Cho nên, nàng ấy cũng không khuyên Vương phi nữa.
Vân Nhược Linh nói xong thì đi vào phòng trong, ngồi vào bàn, tự rót cho mình một ly trà.
Sở Diệp Hàn thấy vậy, cũng lạnh lùng đi vào: “Ngươi thật sự không muốn bổn vương ngủ ở chỗ này?"
Vân Nhược Linh ngẩng đầu, nhìn hắn một cái.
Nam nhân trước mặt thân hình cao lớn, oai phong mạnh mẽ, vô cùng cường tráng.
Trong trí nhớ, lần đó nàng và hắn động phòng, hắn mạnh mẽ làm nàng đau đến không muốn sống. Vừa nhìn thấy cơ thể của hắn, nàng đã sợ muốn chết, sao nàng có thể để hắn ngủ lại đây.
Nghĩ đến việc phải ngủ chung giường với một người không thân thuộc, nàng thật sự không quen.
Nàng không thể làm gì khác ngoài việc lạnh lùng gật đầu: “Không muốn, Nguyệt Trắc phi cần ngươi, người đến chỗ của nàng đi."
"Ngươi! Được, đây là ngươi nói, sau này dù ngươi cầu bổn vương ở lại đây, bổn vương cũng sẽ không ở." Bỏ lỡ thôn này thì không còn tiệm nọ.
Sở Diệp Hàn nói xong giận đùng đùng phất tay áo một cái, xoay người rời đi.
Thấy bóng lưng tức giận của hắn, Vân Nhược Linh cảm thấy vô cùng hả giận.
Ôi chao!
Chỉ cho phép nữ nhân nịnh hót nam nhân chứ không cho phép nữ nhân chọc giận nam nhân?
Thấy dáng vẻ bực bội rời đi của Sở Diệp Hàn, nàng cảm thấy thật là vui sướng.
Trước kia nam nhân này luôn bắt nạt nàng, không tôn trọng nàng, còn sai người đánh nàng, hôm nay cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/2628366/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.