đốt thành tro đen. Hiện tại, nàng đã khống chế lửa đến mức thu phóng vô cùng thuần thục, nàng ra chiêu trong nháy mắt, hơn nữa lực sát thương cao hơn trước đây không ít. Tần Ly không tiếp tục ở lại, mà nhanh chóng thúc giục Bạch Diễm đi đến Tần gia. Hai người kia quay lại thành nhất định là sẽ đi tìm hai tên ngu kia. Lúc đi mất nửa canh giờ, lúc trở về lại chỉ mất một khắc. Đến đại sảnh Tần gia, Tần Ly nhìn thấy Nguyễn Dục Thành cùng Nguyễn gia đại trưởng lão đang nắm lấy cổ Tần Lang và Tần Vĩ bay lở lửng trong không trung. "Tần Vinh Hải, ngươi mau thả hai người con của lão phu ra, bằng không đừng trách ta giết hai hài tử này." Nguyễn Dục Thành vừa nói, tay lại nắm thật chặt. "Nguyễn Dục Thành, ngươi cho là ngươi giết hai hài tử này, Tần gia ta sẽ bỏ qua ngươi sao?" Tần Vinh Hải trầm giọng nói. "Hừ, chỉ cần ngươi thả chúng ta rời đi, lão phu tự nhiên sẽ thả hai hài tử này ra." Tần Vinh Hải trầm mặc, nếu thực để Nguyễn gia rời đi, không chỉ uổng phí khổ tâm của Ly nhi, hơn nữa với sự âm hiểm xảo trá của Nguyễn Dục Thành cùng với sự thù hận chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho Tần gia, huống hồ đám người Trần lão lại không có khả năng sẽ luôn ở lại Tần gia. Hắn nhắm mắt trầm mặc một lát, thơi điểm mở mắt, trong mắt tràn ngập đau xót: "Tiểu Vĩ, tiểu Lang, các con có sợ chết không?" "Gia chủ gia gia, chúng con không sợ, người nhất định phải giết ác nhân này đi, không cần phải để ý chúng con!" Hai hài tử hiểu chuyện nói xong, thanh âm tuy rằng non nớt, nhưng là trong giọng nói tràn ngập kiên định. Tần Ly thừa dịp bản thân cũng không bị phát hiện, leo lên nóc nhà, mở mái ngói chuẩn bị lao xuống đi cứu người. Nếu lúc bình thường, động tác của Tần Ly có thể bị người phát hiện rất nhanh, nhưng lực chú ý hai người Nguyễn gia đều đặt trên hai kẻ ngu và người Tần gia dưới mặt đất, bởi vậy cũng không có phát hiện Tần Ly. Tần Ly vận đủ linh lực, trên hai tay đều xuất hiện lửa, lúc này nàng không dám tập kích hai người bọn họ, bởi vì Nguyễn Dục Thành là đại võ sư đỉnh phong, nàng không dám qua loa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]