Nói xong, nàng và Thu Nhi vung nắm tay, nắm tay đó giống như cú đấm mạnh đấm vào mặt Giang Hằng.
“Các ngươi thật to gan, các ngươi mau dừng tay, đau, đau quá… Ôi…” Giang Hằng đau đến nhăn răng nứt miệng, săn mặt nhăn nhó, khuôn mặt đó đã bị đánh đến bỏ đi rồi.
Ngay tại lúc này, tiếng bước chân của người truyền đến từ cách đó không xa, Vân Nhược Linh vội vàng kéo Thu Nhi: “Có người rồi, chúng ta chạy mau.”
Chỉ cần bọn họ chạy trốn thì sẽ không có ai biết là bọn họ đánh.
Đến lúc đó, nàng không thừa nhận là được.
“Các ngươi đừng có mà chạy, người đâu, Ly vương phi đánh người rồi, người đâu…” Giang Hằng thấy Vân Nhược Linh muốn chạy trốn, lập tức giận dữ kêu gào.
Vân Nhược Linh nào có quan tâm hắn, nàng quay đầu, hung hăng đạp một cước lên mặt hắn ta, nhanh chóng trốn vào trong rừng mai.
Vừa trốn vào rừng mai, bọn họ liền tìm hướng đi đường cũ, chạy về phía yến tiệc.
Đợi lúc mà đám hộ vệ của Giang Hằng chạy tới đó, sớm đã không còn bóng dáng bọn Vân Nhược Linh rồi.
Bọn hộ vệ vừa nhìn thấy Giang Hằng đang run rẩy trên mặt đất, lập tức vội vàng chạy qua đó: “Thế tử, Thế tử, người làm sao vậy?”
Giang Hằng vốn muốn gọi mọi người đi bắt Vân Nhược Linh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu như chuyện này ồn ào hơn, để cho Ly vương biết được có thể sẽ bất lợi cho hắn ta.
Hơn nữa hôm nay nhiều khách khứa đến như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/2628554/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.