Nàng mở thiếp mời ra xem, thiếp mời này được thiết kế rất tinh xảo, trên đó còn có bức vẽ hoa sen và thiếu nữ, được dát giấy thếp vàng, lời văn rầm rộ, bút pháp đanh thép, nét chữ cứng cáp, như rồng bay phượng múa, chứng tỏ người viết là người có tài thư pháp.
"Ai viết mà đẹp vậy chứ?" Vân Nhược Linh hỏi.
"Chắc là Nguỵ Quốc phu nhân viết, nghe nói bà ấy tinh thông thi ca, cầm kỳ thi hoạ, viết chữ rất đẹp, là một tài nữ có tiếng. Người ở kinh thành, thường đến xin chữ của bà ấy." Thu Nhi mỉm cười
Vân Nhược Linh gật đầu: "Vị phu nhân này thật đặc biệt, rõ ràng là nữ tử, nhưng chữ viết lại mang phong thái và sự cứng cáp của đấng nam nhi, đúng là một người rất đặc biệt."
Bình thường chữ viết của nữ tử, đều rất mềm mại, thanh tú, chữ của Nguỵ Quốc phu nhân lại rất cứng cáp hối hả, mây trôi nước chảy lưu loát sinh động, văn như mây, tuỳ tiện phóng khoáng, quả thực rất riêng biệt.
"Nương nương, người có đi không?" Thu Nhi hỏi.
"thiếp mời này là Vương Ngũ đưa đến, người đâu?" Vân Nhược Linh hỏi.
Nàng và Nguỵ Quốc phu nhân vốn không quen biết, có cảm giác hơi nghi ngờ.
"Vẫn đang đứng bên ngoài chờ ạ." Thu Nhi nói.
Vân Nhược Linh lập tức đi ra, thấy Vương Ngũ đang chờ ở đó, hỏi: "Vương Ngũ, thiệp này là ai đem tới?"
Vương Ngũ thoáng sửng sốt, vội vã đáp: "Là một hạ nhân xa lạ, có lẽ là lính gác cổng ở phủ Nguỵ Quốc phu nhân, sau khi đưa thiếp mời cho tiểu nhân, thì hắn rời đi ngay."
"Hắn có nói gì không, tại sao Nguỵ Quốc phu nhân lại mời ta?"
"Có, hắn nói, Nguỵ Quốc phu nhân nghe danh Vương phi y thuật cao siêu, rất ngưỡng mộ phu nhân, hơn nữa trong người có chút bệnh, nhân dịp này, muốn mời Vương phi qua đó xem bệnh cho bà ấy, nhân tiện kết giao bằng hữu." những lời này đều do Đàm Nhi dạy Vương Ngũ nói.
Hóa ra là vậy.
Hoá ra Nguỵ Quốc phu nhân muốn Vân Nhược Linh đến chữa bệnh cho mình, chẳng trách lại mời nàng.
Nghĩ tới đây, Vân Nhược Linh đã hiểu rõ mọi chuyện.
"Được rồi, bổn Vương phi sẽ tới, ngươi lui xuống đi." Vân Nhược Linh nói.
Nàng không thích tham gia mấy loại yến tiệc như vậy, còn định từ chối, nhưng người ta đã đến tận cửa rồi, nàng là thầy thuốc, mà lương tâm của thầy thuốc, nhất định không thể từ chối lời thỉnh cầu của người bệnh.
Vậy thì chuẩn bị một chút, đến lúc đó thì đi.
.....
Chớp mắt đã đến ngày tham dự yến tiệc thưởng thức hoa mai.
Sáng sớm, Nam Cung Nguyệt và Trưởng công chúa đã thay y phục, hai người ăn mặc rất sang trọng, muốn lấn át những nữ tử tầm thường ở đó, khiến mọi người phải kinh ngạc.
Những buổi yến tiệc như này mở ra thường là nơi để các nữ tử tranh nhau khoe sắc và hẹn hò.
Các quý phụ khi buồn chán thích nhất là tổ chức các buổi yến tiệc như vậy.
Trong yến tiệc có cả nam cả nữ, nam, nữ tử chưa thành thân có thể âm thầm đến gặp mặt nhau, nếu vừa ý đối tượng rồi thì sẽ mời người tới làm mai.
Bất kể nam hay nữ đều thích ăn mặc thật lộng lẫy, để có thể là người duy nhất trong đám đông, được mọi người chú ý.
Đã nhiều năm Trưởng công chúa không tham gia yến tiệc như này, đương nhiên cũng sẽ ăn mặc thật đẹp, Nam Cung Nguyệt cũng vậy, có gì đẹp nàng ta đều đeo lên đầu hết, chỉ sợ người khác không biết nàng ta có rất nhiều trang sức.
Nàng ta nghĩ, nhất định phải mặc thật đẹp, đến lúc đó sẽ đè bẹp Vân Nhược Linh.
Bây giờ, Vân Nhược Linh còn chưa biết mình đã chui vào bẫy của nàng ta.
Còn Vân Nhược Linh, vì chuyến này phải đi khám bệnh, nên nàng không sửa soạn gì nhiều, nhưng để thể hiện sự tôn trọng, nàng vẫn bảo Thu Nhi búi cho nàng một kiểu Phi Tiên Kế đặc biệt, mặc xiêm y dài màu nguyệt sắc mà lần trước Sở Diệp Hàn mua cho nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]