Các phu nhân bên cạnh vừa nghe, ngay lập tức có người kinh ngạc hô lên: "Trời ạ! Ly vương phi to gan thật, vậy mà dám làm giả cả thiếp mời."
"Giả tạo thiếp mời đến tham gia yến tiệc, đúng là không biết xấu hổ, không mà đến thì thôi đi, còn dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, thật ghê tởm."
Thấy tất cả mọi người đang mắng mình, Vân Nhược Linh lạnh lùng nói: "Ta đã nói là người gác cổng Vương Ngũ của Vương phủ đưa cho ta, chờ sau khi ta trở về, nhất định sẽ tìm hắn để tra hỏi rõ ràng. Hôm nay, thật sự đã làm phiền rồi, mong phu nhân thứ lỗi."
Nói xong, nàng muốn đi.
Nàng chỉ cảm thấy, với tư cách là một Vương phi, thì địa vị của nàng phải cao hơn Quốc công phu nhân và tất cả phu nhân ở đây không ít đúng không?
Nhưng đám phu nhân này ai cũng xem thường nàng, rõ ràng là không coi trọng nàng.
Phải đạo mà nói, Quốc công phu nhân cũng phải tôn kính nàng.
Không ngờ trước mặt Quốc công phu nhân, nàng còn không có cả tiếng nói.
Nhưng mà, Quốc công phu nhân ngoài việc có phong hào là cáo mệnh, còn là muội muội ruột của hoàng hậu, đương nhiên địa vị cũng thuộc hạng thược thừa.
Nói không chừng, người ta chỉ coi nàng là một Vương phi lụi bại mà thôi.
"Khoan đã! Ly vương phi, nếu ngươi đã đến Quốc công phủ rồi thì là khách của Quốc công phủ, phủ ta không có đạo lý đuổi khách đi. Nếu ngươi không chê, sao không ở lại uống chén trà nhạt, ngắm hoa mai, hoa mai trong Quốc công phủ ta đang lúc nở rộ rất đẹp. Cả kinh thành ngoài Quốc công phủ ra, ta dám khẳng định không nơi nào có hoa mai đẹp như này đâu." Ngụy quốc phu nhân lên tiếng
Đúng lúc.
Vân Nhược Linh nghe vậy thì dừng bước.
Lúc này nàng cũng không muốn chán nản rời đi.
Nếu bây giờ nàng đi, chắc chắn người ta sẽ cười nhạo nói nàng bị đuổi ra ngoài, như vậy rất mất mặt.
Đây là kế mà Nam Cung Nguyệt lập lên cho nàng, nếu nàng không ở đây đánh lại Nam Cung Nguyệt một đòn, thì cục tức này nàng sẽ nuốt không trôi.
Nghe Ngụy quốc phu nhân nói như vậy, nàng cũng nói: "Vậy bổn vương phi xin phép làm phiền."
"Ly vương phi, mời ngồi bên này, chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm, hy vọng ngươi không để trong lòng, ngươi cứ yên tâm làm khách ở Quốc công phủ, sau này chúng ta là bằng hữu, ngươi phải thường xuyên đến đây đấy." Ngụy quốc phu nhân cười rất ôn hòa.
Nhưng ánh mắt bà ta lại rất lạnh.
Mấy lời này vốn dĩ không thật lòng, chỉ là bà ta trời sinh dối trá không muốn đắc tội với người mà thôi.
Bà ta là muội muội của Hoàng hậu, mà Ly vương cùng Ly vương phi là kẻ thù của Hoàng hậu, sao bà ta có thể thật lòng muốn kết giao với nàng.
Bà ta chỉ là làm bộ trước mặt mọi người, giả vờ giả vịt giữ nàng lại thôi.
Không nghĩ tới, da mặt của Ly vương phi này dày như vậy, thế mà ở lại thật.
Sau khi Vân Nhược Linh gật đầu, thì ngồi vào vị trí cũ.
Lần này, mọi người lại đánh giá kỹ nàng.
Nghe đồn dung mạo Ly vương phi rất xấu xí, không ngờ là một lại là mỹ nhân tuyệt sắc như vậy?
Chẳng lẽ là đồn sai sao?
Nghe đồn tính tình Ly vương phi nóng này, dễ gắt gỏng, lúc nào cũng có thể nổi
điên, nhưng sao khí chất của nàng lại cao quý, đoan trang, thanh lịch như vậy?
Nàng không chỉ không giống những nữ tử xấu xí vô lễ nghĩa, ngược lại giống rất giống thần tiên, chói lọi, siêu phàm thoát tục, khí chất và dung mạo còn hơn tất cả mọi người ở đây, ai nấy đều nhìn mà không dám tin.
Nam Cung Nguyệt thấy tấm chuyện thiếp mời giả kia bị cho qua như vậy, nàng ta cắn chặt răng.
Nàng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Vân Nhược Linh như vậy.
Đột nhiên Nam Cung Nguyệt nhìn về phía Vân Nhược Linh, giả vờ hỏi nhỏ: "Tỷ tỷ, thiếp mời giả này tỷ làm ở đâu vậy? Tỷ thật lợi hại, có thể nghĩ ra cách như vậy để tới Quốc công phủ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]