Đợi đến khi hắn đi ra ngoài, phát hiện mưa đã tạnh, Mạch Lan và Mạch Liên đứng trông giữ bên ngoài, hai người nhìn thấy hắn đi ra, vẻ mặt tràn ngập nghi hoặc.
“Vương gia, không phải ngài muốn ở lại Vũ Nguyệt Các sao? Sao lại...” Mạch Liên nói.
“Lẽ nào các ngươi đã quên, bổn vương có quân vụ phải xử lý sao?” Sở Diệp Hàn lạnh lùng liếc nhìn hai người.
Hai tên nhãi này có thể khôn khéo một chút không, tỳ nữ của Nam Cung Nguyệt vẫn còn đứng nhìn kìa.
“À, đúng vậy, vừa rồi quan ngoại truyền đến công văn quân vụ khẩn cấp, muốn Vương gia tự mình xem.” Mạch Liên hiểu ý hắn nên nhanh chóng bổ sung.
“Ừm, vậy chúng ta đi thôi.” Sở Diệp Hàn ừ một tiếng rồi ra khỏi sân viện Vũ Nguyệt Các.
Mạch Lan lại cực kỳ vui mừng, chỉ cần Vương gia không ở lại Vũ Nguyệt Các là được.
Mà Nam Cung Nguyệt ở trong phòng sau khi biết Sở Diệp Hàn thật sự rời đi, đột nhiên chộp lấy tách trà trên đầu giường ném mạnh xuống đất.
Nàng ta tức giận nói: “Tại sao lại có quân vụ? Lần nào cũng là quân vụ, quân vụ còn quan trọng hơn ta sao? Rốt cuộc là quân vụ gì mà khẩn cấp như vậy, nhất định phải xử lý bây giờ chứ?”
Đây nhất định là lý do từ chối của Sở Diệp Hàn, nhất định là hắn không muốn chạm vào nàng ta nên mới nói như vậy.
Tách trà kia vỡ vụn thành từng mảnh, dọa cho Đàm Nhi khiếp sợ trong lòng: “Phu nhân, người đừng tức giận, vừa nãy nô tỳ thấy dáng vẻ vô cùng gấp gáp của Mạch Liên và Mạch Lan, dường như thật sự có quân vụ khẩn cấp cần xử lý. Vương gia của chúng ta là người cực kỳ xuất chúng, lại còn là tướng lĩnh của đại quân trăm ngàn người, sự vụ bận rộn là chuyện bình thường, như vậy ngài ấy mới càng thể hiện được sự lợi hại của mình, càng có khí chất nam nhân.”
Nam Cung Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Cho dù nam nhân có bận rộn cũng phải có thời gian sủng hạnh nữ nhân của mình, Hoàng đế không bận bằng ngài ấy sao? Hoàng đế có tam cung lục viện còn có thể thường xuyên sủng hạnh các vị phi tần, rõ ràng là ngài ấy lấy cớ, ngài ấy không muốn ở cùng ta.”
“Không đâu, nếu như Vương gia không muốn ở cạnh người vừa nãy cũng sẽ không đồng ý ở lại. Vương gia có nhiều kẻ địch như vậy, ở vị trí của ngài ấy, mọi chuyện nhất định phải cẩn thận, nếu như ngài ấy không cẩn thận thì không thể bảo đảm trật tự của Vương phủ. Cho nên ngài ấy làm vậy cũng là đang bảo vệ phu nhân, xin phu nhân bớt giận.”
Nghe xong lời của Đàm Nhi, Nam Cung Nguyệt thở dài.
Nàng ta cúi đầu thu lại ánh mắt.
Đột nhiên nàng ta nhìn thấy lưỡi dao rơi trên mặt đất kia, sắc mặt liền thay đổi, nàng ta tức giận hét lớn: “Đàm Nhi, lưỡi đao kia sao lại rơi trên đất? Vừa rồi không phải ta bảo ngươi vứt đi rồi sao? Tại sao còn ở đây?”
Trên lưỡi dao kia còn dính vết máu, rõ ràng chính là lưỡi dao nàng ta dùng lúc nãy.
Đàm Nhi nhìn lưỡi dao rơi trên đất, gương mặt khiếp sợ: “Vừa rồi nô tỳ bọc lưỡi dao vào trong khăn mang ra ngoài rồi, tại sao lại rơi trên đất? Chẳng lẽ lúc nãy khi cầm đi không để ý nên nó rơi xuống lúc nào không hay.”
Lưỡi dao này vừa nhẹ vừa mỏng, rơi xuống cũng không hề có chút âm thanh nào, các nàng căn bản không chú ý đến.
Sắc mặt Nam Cung Nguyệt đã đen hơn đáy nồi, đồng thời trong lòng cũng lo sợ: “Có phải Vương gia đã nhìn thấy lưỡi dao rơi trên đất , biết chuyện ta dùng dao tự đâm mình cho nên mới rời đi?”
“Rất có thể, nếu không tại sao Vương gia lại đột nhiên trở mặt? Xin lỗi phu nhân, đều do nô tỳ không cẩn thận, đều là lỗi của nô tỳ.” Đàm Nhi nói xong thì quỳ rạp trên đất.
Nam Cung Nguyệt cũng tức giận đến nghiên răng nghiến lợi, sắc mặt nàng ta tối sầm lại, phẫn nộ đấm một quyền lên giường: “Sao ngươi làm việc không cẩn thận như vậy? Bỏ đi, chuyện đã xảy ra, bây giờ ta có trách ngươi cũng vô dụng. Dù sao Vương gia đã bắt đầu nghi ngờ ta rồi, làm nhiều chuyện như vậy rồi thêm chuyện này cũng chả sao.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]