Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, lúc Vân Nhược Linh đang ngủ, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng hét vọng vào: “Không xong rồi, Vương bà tử điên rồi!”
Vừa nghe thấy âm thanh, Vân Nhược Linh lập tức bật dậy.
Nàng luôn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra, cả đêm ngủ không ngon giấc, đến gần sáng mới chợp mắt được.
Không ngờ là mới ngủ chưa được bao lâu thì đã bị tiếng hét này đánh thức.
“Nương nương, người tỉnh chưa?” Bên ngoài có nha hoàn loan truyền, nói Vương bà tử điên rồi, người có muốn đi xem không?” Thu Nhi đẩy cửa bước vào, trong tay bưng chậu nước nóng rửa mặt.
Vân Nhược Linh gật đầu, sau khi xuống giường rửa mặt, nàng đi theo Thu Nhi ra ngoài.
Âm thanh đó truyền ra từ hậu viện, cách chỗ các nàng không xa lắm. Lúc nàng đi tới, nhìn thấy Sở Diệp Hàn cũng dẫn theo Mạch Liên và Mạch Lan bước ra từ Tinh Thần Các.
Trông thấy Sở Diệp Hàn mặc quân phục, khoác áo choàng ngoài màu đỏ lửa, đầu đội mũ cấm vệ quân, Vân Nhược Linh biết hắn chuẩn bị đi đến quân doanh.
Hắn đứng ở đó, vóc dáng cao lớn, bộ khôi giáp màu trắng bạc khiến hắn sáng ngời chói mắt, cả người lộ ra bá khí uy vũ, rất có khí chất vương giả.
Đôi mắt của hắn đen bóng, lạnh lùng lướt qua đám người, cuối cùng rơi xuống trên người Vân Nhược Linh: “Ở phía sau la hét cái gì vậy?”
“Ta cũng không biết, nghe nói là Vương bà tử phát điên rồi.” Vân Nhược Linh nói.
Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/2628410/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.