Chương trước
Chương sau
Vân Nhược Linh cười lạnh: "Ta không quan tâm chuyện hai người đó vụng trộm với nhau, nhưng vừa rồi ta nghe nhi tử của bà nói 'vương pháp là cái thá gì?', vương pháp là do Hoàng tộc lập ra, dùng để quản lý dân chúng đấy, là pháp lệnh của quốc gia, là đạo trị quốc của các vương triều, đến đương kim Thánh Thượng còn tôn trọng vương pháp, một cái Quốc Công phủ nho nhỏ lại dám coi thường vương pháp sao? Chẳng lẽ đến Hoàng thượng mà các người cũng không thèm để ý, dám xem thường Hoàng thượng, xem thường luật lệ vương pháp do Hoàng tộc từ đời này sang đời khác lập ra sao?"

Bị Vân Nhược Linh chụp mũ như vậy, Ngụy Quốc phu nhân lập tức lùi về sau hai bước.

Ánh mắt lạnh lùng của bà ta nhìn Vân Nhược Linh, cơ thể bỗng dưng mềm nhũn, cả người bắt đầu run rẩy.

Ly vương phi này thật lợi hại, vài ba câu đã gán cho Quốc Công phủ tội xem thường vương pháp.

Bà ta vội nói: "Ta không có ý đó, Hằng nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện, nói chuyện không biết suy nghĩ, ta tin Hoàng thượng và Hoàng hậu sẽ tha lỗi cho nó. Ly vương phi, ngươi không cần phải làm ầm ĩ chuyện này lên."

"Hắn cũng đã chơi qua nữ nhân mấy lần, bà còn nói hắn còn nhỏ? Ngay trước mặt bao nhiêu người, hắn có thể nói ra trôi chảy như vậy, nếu không có người ở đây, chẳng phải hắn sẽ không coi cả Sở quốc ra gì sao?" Vân Nhược Linh lại nói.

Ngụy Quốc phu nhân lập tức nghiêm mặt đáp: "Chuyện này là Hằng nhi sai, ngươi yên tâm, ta sẽ bảo nó vào cung thỉnh tội với Hoàng thượng."

Dù gì Hoàng hậu cũng là tỷ tỷ của bà ta, đến lúc đó bà ta thay Hằng nhi đến cầu xin Hoàng hậu thì không có chuyện gì nữa rồi.

"Bà thừa nhận tội của hắn là được rồi. Còn chuyện vụng trộm, theo như chúng ta biết, thanh danh ở bên ngoài của Lâm Lang phu nhân không có gì xấu, nhưng Thế tử của nhà bà thì ngược lại, cả ngày hắn ở tần lâu sở quán, chơi bời lêu lổng, tiếng tăm của hắn ai ai cũng biết. Bà nói Lâm Lang phu nhân câu dẫn hắn, chúng ta thật sự không thể tin được, chúng ta lại tin là hắn đánh ngất Lâm Lang rồi bắt nàng ta, hơn nữa còn cưỡng ép nàng." Vân Nhược Linh nói.



Vừa rồi Giang Hằng đã bị Vân Nhược Linh đánh cho một trận, bây giờ lại nhìn thấy nàng, đã mang đầy một bụng tức từ lâu, chỉ chờ cơ hội phát ra.

Bây giờ nghe thấy nàng nói như vậy, hắn ta chỉ tay về phía nàng, căm hận nói: "Tiện nhân, chuyện của Quốc Công phủ ta liên quan gì đến ngươi? Tốt nhất là ngươi nên câm miệng lại cho bổn thế tử, nếu không bổn thế tử sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Thế tử đang ở trước mặt nhiều người uy hiếp ta sao? Xem ra, Quốc Công phủ này không xem vương pháp ra gì rồi. Một tên thế tử, lại dám uy hiếp Thân vương phi, Quốc Công phủ càng coi thường Hoàng tộc." Vân Nhược Linh nhíu mày.

Ngụy Quốc phu nhân nghe thế thì lập tức tiến lên, mắng Giang Hằng một câu: "Hằng nhi, không được nói nữa, chuyện này mẫu thân thay con làm chủ, con yên tâm chờ là được rồi."

Bị mẫu thân mắng, Giang Hằng không dám nói thêm gì nữa.

Vì hắn ta biết rõ, ở đây chỉ có mẫu thân mới có thể bảo vệ hắn.

Cho dù hắn làm sai chuyện gì, mẫu thân cũng sẽ dốc hết sức bảo vệ hắn, trong lòng hắn vốn không sợ cái gì.

Ngụy Quốc phu nhân trấn an được nhi tử lùi về sau, ánh mắt như dao găm sắc bén quét qua Vân Nhược Linh: "Con người của nhi tử nhà ta như thế nào, ta là người hiểu rõ nhất. Tuy nó ham chơi, nhưng không đến mức bụng đói ăn quàng, huống hồ nó còn chướng mắt tiểu thiếp của người khác. Với thân phận của nó, muốn mỹ nữ như thế nào mà không có, cần phải tìm một người mà chỉ những lão nhân để ý đến sao? Nhất định là Lâm Lang câu dẫn nó trước, có lý do nào để từ chối món ngon dâng tới tận cửa? Lúc đó, nó không kìm lòng được nên mới bị Lâm Lang lừa."

Nhan sắc của Lâm Lang đúng là rất bình thường, không có gì đặc biệt nhưng lại trẻ tuổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.